Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/qXRoD2C4O

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chap 2

Thậm chí chỉ vì hôm ấy khách hàng làm khó An An trước mặt mọi người, cô ta thấy mình bẽ mặt, không vui liền hỏi anh ta: “Em có phải là đứa vô dụng không? Dường như em cứ mất mặt mãi, không luôn rạng rỡ như chị Chân.”

Thế là anh ta quyết định, trong ngày sinh nhật của tôi phải khiến tôi mất mặt trước mọi người để chọc An An vui.

Giờ đây, tôi cũng không rõ rốt cuộc là cơn đau phẫu thuật khiến tôi tê tái hơn hay tổn thương từ Thẩm Độ lại đau đớn hơn.

04

Sau phẫu thuật, Thẩm Độ vẫn ở cạnh giường bệnh trông tôi.

Tôi lạnh lùng nhìn anh ta: “Cút đi, xuất viện xong chúng ta ly hôn!”

Thẩm Độ cau mày: “Em đừng làm loạn được không? Con cũng mất rồi, anh có vui vẻ hơn em đâu, chỉ vì chút chuyện nhỏ mà đòi ly hôn à?”

Anh ta lại cho rằng tôi đang làm loạn, cho rằng đây là chuyện nhỏ.

Anh ta quên mất tôi đã vất vả thế nào vì đứa bé này ư?

Tôi giận đến mức đầu óc choáng váng, không muốn nói một lời, lập tức báo cảnh sát.

Sắc mặt Thẩm Độ chợt tối sầm: “Tống Chân, em nhất định phải làm ầm lên vậy sao?”

Giây phút đó, tôi nhận ra rất rõ rằng Thẩm Độ không còn quan tâm đến tôi nhiều như trước nữa.

Thì ra yêu hay không yêu một người lại có thể lộ rõ đến thế.

Người từng nói với tôi rằng sẽ nâng niu tôi như bông hoa quý, nay lại liên tục thốt ra những lời tổn thương tôi.

Thậm chí chỉ trích tôi trước bao nhiêu người, khiến tôi nhục nhã.

Tôi nhắm mắt lại, cố kiềm chế mình.

Thấy vậy, Thẩm Độ bắt đầu xuống giọng xin lỗi: “Anh thật sự không biết em có thai, Chân Chân, anh hiểu em đau khổ, anh cũng không dễ chịu hơn em đâu, tin anh đi, chúng ta rồi sẽ có đứa con khác thôi.”

“Anh tưởng muốn là có con ngay được sao!”

Tôi không thể hiểu nổi, vì sao một người từng hết mực yêu mình, lúc gây tổn thương lại có thể tuyệt tình đến thế.

Chẳng lẽ anh ta quên đứa bé này đến thế nào mà có được ư?

“Anh thích Trần An An thì cứ thích, sao phải làm tổn thương tôi như vậy!”

Nghe đến đó, Thẩm Độ như bị chọc trúng chỗ đau, gần như thẹn quá hóa giận: “Em đừng có vu khống! Anh với cô ấy trong sạch, anh vô ý gây hại cho em là anh sai, nhưng Tống Chân, đây là vấn đề của chúng ta, chẳng liên quan gì An An hết. An An từ nhỏ đã không được ba mẹ yêu thương, cô ấy đáng thương lắm, em đừng lôi cô ấy vào! Cô ấy vô tội!”

Đến lúc thế này, anh ta vẫn sợ tôi làm liên lụy đến Trần An An, sợ tôi tổn thương cô ta dù chỉ một chút.

Thế nhưng, cô ta không có ba mẹ yêu thương, chẳng lẽ tôi có sao?

Tôi vốn rất ít khi nổi nóng với Thẩm Độ, nhưng giờ phút này, tôi cũng không nén được cơn giận: “Cút đi! Xuất viện xong chúng ta ly hôn, tôi không bỏ qua cho anh đâu! Ra tòa giải quyết!”

05

Thấy tôi kích động, cuối cùng Thẩm Độ cũng bước ra ngoài.

Anh ta mà không đi, tôi hận.

Nhưng anh ta đi rồi, tôi càng hận hơn, đau lòng hơn.

Nằm trên giường, nước mắt tôi không kìm được mà tuôn rơi.

Nỗi đau mất con, cộng thêm tổn thương Thẩm Độ gây ra khiến tôi không thể không buồn, không ấm ức, không đau khổ và phẫn nộ.

Suốt 10 năm qua, tôi và Thẩm Độ cùng nhau trải qua bao điều.

Thời học sinh, tình yêu ngây ngô và thuần khiết.

Những năm đại học yêu xa, cách nhau cả ngàn cây số, chúng tôi vượt muôn vàn khó khăn để được bên nhau.

Bởi luôn đặt cảm xúc của người kia lên hàng đầu, cho dù cách xa đến đâu cũng chẳng thấy xa xôi.

Mỗi lần tôi buồn, anh ta lập tức xuất hiện, có khi phải đứng suốt chục tiếng trên tàu.

Còn khi tôi đến thăm anh ta, anh ta đều mua vé ghế ngồi cho tôi.

4 năm đại học, chúng tôi tích lũy hơn 500 vé tàu.

Rồi khi khởi nghiệp, cả hai đều trắng tay.

Nhưng anh ta vẫn trang hoàng căn nhà thuê rẻ mạt thành một chốn ấm áp và đẹp đẽ, dùng đèn LED rẻ tiền để tạo nên “lâu đài mộng mơ”.

Rồi anh ta nói với tôi, sau này chúng tôi sẽ mua được căn nhà tốt hơn, có một gia đình hạnh phúc.

Mỗi khi hoàn thành được một nguyện vọng, anh ta lại nói như thể đang tưới nước cho bông hoa là tôi: “Tưới hoa này!”

Vậy mà giờ đây, dù chúng tôi vẫn ở cạnh nhau, tôi thấy mình với anh ta lại xa vời vợi.

Rõ ràng tôi còn yêu anh ta lắm, chúng tôi đã có mọi thứ trong tay, nhưng tôi chẳng còn cảm nhận được tình yêu nơi anh ta.

Bởi vì anh ta không yêu nên anh ta có thể thản nhiên bỏ qua nỗi đau, cảm xúc của tôi.

06

Tôi không biết mình thiếp đi lúc nào, đến khi tỉnh lại thì thấy Thẩm Độ đang ngồi cạnh giường, cúi đầu nhắn tin cho ai đó.

Tôi liếc nhìn màn hình điện thoại.

Vừa lúc thấy người đầu dây bên kia là Trần An An.

Lờ mờ thấy anh ta gõ hai chữ “bảo bối”.

Hai chữ đó đâm sâu vào tim tôi.

Đối phương nhắn gì đó, Thẩm Độ chuẩn bị trả lời tiếp nhưng cảm nhận được ánh mắt của tôi, anh ta lập tức cất điện thoại.

“Em tỉnh rồi à? Để anh gọi bác sĩ.”

“Anh nhắn với ai thế? Có phải Trần An An không?”

“Không phải ai cả.” Thẩm Độ cau mày, tôi còn chưa nói gì, anh ta đã hùng hổ chặn họng: “Em đừng cái gì cũng lôi An An vào!”

Vì cô ta mà anh ta làm tôi sảy thai, giờ tôi còn không được nhắc tên cô ta.

“Nếu anh xót cô ta như vậy thì qua ở với cô ta đi, chuyện này tôi không bỏ qua đâu!”

Nhưng rồi tôi chẳng thể bình tĩnh nổi nữa.

Vì rất nhanh sau đó, tôi biết trong lúc tôi ngủ, Thẩm Độ đã báo với cảnh sát rằng tôi vô ý bị ngã, còn nhờ ba mẹ tôi viết thư bày tỏ sự thông cảm.

Ba mẹ tôi cũng gọi điện mắng tôi không biết điều, bảo tôi đừng làm mọi chuyện ầm ĩ thêm, cứ yên ổn với Thẩm Độ là được.

Tôi tức đến mức ngực cũng đau theo.

07

Những ngày sau đó, tôi gần như không nói chuyện với Thẩm Độ, chỉ bắt anh ta cút ra ngoài.

Nhưng anh ta vẫn ở lại phòng bệnh.

Nếu không phải cứ thỉnh thoảng liếc nhìn điện thoại hoặc lẻn ra ngoài nghe máy, thì đôi lúc, tôi còn ngỡ anh ta không hề thay lòng.

Nhưng tôi biết tất cả chỉ là ảo giác.

Mỗi khi anh ta cúi đầu xem điện thoại, ra ngoài nghe máy, tôi lại đoán được người bên kia là ai.

Dẫu cố ép mình đừng suy nghĩ nhiều nhưng lòng tôi vẫn rối như tơ vò.

Cuối cùng, tôi không kiềm chế được đã xem trộm điện thoại của anh ta.

Nhìn lịch sử chat và bài đăng của họ, tôi mới biết.

Thì ra những ngày anh ta không nghe điện thoại của tôi, anh ta đều ở bên Trần An An.

Anh ta nói anh ta tăng ca nhưng thực ra là cùng cô ta ăn tối dưới ánh nến.

Anh ta bảo anh ta đi công tác nhưng thực ra là đi du lịch với cô ta.

Thậm chí vì cô ta, anh ta còn học cách chọn mỹ phẩm, tặng cho cô ta rất nhiều bất ngờ trong ngày sinh nhật, suýt chút nữa thì “vượt rào” nhưng cuối cùng lại cố nhịn.

Trần An An gặng hỏi lý do.

Anh ta nói cô ta mãi mãi là điều cấm kỵ trong lòng anh ta, là “bảo bối” vô giá.

Nhìn hai chữ “bảo bối” ấy, lòng tôi quặn thắt.

Cô ta là bảo bối, vậy tôi là gì?

08

Tôi không nhớ mình đã vượt qua cú sốc đó bằng cách nào.

Chỉ biết rằng tôi nhất định phải ly hôn.

Tôi còn chưa chính thức nói rõ việc ly hôn, lại đúng lúc đi vệ sinh xong quay lại phòng bệnh, bắt gặp Thẩm Độ và Trần An An đang đứng ở cửa phòng.

Khoảng cách hai người khá gần.

New 2

Tùy chỉnh
Danh sách chương