Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/10usYgn2i0

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Phần 2

4.

Buổi họp cũng chỉ là mấy chuyện cũ rích. Kết thúc vẫn tôi , nhắc tôi nên quan tâm nhiều hơn đến sức khỏe tinh thần của đứa trẻ.

Ý tứ bên trong đều Hoắc Minh Sâm tính tình cô độc, không hòa đồng.

Mấy cũng lén liếc tôi bằng ánh thường.

Tôi đặc biệt quan sát thử. Phát hiện lũ nhỏ không những không chào nó, còn né sang một bên khi đi ngang.

Ở nhà làm tiểu bá vương thì thôi đi. Không ngờ đến trường chẳng có lấy một người bạn?

Tôi thở dài, nó: “Cô con không thích chơi bạn à?”

Minh Sâm mím môi, sắc lạnh hẳn xuống. 

“Họ rất ấu trĩ. Con không có đề tài gì để họ.”

Tôi: “…”

Đúng là con trai tổng tài cũng có khí chất tổng tài.

Tôi vừa quay đi mua que kem quay đã thấy nó gây chuyện người ta .

Một dẫn theo mấy đứa chặn đường nó.

, đồ con hoang, người tới họp cho mày hôm nay là mẹ kế mày hả?”

Minh Sâm lạnh giọng: “Liên quan gì đến mày?”

Nó định đi, nhưng kia dựa vào cân nặng đẩy ngã nó xuống đất.

Tôi sầm bước tới, đỡ Minh Sâm dậy, nhét kem vào tay nó.

, cho con tôi là đồ con hoang?”

nhỏ lùi một bước, rõ ràng có sợ, nhưng vẫn cố cứng miệng: “Nó chẳng biết mẹ nó là , không đồ con hoang thì là gì?”

Minh Sâm siết chặt nắm đấm, đôi đỏ bừng vì tức.

Tôi thì lửa bốc từ đầu xuống chân. 

“Cô là mẹ nó đấy, con có ý kiến gì không?”

tái

“Cô gạt người! Dì nhà tôi cô vì tiền làm mẹ kế của Hoắc Minh Sâm!”

nó mở miệng là “đồ con hoang”. Thì có người dạy.

Tôi nhướn mày: “Mẹ kế thì ? Con cô đáng yêu vậy, có khối người tranh nhau làm mẹ nó đấy.”

“Còn con ấy, xấu tính thế kia, ba mẹ không thích, đến họp cũng chỉ cho mẫu tới.”

đứng đơ.

Tôi thừa cơ đẩy Minh Sâm một cái: “Mau, đẩy nó!”

Minh Sâm ngẩn một giây, nhận được mệnh lệnh, lập tức đẩy kia ngã xuống đất.

ngồi im hai giây òa khóc: “Cậu đ.á.n.h tôi! Tôi méc ba mẹ tôi!”

Tôi tặc lưỡi: “Con nghĩ cô không méc ba mẹ con ?”

Tôi dắt Minh Sâm đi thẳng đến phòng hiệu trưởng. rõ ngọn nguồn, hiệu trưởng sợ đến tái , lập tức đến xin lỗi.

Hoắc Tự cũng từng quyên góp hẳn một tòa nhà cho trường .

bị cha ép xin lỗi, rưng rưng, chẳng còn cái vẻ hung hăng ban nãy.

“Xin… xin lỗi.”

Tôi Minh Sâm: “Con có chấp nhận không? Không chấp nhận cũng được.”

Ánh nó chạm vào tôi, bị nóng, vội cúi đầu, lí nhí “ừ” một tiếng.

Chuyện coi xong.

khỏi cổng trường, tôi nhận Minh Sâm vẫn luôn nắm tay tôi.

Vừa đi vừa l.i.ế.m cây kem đã chảy đến mức sắp rớt.

“Không ngon thì vứt, cô mua cái .”

Minh Sâm ngẩng lên: “Cô không được lãng phí thức ăn.”

Giờ thì ngoan lạ thường.

Tôi xoa đầu nó.

Nó không né, chỉ cúi gằm hơn nữa.

5.

Minh Sâm không muốn ba lo lắng, còn kéo tay tôi hứa sẽ giữ bí mật.

Giữ bí mật thì được, nhưng trường không thể học nữa. Bạn bè xa lánh, viên thì làm lơ… chắc chắn chuyện bị bắt nạt không lần đầu.

Môi trường không tốt cho đứa trẻ. Tốt nhất là chuyển trường.

Cuối cùng tôi tìm được một trường mẫu rất chú trọng thực hành. Buổi sáng chia việc rửa rau, cắt rau, nấu ăn, rửa bát. Buổi chiều thì trồng cây, gánh nước, hái rau, cho gà ăn.

Và thế là Minh Sâm được chuyển trường, theo đúng nghĩa đen là “nước chảy bèo trôi”.

Dù nó có thật sự hướng nội, thì cũng lao động người ta, không sợ không có chuyện.

, viên đều khen!

Lúc đầu Minh Sâm không vui. Nhưng sau khi được thầy cô khen vài câu, tâm trạng nó phơi phới thấy rõ.

Ngày nào đi học về bước chân cũng nhẹ bẫng.

Gần đây, tôi thấy nó uể oải, có tâm sự, mãi cũng không .

Tôi đợi đến lúc kể xong chuyện, nó lim dim buồn ngủ, phòng tuyến yếu nhất : “Con gặp chuyện bạn à?”

Minh Sâm cụp , ủ rũ: “Bạn cùng bàn con không có sức sống, không muốn làm bạn con nữa.”

Tôi nhớ .

Bạn cùng bàn của nó là một gái tết hai bím, đáng yêu vô cùng. Ngày đầu nhập học còn vỗ n.g.ự.c cam đoan sẽ chăm sóc bạn thật tốt. Nhìn một tiểu đại nhân, khiến cũng bật cười.

Xem , thích người ta .

Tôi cố nén cười, ho nhẹ một cái: “Vậy con cố gắng thể hiện chứ. Con là đứa siêng năng nhất!”

“Nếu con nỗ lực làm lớp trưởng, bạn ấy sẽ nhìn con đi.”

Hai Minh Sâm sáng rực, gật đầu thật mạnh. 

“Cảm ơn cô… Hạ Hạ!”

Tôi ngẩn .

xong thì đỏ bừng , siết chặt chăn.

“Con… có thể vậy không?”

Tim tôi mềm nước.

“Đương nhiên là được.” Minh Sâm chui ngay vào chăn, giọng vui đến run: “Hehe, chúc ngủ ngon, Hạ Hạ!”

“Chúc ngủ ngon, Tiểu Sâm.”

6.

Làm lớp trưởng ở trường không dễ.

nổi bật toàn diện.

Thế là Minh Sâm ở trường thì tranh việc làm, về nhà còn xung phong nấu cơm cho tôi.

Tôi thoải mái hưởng thụ sự “hiếu thảo” của con trai hời, chẳng tí áy náy.

Thời gian trôi đi, giữa tôi và nó dần thay đổi… ấm lên.

Cho đến khi Hoắc Tự điện, tôi giật mình. Hợp đồng chỉ còn ba tháng. nữ chính Phạm Diêu sắp xuất hiện.

Đã đến lúc chuẩn bị rút lui.

Tôi hào hứng mở ứng dụng, tìm kiếm:

“Thành phố nào đáng sống nhất?”

“Ba mươi triệu có đủ để nằm không vẫn sống không?”

“Ba mươi triệu đầu tư để cả đời không cần đi làm?”

“Nếu dạy con thật tốt, chủ có thưởng thêm không?”

Tùy chỉnh
Danh sách chương