Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6AcyhL27Sz

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
3.
Hôm tôi xuất viện, bác sĩ dặn phải tái khám định kỳ.
Tôi đã gật đầu… nhưng chưa bao giờ quay lại.
Bởi vì tôi đã phạm sai lầm lớn thứ hai trong đời — tôi tha thứ cho Cố Trì.
Sau trận cãi nhau dữ dội hôm ấy, anh ta lần đầu chủ động tìm tôi.
Tôi đóng cửa tiệm, trời mưa như trút.
Anh ta cửa, tay ôm một bó loa kèn trắng.
“Tri Vi… mình bắt đầu lại nhé.”
Anh ta nói biết mình sai .
Nói này áp lực quá nên lỡ lời, cư xử tệ tôi.
Những câu như vậy, tôi nghe không biết bao nhiêu lần.
Vậy mà tối hôm đó, tôi vẫn tin.
Tôi tin nước mắt của anh ta.
Tin câu “Tri Vi, chúng ta làm lại từ đầu.”
Và một sau đó, mọi thứ như quay lại điểm đẹp của chúng tôi.
Anh ta tan làm sẽ ghé tiệm đón tôi, chở đi ăn khuya.
Nửa cũng chịu chạy khắp nửa thành phố mua nhập tươi chỉ tôi vui.
Tôi đã tưởng… hôn nhân của mình thật sự đang dần hồi sinh.
Cho đến một , tôi nghe thấy tiếng anh ta nói điện thoại ban công.
“Đừng làm loạn . Vợ anh dạo này tinh thần không ổn. này đừng gọi cho anh.”
Tôi hỏi:
“Ai vậy?”
Anh ta im vài giây, bảo là khách hàng.
Sau hôm đó, anh ta càng lúc càng về muộn.
Lúc thì say, lúc thì không về luôn.
Có lần tôi mang tài liệu đến công ty cho anh ta.
đẩy cửa vào, tôi nhìn thấy bàn là một bó quen thuộc.
Đó chính là bó Juliet tôi đã tỉ mẩn làm suốt hai tiếng sáng nay.
Anh ta nói tặng khách lớn.
Hóa ra lại là tặng người khác.
Hôm sau Cố Trì đi công tác.
khi rời nhà, anh ta vẫn cúi xuống hôn tôi một cái —
nhẹ đến giống như một lời trấn an… cho tội lỗi của chính anh ta.
“Đừng nghĩ nhiều . Đợi anh về, mình đưa Trạch Trạch đi biển.”
Nhưng tối hôm đó, tôi gọi cho Cố Trì — người bắt máy lại là một người phụ nữ.
Cô ta cười khúc khích bên đầu dây:
“Anh Cố đang tắm… hay em nhắn lại giúp chị nhé?”
Tôi chết lặng.
Chiếc điện thoại trượt khỏi tay, rơi xuống sàn mà tôi còn không kịp phản ứng.
Khoảnh khắc đó tôi hiểu:
Tha thứ không phải là liều thuốc chữa lành.
Nó chỉ khiến tôi phải trải thêm một lần đau giống y như cũ.
Sáng hôm sau, mẹ còn vui vẻ xoa dịu tôi như không có :
“Đừng làm quá lên. Đàn ông ra có chút quan hệ cũng bình thường.”
“Phụ nữ đừng tính toán quá, sống là phải biết nhìn về phía .”
Tôi nhìn bà, bỗng dưng bật cười.
“Năm xưa lúc bà đối xử như thế… cũng có người dạy bà phải nhịn à?”
Sắc mặt bà lập tức trầm xuống.
“Con này, mày càng lúc càng hỗn!”
Bà ném mạnh cái nắp tô xuống đất, vỡ toang.
Tôi không cãi lại.
Chỉ lặng lẽ quay về phòng, mở tủ lấy ra tờ án mà tôi từng cất kỹ .
“ nhân có dấu hiệu ảo thính và cảm giác tự trách. Khuyến nghị tái khám định kỳ.”
Chắc tôi thật sự có .
Bởi vì tôi cứ mãi tha thứ.
Hết lần này đến lần khác.
Đến tim rỗng hoác, máu trong người cũng lạnh tanh.
xuống, gió lùa vào ô cửa hở.
Tôi ngồi tựa vào tường, mệt mỏi đến ngủ quên lúc nào chẳng hay.
Trong mơ, tôi lại thấy cơn mưa năm ấy.
Cố Trì che ô bước vào tiệm , nhẹ giọng nói:
“Sau này anh nuôi em.”
Tỉnh tôi nhận ra —
cái gọi là “nuôi”, chưa bao giờ là yêu.
Nó là nuôi nhốt.
4.
Điều khiến tôi hoàn toàn nhìn rõ mọi thứ… chính là Cố Trì trở về hôm ấy.
Đó cũng là lần chúng tôi cãi nhau dữ dội .
Chiều hôm đó, tôi đến trường đón Trạch Trạch tan học.
Không ngờ thằng bé lại bao nhiêu phụ huynh mà mắng tôi “đồ nhà quê”, còn bắt chước giọng mẹ , nói tôi “đầu óc có vấn đề”.
Tôi không nhớ mình đã đưa con về nhà bằng cách nào .
bước vào cửa, mẹ đã bật cười lạnh:
“Thấy chưa? Lại chọc con khóc hả? Cô như vậy làm sao tôi yên tâm giao nó cho cô?”
Bà ta giật Trạch Trạch khỏi tay tôi:
“Ở cạnh người tâm lý không bình thường như cô, nó sớm muộn cũng ảnh hưởng!”
Đúng lúc đó, Cố Trì về.
Nhìn thấy cảnh mắt, việc đầu tiên anh ta làm… là nhíu mày quát tôi:
“Em không thể hành xử bình thường một chút sao?”
Trong tiếng trách móc dồn dập, trong ánh mắt ai cũng nhìn tôi như kẻ có , tôi hoàn toàn sụp đổ.
Tôi lao vào bếp, quăng vỡ mấy chiếc ly thủy tinh bàn.
Mảnh vỡ cắt vào mu bàn tay, rạch mấy đường sâu, máu chảy ướt cả lòng bàn tay.
Phản ứng đầu tiên của Cố Trì không phải lo lắng mà là giận dữ:
“Em làm đủ chưa?! Có thì tự đi mà chữa!”
Nói xong, anh ta đập cửa bỏ đi.
trời đang mưa xối xả.
Điện thoại anh ta thì tắt nguồn.
Tôi ngồi giữa phòng khách, khóc đến mơ màng, không còn ý thức .
Tôi không biết mình gục đi từ lúc nào.
Chỉ nhớ lúc tỉnh lại, cơn đau quặn đến tôi bật người lên — như có thứ lao thẳng vào bụng tôi.
Tôi hất văng ra hành lang.
Mở mắt ra, người đầu tiên tôi nhìn thấy là… thư ký của Cố Trì.
Cô ta đó đôi giày cao gót, nhìn tôi từ xuống bằng ánh mắt khinh miệt:
“Cô Hứa, đừng tự ảo tưởng . Tổng giám đốc ở cô cũng chỉ vì thương hại thôi.”
Không lâu sau Cố Trì cũng xuất hiện.
Anh ta túm chặt cổ tay tôi, kéo tôi bật , mặt phiền chán:
“Em làm người ta sợ hãi như vậy, em có biết không?!”
Tôi run lẩy bẩy, giọng nghẹn lại:
“Anh đã đi đâu? Cả anh ở đâu?!”
Cố Trì nhíu mày, vẻ mặt chán ghét:
“Anh đi đâu cần phải báo em à? Em xứng sao?”
Ngay khoảnh khắc ấy… tim tôi như đâm xuyên bằng một vật nhọn.
Không còn là đau, mà là lạnh toát từ trong ra .
Tôi quay người định rời đi, thì mẹ ôm Trạch Trạch từ lầu lao xuống.
nhìn thấy tôi tay máu, bà ta đã gào lên:
“Cô điên hả?! Trông cô thế mà dọa chết con tôi đấy! Cô còn muốn hại cháu tôi đến nào ?!”
“Cố Trì! Mau bế con đi! Tuyệt đối đừng nó lại gần cô ta!”
Trạch Trạch rúc sâu vào lòng bà, khóc gọi:
“Bà ơi! Bà ơi!”
Từng tiếng gọi đó như lưỡi dao cùn, chậm rãi rạch tim tôi.
Tôi nhìn họ — nhìn Cố Trì đó, lạnh nhạt, dửng dưng như thể tôi chưa từng là anh ta.
Cơn đau người khiến tôi bắt đầu choáng váng.
Mọi thứ mắt nhòe dần đi.
lúc tôi ngã xuống, tôi nghe tiếng Cố Trì phiền chán:
“Lại bày trò . Kệ cô ta đi.”
…
Tôi tỉnh , thấy mình đang nằm giường .
Bác sĩ bước đến, giọng căng thẳng:
“Cô Hứa, cô đang rối loạn chuyển dạng cấp tính. Phải mổ khẩn cấp!”
“Nhưng người nhà cô chưa đóng viện phí… chúng tôi chưa thể tiến hành phẫu thuật.”
“Nếu chậm thêm… cô có nguy cơ liệt hai chân vĩnh viễn.”
Chi phí phẫu thuật: 500.000 tệ.
Tay tôi run rẩy, cố bấm số gọi cho Cố Trì.
Chuông đổ hơn chục hồi, cuối cùng anh ta cũng bắt máy.
Tôi nghẹn tới chỉ thốt được từng từ rời rạc:
“Cố Trì… cứu tôi … xin anh… tôi… cũng chịu…”
Anh ta im lặng vài giây.
bật cười lạnh lùng:
“Hứa Tri Vi, cô bớt diễn đi.”
“Vì muốn được thương hại, cô đến cả mạng sống cũng đem ra dựng ?”
Ngay sau đó, đầu dây bên vang lên tiếng rên rỉ rõ mồn một của một người đàn bà.
Lúc đó tôi hiểu rõ:
Không phải tôi đang gọi cho mình.
Tôi đang cầu xin một kẻ đã không còn coi tôi là người.
Và chính trong khoảnh khắc tiếng rên đó vang lên từ đầu dây bên ,
đôi chân tôi… vĩnh viễn mất hết cảm giác.
Tôi đưa tay bịt miệng mình lại, không cho bản thân bật khóc thành tiếng.
hành lang, mọi người đi đi lại — bận rộn, tự do, nhẹ nhàng.
Còn tôi thì lần đầu hiểu rõ thế nào là “cả đời cũng không bước ra khỏi đây”.
Bác sĩ thở dài, nói tôi cần điều trị dài hạn, phục hồi lâu dài, phải có người túc trực chăm sóc.
Nhưng Cố Trì không đến.
Mẹ không đến.
Không một ai đến.
Ngày thứ hai, điện thoại hiện lên tin tức nổi bật —
Cố Trì chi hàng chục triệu cầu hôn… chính cô thư ký của mình.
Trong video, anh ta quỳ một gối, gương mặt tràn dịu dàng và chân thành.
Tôi nhìn màn hình rất lâu.
Thì ra, anh ta không phải không có …
Anh ta chỉ là không có cho tôi.
Ngày thứ ba anh ta nhắn cho tôi một tin.
Không một câu hỏi thăm.
Không một lời xin lỗi.
Chỉ có một khoản chuyển khoản 2.000.000 tệ.
Ghi chú: bồi thường.
Thì ra… trong mắt anh ta, hai chân của tôi chỉ đáng giá hai triệu.
Lần đầu tiên trong đời, tôi cảm thấy việc “ ” — một hành động bình thường bao người —
lại trở thành thứ xa xỉ đến nhói lòng.
hôm đó, tôi cứ nằm nhìn trần nhà mà nghĩ mãi một :
Nếu tôi đã không thể …
thì ít , phải bản thân rời khỏi cuộc hôn nhân này.
Dù là bò, dù là lết, dù là ngồi xe lăn.
Ngày thứ tư, tôi nhờ “tân thư ký phu nhân” đem đơn ly hôn bỏ lên bàn làm việc của anh ta.
Lần thứ , anh ta cười nhạt:
“Đừng làm trò.”
Lần thứ hai, anh ta cau mày:
“Lại bày à?”
Lần thứ ba, anh ta ném đồ, gào lên:
“Hứa Tri Vi, cô rời khỏi tôi thì sống kiểu ?! Cô liệt , cô hiểu không?!”
Lần thứ tư…
cuối cùng anh ta ký.
“Muốn đi thì đi. Không quá một tháng, cô sẽ tự bò về cầu xin tôi.”
Đi?
Tôi vốn dĩ… đã chẳng còn đi được .
Tôi đẩy bánh xe, chiếc xe lăn đưa tôi cánh cửa đó.
Ngay khi bánh xe lăn ngưỡng cửa —
người đàn ông đang chìm trong hồng, lời chúc phúc và vòng tay người —
bỗng giật mình bật từ cơn ác mộng.
Một nỗi sợ khủng khiếp, đau đến xé phổi, bóp nghẹt lấy tim anh ta.
Bởi trong mơ…
tôi chết .