Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/10usYgn2i0

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Phần 7

19.

Chúng tôi ở bên nhau rồi, người vui nhất chính là Hoắc Minh Sâm.

“Vậy Hạ Hạ sẽ không đi đúng không?”

Tôi cười gật đầu: “Đúng.”

“Tuyệt quá!” Nó vui đến mức nhảy tưng tưng cả buổi tối.

Lại đến buổi họp . , Tiểu Sâm gom hết can đảm nhìn sang Hoắc Tự:

“Ba, ba đi cùng Hạ Hạ được không?”

Nhìn mắt đầy mong đợi ấy, dưới bàn tôi giẫm mạnh lên chân Hoắc Tự.

Anh hơi căng mặt, hít nhẹ một hơi: “Đi, tất nhiên đi.”

Thế đúng.

Tiểu Sâm nhận được câu trả lời chắc chắn liền cười rạng rỡ. Ăn sạch cả đĩa rau.

Buổi họp của mẫu giáo chủ yếu để nhìn xem trẻ con hằng làm gì.

Hoắc Minh Sâm là lớp trưởng. Không chỉ phân việc cho các bạn mà còn đóng vai “tiểu bảo an” giữ trật tự.

Oai phong vô cùng.

Làm phần mình, nó còn nhiệt tình giúp đỡ bạn khác. Ví dụ giúp bạn cùng bàn xách thùng nước. Khiến xung quanh không ngớt lời khen.

Hoắc Tự lặng lẽ nhìn con.

Tôi chú ý tới mắt anh: “Đau lòng rồi hả?”

Anh bật cười: “Hồi nhỏ tôi làm còn cực hơn thế .”

Tôi suýt quên mất… anh cũng từng là một đứa trẻ đáng thương.

Tim hơi nhói.

Tôi chủ động nắm lấy tay anh. Bàn tay khô ráo, ấm áp, có vài vết chai. Má tôi hơi nóng lên. 

Tôi nghiêng đầu, giác được mắt anh đáp lại. nhìn hiện hữu rõ rệt, nóng đến mức làm mặt tôi tăng nhiệt ào ào.

Hoắc Tự siết c.h.ặ.t t.a.y tôi.

Không buông .

Hoắc Minh Sâm ngẩng lên, thấy chúng tôi ở . Nó giác hôm nay ba cười hơi kỳ.

gì nhỉ?

À…

Giống hệt con cáo gian xảo trong sách tranh!

20.

Buổi chiều có hoạt động con , nhiệm vụ là làm một món quà tặng mẹ.

Hai cha con cùng trận.

Hoắc Minh Sâm dùng mảnh ren nhuộm màu phơi khô trước để làm cho tôi một chiếc băng đô kiểu khăn tam giác phong cách Pháp. Thằng bé chăm chú đạp máy khâu.

Đáng yêu không chịu nổi!

Tôi vòng quanh nó chụp tám trăm tấm ảnh. Nó làm rồi còn bảo Hoắc Tự khâu thêm cho tôi một bông hoa hồng nhỏ gắn lên.

Không ngờ tay nghề may vá của anh cũng ổn. phẩm hoàn mỹ kết hợp giữa phong vị đồng quê kiểu Pháp nét dịu dàng của Giang Nam.

Tôi chụt chụt lên má Hoắc Minh Sâm mấy . Nó đỏ bừng cả tai nhưng khóe miệng lại cong lên tận trời.

Tôi nảy ý tưởng: “Cuối tuần dì sẽ đội đi dã ngoại, ai đi cùng dì !”

Một lớn một nhỏ lập tức giơ tay.

Về đến nhà, tôi vẫn nâng niu món quà ấy không buông. Tối , tôi khe khẽ hát đi về phòng.

Cổ tay bị kéo lại, lưng tôi áp lên cửa.

Tôi đè nén tiếng kêu, bực bội nói: “Hoắc Tự, anh làm gì vậy!”

Anh cụp mắt nhìn tôi. 

“Món quà … cũng có phần của anh.”

Tôi mất mấy giây hiểu ý anh.

Hơi thở khựng lại.

“…Vậy thì sao?”

Anh hơi nghiêng mặt, khóe môi nhếch lên, không chút khách khí: “ tôi.”

Tôi mặt không đổi sắc, đưa tay giữ mặt anh lại cho nghiêm chỉnh, kiễng chân lên môi anh. Lướt nhẹ chuồn chuồn điểm nước.

Đóng cửa, khóa lại, một lượt.

Tôi sờ mặt mình. Nhiệt độ nóng bỏng truyền vào lòng bàn tay.

Đúng lúc , ngoài cửa vang lên tiếng Hoắc Minh Sâm đầy kinh ngạc: “Ba ơi, Hạ Hạ kể cười cho ba nghe hả?”

“Sao ba cười còn sáng hơn mặt trời vậy!”

Trong gương trang điểm, tôi cười tươi rói. 

Ép cũng ép không xuống.

Có lẽ tôi ai kia… đúng là cùng một kiểu.

21.

Quản gia hồi phục sức khỏe trở lại. Trong giấc mơ, ông ấy là mãi về sau vào viện. Trong cốt truyện, ông ấy không bao xuất hiện .

May mà bây bình an trở về. Cũng tính là đoàn tụ một nhà rồi.

Tôi Phạm Dao trở bạn tốt. Sự nghiệp của cô ấy cũng phát triển rõ rệt. còn bận rộn hơn cả Hoắc Tự. Mỗi hẹn ăn đều vội vàng tới rồi vội vàng đi. Nhưng nụ cười trên gương mặt thì càng lúc càng tự tin, điềm tĩnh.

“Hạ Hạ, tớ thích cuộc sống bây . ơn cậu nhé.”

Lời dứt, tôi nghe thấy trong đầu có một sợi dây đứt phựt một tiếng.

lâu sau, tôi mỉm cười.

Cô ấy không nữ chính trong cuốn truyện cả. Cô ấy là nữ chính của chính cuộc đời mình. công của Phạm Dao dựa vào chính cô ấy. Bất kể kịch bản có biến đổi thế … đều không thể che lấp sáng của cô ấy.

Tương tự, tôi cũng không thứ “pháo hôi ác độc” gì cả. Cuộc đời tôi, do chính tôi quyết định.

Không bao lâu, Hoắc Minh Sâm tốt nghiệp mẫu giáo, chuẩn bị trở học sinh lớp một.

Tôi đọc truyện tranh cho nó nghe việc nghe nó đọc cho tôi. Kể câu , thằng bé còn giúp tôi kéo lại chăn.

“Hạ Hạ, chúc ngon.”

Tôi nhắm mắt giả bộ , đợi nó khỏi phòng để lén chơi điện thoại.

Mãi không nghe động tĩnh.

Tôi mở mắt… Thằng nhóc đang nhìn chằm chằm tôi.

“Biết ngay là dì chưa !”

Tôi vội chui vào chăn: “ ngay đây!”

Hoắc Minh Sặm thở dài cụ già: “Nhớ đừng tắt đèn rồi chơi điện thoại nhé, hại mắt lắm đấy.”

Tôi: “…”

“Hạ Hạ.”

“Hửm?”

“Con có một bí mật muốn nói với cô.”

Tôi vén chăn nhìn nó. 

Thằng bé bấu lấy gấu áo, mặt ngượng ngùng: “Bí mật là… từ khi cô đến, con cũng siêu hạnh phúc!”

Nói , nó cúi đầu không dám nhìn tôi . Tim tôi được phủ một lớp mật ong ấm áp, ngọt đến lan khắp tứ chi.

Tôi ôm chầm lấy nó, đ.á.n.h chụt: “Có con ở đây, cô cũng siêu siêu hạnh phúc!”

Hoắc Tự đứng dựa vào cửa, mỉm cười không tiếng động,

đôi mắt đầy vẻ dịu dàng ấm áp.

(Hoàn chính văn)

Ngoại truyện nhỏ

1

Hoắc Minh Sâm nước ngoài tham gia trại hè. Quản gia đi cùng, mà nơi hay là nơi bố mẹ tôi đang du lịch.

Nhân cơ hội cũng để họ làm quen nhau.

Mỗi chúng tôi đều gọi video, nghe nó kể những thú vị trong .

Không ngờ nói hơn hai tiếng. Cuối cùng chính Hoắc Tự không chịu nổi mà đưa tay tắt cuộc gọi.

Tôi trừng anh: “Em còn chưa nói mà!”

Anh nói bình tĩnh: “Đến rồi.”

“Anh anh, bọn em có ở chung phòng đâu mà làm phiền.”

Anh nhẹ nhàng nhướng mày: “Vấn đề chính là chỗ .”

Hoắc Tự nghiêng xuống, khóa chặt cổ tay tôi: “Hạ Hă, em chỉ nói thử xem, nhưng không hề nói thử bao lâu. Vậy khi anh được chính thức đây?”

Tim tôi đập mỗi lúc một nhanh.

Khuôn mặt anh dưới đèn, nửa cười nửa không… đẹp đến kinh người.

Tôi mất tiền đồ, sa vào nhan sắc.

Kéo mặt anh lại, lên: “Bây .”

2.

Đau.

đau.

Kỹ thuật thì… t.h.ả.m họa.

Tôi khóc chửi: “Cút ngoài!”

Mồ hôi đọng đầy trên trán Hoắc Tự. Anh nhẹ nhàng đi nước mắt nơi khóe mắt tôi.

Giọng khàn đến run: “Hạ Hạ… thêm là có kinh nghiệm rồi. Chúng ta thử lại một , được không…”

Kết quả, thử một … đến tận sáng.

Tôi mê man đến chiều. Toàn thân mềm nhũn, tỉnh lại thì nghe anh đang nói điện thoại với Minh Thâm.

“Ba ơi, sao dì Hạ Hạ không bắt máy video của con?”

Tôi nghe mà đỏ cả mặt.

Hoắc Tự lại bình tĩnh vô cùng: “Cô ấy đang nghỉ ngơi.”

Hoắc Minh Sâm hoảng loạn:

“Cô ấy lại lén thức khuya chơi điện thoại à?”

vậy không tốt cho sức khỏe đâu ba! Con không ở nhà thì ba giám sát giúp con!”

Cuối cùng Hoắc Tự cũng nhận mắt muốn g.i.ế.c người của tôi.

Trong mắt anh còn lóe lên chút ý cười.

Anh đáp ngay: “Được.”

Cúp máy, anh nằm xuống cạnh tôi tự nhiên không. Một cánh tay dài kéo tôi vào lòng.

Tôi c.ắ.n lên vai anh một . Anh chẳng để ý, còn đưa tay vuốt tóc tôi.

“Lại muốn thức khuya?”

Tôi: “…”

Rõ ràng nhận được anh đang … tràn đầy sức lực.

Tôi mặt vô xoay lưng lại: “Em hối hận rồi. Anh vẫn chưa qua thử việc.”

Hoắc Tự bật cười khẽ trong lồng ngực: “Muộn rồi. Anh chuyển hết đồ sang rồi.”

Tôi im lặng hối hận.

Không nên ham sắc đẹp mà rước sói vào nhà!

Đêm dài đằng đẵng.

Tôi không muốn thức khuya. Nhưng người đàn ông lại tự mình phá luật!

May mà… anh tiến bộ nhanh.

Nể tình phục vụ tạm ổn… giữ lại thẻ, cho nửa giường.

(Hết)

Tùy chỉnh
Danh sách chương