Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/60JYV4rzDy

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 3

12

Chưa đầy năm phút sau, Vệ Từ gọi lại.

Lần này là gọi vào điện thoại tôi.

Cố Dụ chậm rãi gọi: “Anh bạn, buổi tối đẹp như này, một gọi của cậu là đủ rồi.”

“Lần trước còn chưa tính, giờ thì thật đang làm phiền đấy.”

Giọng Vệ Từ đè nén tức giận: “Cho Tùng nghe máy.”

Cố Dụ chau mày, định dập máy, tôi ngăn anh lại.

chuyện nói rõ vẫn .

Tôi bật loa, lên tiếng: “Là tôi đây.”

Vệ Từ tức đến bật cười: “Là cô? Cô còn dám nói vậy à?”

“Nói xem, không nhắn gì, quay đi quay lại lại lên giường với anh em tôi? Cô nghĩ gì vậy?”

Tôi thấy mình nên nhắc nhở: “Vệ Từ, tôi đã nói với anh là tay rồi.”

Vệ Từ cười lạnh: “Giỏi đấy.”

“Tôi đã cảnh cáo cô rồi đúng không, có bày trò tay với tôi. Tôi ghét nhất trò lấy lui làm tiến đấy.”

“Tưởng cô khôn đứa trước, ai dè còn nhất.”

“Cô nghĩ tiếp cận Cố Dụ là để chọc tức tôi? Không có cửa đâu.

Với tôi, cô dùng cách gì tôi cũng không chơi trò thật lòng với cô.”

Chớp mắt, tôi lại nhớ về Vệ Từ bị người yêu cũ đá trên phố.

Cô gái kia khóc đến sưng mắt, ấm ức hỏi: “Anh không cho em thứ em cần, vậy ban đầu nói yêu để làm gì?”

Vệ Từ: “Yêu thì yêu, không yêu thì biến.”

Cô ấy nghẹn ngào: “Vậy tay đi!”

Vệ Từ vò tóc cười khẩy, xoay người tóm bừa một người qua đường: “Này, anh đây độc thân rồi, yêu anh không?”

Người đó chính là tôi.

giây lát ánh mắt chúng tôi giao nhau, tôi nhìn rõ đôi mắt sắc lẹm đẹp đẽ ấy tràn đầy khinh miệt và ngạo mạn.

Anh ta giống như kiểu người cho rằng bất kỳ ai đòi hỏi tình cảm nơi mình đều là đồ ngốc.

Nhưng mà, trên đời có gì xuẩn việc coi thường tấm chân tình của người khác.

Tôi đảo mắt: “Đồ .”

Vệ Từ: “Cô nói gì?”

Tôi điềm nhiên đáp: “Tôi nói anh là một thằng tự cao tự đại. Còn bày đặt ‘lấy lui làm tiến’? Vệ Từ, anh không quan trọng đến vậy đâu.”

“Hả?” Anh ta gằn từng chữ, giọng đầy kiêu ngạo: “Vậy cứ chờ xem.”

nay tôi nói trước, cô sẽ không đạt được thứ mình muốn đâu.”

Ơ?

Tôi muốn gì cơ?

Thằng này bị ảo tưởng sức mạnh à?

13

Gia đình Cố Dụ mua sẵn cho anh một căn hộ gần khu ký túc xá trường.

Trước kia anh thấy phiền nên ở bao giờ.

Giờ thì ngày nào cũng lượn qua lượn lại dụ dỗ tôi dọn về ở cùng.

Đúng các môn học của tôi cũng đã kết thúc, sắp chính thức đi làm thực tập mà còn là công việc ở lại thành phố.

Cơ hội dễ ăn như vậy, không thì phí.

chuyển đồ, tôi với Cố Dụ cùng nhau rời khỏi chat của Vệ Từ.

Vệ Từ lạnh mặt, buông châm chọc liên tục: [Giờ chịu out hả?]

[Cố Dụ cậu đúng là đồ mê gái quên bạn, cả chính cả phụ đều rút, định cắt đứt với anh em luôn à?]

Chốc sau, anh ta lại nhắn tiếp: [Này, Tiểu Dụ, sao cậu out tới ba cái nick vậy?]

Cố Dụ không trả .

Tới chúng tôi dọn dẹp phòng xong.

Vệ Từ bắt đầu điên cuồng gọi đến, chục .

Gửi cho Cố Dụ cả đống tin nhắn thoại, giọng gắt gỏng đến nổ lỗ tai: “Cậu còn bao nhiêu nick phụ ? Cái mẹ gì mà out một lần mất ba cái tài khoản?!”

“Còn một cái là ai? Cậu nói rõ xem nào!”

Anh ta có vẻ cuối cùng cũng rằng thật có tôi.

Và cũng hoàn toàn quên mất: chính anh ta là người đã kéo nick chính của tôi vào .

Vẫn chưa hết kinh ngạc, anh ta tiếp tục gào lên với Cố Dụ: “Thật cậu kéo Tùng vô à? phải đâm sau lưng nhau à bro?”

“Anh em tụi mình toàn sẻ thứ đó, ai lại đi kéo bạn gái vô ?”

“Đù má, tôi đúng là không còn gì để nói. Ba năm đại học, nay là lần đầu tiên tôi nhìn rõ bản chất cậu!”

Cố Dụ này mồ hôi nhễ nhại, đang lau bàn bếp, áo thun trắng ướt đẫm dính sát người, tiện tay kéo vạt áo lên lau mặt.

Tựa người vào bàn, thở hổn hển, nhíu mày, cười khẽ: “Cậu đang nói cái gì đấy?”

“Tôi thấy cậu kéo Tùng vào lâu rồi nên kéo nick phụ của cô ấy vào .”

14

“Tôi kéo cô ấy vào ?” Vệ Từ hét lớn, giọng không tin nổi.

“Tôi bị điên chắc?”

“Không nào!”

“Cố Dụ, cậu có dám việc mình làm không vậy?”

Cố Dụ mím môi, liếc nhìn tôi với vẻ oan ức: “Giờ phải làm sao đây, anh ta mắng anh…”

Tôi nhướng mày: “ thì mắng lại đi.”

“Bình thường mồm miệng lanh lợi lắm mà?”

“Ò.”

Cố Dụ ngoan ngoãn gật đầu, thật thà đáp lại: “Tôi khuyên cậu nếu có bệnh thì đi chữa đi nhé, anh em tốt của tôi ơi.”

Vệ Từ dường như nghe thấy câu đó, chỉ bất ngờ cao giọng: “ Tùng cũng đang ở đó hả? Hai người thực là một đôi rồi?”

Tùng! Cậu ta kéo cô vào mà còn không dám , đây là gu chọn đàn ông của cô đấy à?!”

Tôi hết chịu nổi, gửi luôn ảnh chụp lịch sử mời vào do anh ta gửi cho tôi.

Sợ anh ta nói tôi photoshop, tôi gửi thêm cả video quay màn hình lại.

Tôi: [Anh đúng là người hay quên. Chính anh kéo tôi vào nửa năm trước đấy, có đổ oan cho người khác.]

[Còn , nếu đã là chuyện mờ ám thì có đăng từ đầu. Mà đã đăng thì sợ người ta thấy.]

Vệ Từ im bặt.

Một lâu sau, vẫn không thấy anh ta nói gì thêm.

tôi nhìn lại, gọi cũng đã bị anh ta lặng lẽ cúp mất rồi.

15

Cái chuyện đó gây sóng gió gì bên phía Vệ Từ, tôi cũng không buồn quan tâm.

Với tôi, chúng tôi chỉ là bạn giường, mỗi người có nhu cầu, chơi xong thì ai về nhà nấy, bất cứ nào cũng có cắt đứt.

Mà đã cắt rồi thì không cần giữ liên lạc làm gì.

sống của tôi vẫn tiếp tục, học hành chuyển dần sang công việc.

stress, Cố Dụ ở nhà chỉ cần tôi gọi là có mặt, đúng chuẩn công cụ xả stress siêu hiệu quả.

Một thời gian sau, tôi vừa làm thêm giờ xong, bỗng được một gọi.

Báo rằng Cố Dụ và Vệ Từ nhau, còn khá nặng, bảo tôi đến gấp.

Tới nhà hàng, cả phòng bao hỗn loạn, ly tách bể tan tành, Vệ Từ mặt mũi bầm dập nằm dài trên sofa, mặt đầy phẫn nộ.

Tôi đảo mắt nhìn quanh, cuối cùng cũng thấy Cố Dụ ngồi co lại bên cạnh bồn cầu toilet, dáng vẻ thảm hại.

Đám bạn anh em thì nép sát tường, im thin thít như chim cút.

Tôi bắt đầu nhức đầu, đi tới kéo Cố Dụ dậy bằng cổ áo: “Sao này?”

Khóe mắt Cố Dụ đỏ hoe, môi rách, lông mi dài dính nước, vẻ mặt như cây chuối dính mưa, nhìn tôi tủi thân: “Bọn họ nói ăn bữa cuối tay nên anh đến.”

“Ban đầu bảo không có Vệ Từ, ai ngờ giữa chừng anh ta xuất hiện rồi xông vào anh.”

Ánh mắt tội nghiệp ấy nhìn tôi khiến máu bảo vệ trỗi dậy dữ dội.

Tôi kéo anh trước mặt Vệ Từ, đanh giọng: “Xin lỗi Cố Dụ ngay!”

“Anh có biết người là phạm pháp không? Nhìn lại đi, anh đã Cố Dụ thành cái dạng gì rồi kìa!”

Cố Dụ sau lưng tôi gật đầu liên tục như gà mổ thóc.

Vệ Từ bực bội chỉ tay qua lại giữa hai người, gào lên: “Tôi cậu ta thành cái gì?”

“Nhìn rõ đi, ai là người tích nhiều hả?!”

Tôi đảo mắt: “Anh da dày thịt cứng, vết đó chả đau.”

Cố Dụ lại càng gật mạnh.

Vệ Từ tức đến đỏ mặt, bật dậy: “ Tùng! Cô có nói lý một chút không?!”

“Là nó khiêu khích tôi bữa ăn đấy! Chọc tôi, xỉa tôi, tôi không nhịn được!”

Tôi quay sang nhìn Cố Dụ, anh chớp chớp mắt, nói nhỏ: “Anh chỉ bảo ăn xong phải tranh thủ về nhà, sợ em về không thấy sẽ lo.”

Tôi gật đầu: “ thật mà. Không có ám chỉ ai hết.”

tôi quay lại nhìn Vệ Từ thì thấy hốc mắt anh ta đỏ hoe.

Nước mắt sắp trào , ánh mắt tức tối, đầy uất ức nhìn tôi.

Tôi khựng lại, câu đang định nói cũng nuốt ngược vào.

Thấy tôi không còn một mực về phía mình, Cố Dụ nhanh chóng kéo tay tôi: “Anh muốn về rồi. Mình về đi.”

16

Trên đường về, Cố Dụ cứ rên ư ử kêu đau.

Không biết Vệ Từ đuổi theo từ nào, giữ khoảng cách vừa đủ, lẽo đẽo bám phía sau.

Chân anh ta cà nhắc, hình như bị .

“Tay anh à?”

Cố Dụ vội vàng lắc đầu: “Anh ta bị ngã trước, tới đã như vậy rồi.”

Vệ Từ mặt mày cứng đầu, lặng lẽ theo sau một đoạn dài.

Đám bạn còn lại thì lùi xa .

Nhìn cảnh này tôi bắt đầu thấy mệt mỏi, dứt khoát dừng bước.

“Vệ Từ, rốt anh muốn gì?”

Anh ta khựng lại, gương mặt đầy ngượng ngập, môi mím chặt, như có muốn nói mà không dám nói.

Trông đáng thật đấy.

Nhưng tôi không hiểu anh ta đang đáng cái gì.

có làm cái vẻ đó, tôi không nợ gì anh đâu, bạn giường à.”

Anh ta mím môi, khàn giọng nói: “Anh xem lại lịch sử trò chuyện rồi… tất cả gì anh gửi sau kéo em vào…”

“Anh đã nói rất nhiều điều khốn nạn.”

Giọng anh ta trầm xuống, nghe chút hối hận.

“Em thật không còn giận anh sao? Cũng không có ý định quay lại à?”

“…”

“Xin lỗi, anh không biết… Hình như anh quen với việc đối xử với tình cảm như vậy.

Anh không biết cách trân trọng, cũng không biết làm sao để yêu một người.”

Vệ Từ siết chặt tay, cả người khẽ run.

Ánh đèn đường hắt xuống khiến mặt anh ta tái nhợt.

Lông mày cụp xuống, ánh mắt né tránh, dường như không dám nhìn tôi.

Tôi hít sâu một hơi, đưa tay vò tóc mái đến rối bù, giậm chân tại chỗ hai cái.

“Trời ạ, tôi xin anh đấy, có tự cảm thấy tội lỗi rồi tự cảm động được không?”

“Biết mình đã nói khốn nạn thì tự vào góc ngồi suy nghĩ, nói với tôi làm gì? Muốn tôi tha thứ hay muốn tôi đau lòng hộ anh?”

“Trẻ con à? Mọi chuyện do anh làm, do anh nói, giờ chỉ cần một câu ‘tôi không biết’ là muốn phủi sạch? Cả giới này đều phải xoay quanh anh chắc?”

Tôi vừa nói vừa bước sát lại, tay chỉ thẳng vào mũi anh ta.

Vệ Từ bị tôi mắng đến đơ người, chỉ biết trân trân nhìn.

Nhìn thấy bộ dạng đần thối đó tôi lại càng cáu.

Dạo này đi làm đã đủ stress, ai hiểu cho tôi chứ!

“Vệ Từ, cái mà anh luôn tự hào gọi là ‘quan điểm yêu đương’ ấy chính là luôn đứng trên cao, không bao giờ thật lòng, xem người dốc lòng yêu anh là kẻ .”

thì tôi xin anh, hoặc giữ nguyên thái độ đó cả đời, hoặc mau chóng cạo đầu đi tu.”

“‘Quay đầu là bờ’ không có gì đáng khen cả, có trái tim bị tổn rồi thì sẽ không bao giờ quay lại .”

kiêu ngạo trước đây của Vệ Từ hoàn toàn sụp đổ.

Hàng mi run rẩy, anh ta cúi đầu, nói một tiếng xin lỗi.

Tôi giơ tay ngăn lại.

“Đủ rồi. Người anh nên xin lỗi không phải là tôi.”

“Anh tìm đến tôi để hưởng lạc miễn phí, tôi chọn anh vì gương mặt và thân .

Cả hai như nhau, ai nợ ai điều gì.

Anh ăn nói rác rưởi là do nhân cách anh có vấn đề, không liên quan đến tôi, và càng đủ để ‘làm tổn ’ tôi đâu.”

“Chúng ta dứt khoát tay, từ đây gặp lại. Đó là cái kết đẹp nhất.”

Tùy chỉnh
Danh sách chương