Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/1BEIl5JaQ9

302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Cho nên tôi chuyển trường, cũng may bố mẹ luôn thương yêu tôi, không hỏi lý do, bọn họ chiều theo ý tôi.
Ngày đầu tiên tới trường, tôi đứng ở bục giảng khối ba, ánh mắt lóe sáng tìm bóng dáng quen thuộc. Đáng tiếc không thấy anh.
Vào lúc tôi đang nghi hoặc, đột nhiên có người gõ cửa: “Báo cáo.”
Một giọng nói rất khẽ mang theo sự sợ hãi và rụt rè, giọng nói như đang run rẩy. Tôi thức quay đầu lại, đối mặt với bóng dáng yếu ớt kia.
Bây giờ đã là cuối thu, anh vẫn mặc đồng phục mùa hè. Đồng phục bị giặt đến bạc màu, cổ áo màu lam gần như thành màu trắng, hai anh nắm chặt vạt áo, sắc mặt tái nhợt…
Vết cắt đỏ tươi cánh cùng chói mắt, không biết vì anh đau hay lạnh mà thân thể gầy như que củi run lẩy bẩy.
lòng tôi như hẫng một nhịp, đó cảm thấy chua xót đau đến mức khó chịu.
*
Mặc dù bây giờ anh không trắng trẻo, gọn gàng như Thời Tích Niên học cấp ba, tôi vừa nhìn đã nhận ra anh.
“Thời Tích Niên, sao em lại đến muộn như vậy.” giọng nói của chủ nhiệm lớp có vẻ bất đắc dĩ, muốn trách móc nhìn thấy vết thương người anh lại thay đổi.
“Em… Xin lỗi cô.” Thời Tích Niên cúi đầu thấp hơn, anh rất lo lắng.
Chủ nhiệm thở dài một hơi: “Được rồi, về chỗ của mình .”
đó chủ nhiệm quay đầu hỏi tôi: “Em muốn ngồi chỗ nào?”
Toàn bộ lớp ba đã có người ngồi, chỉ có chỗ cạnh Thời Tích Niên trống rỗng.
Bàn của anh rất bẩn.
đó bị người khác vẽ bẩn, anh đứng ở vị trí của mình hơi chần chờ.
Tôi nhìn thấy rõ, giống với kiếp trước, bàn kia viết mấy chữ “Rác rưởi”, “Đáng chết”, “Buồn nôn”, “Cút” bằng viết đỏ.
Tôi từng xem laptop của Thời Tích Niên, từ còn nhỏ anh đã bắt đầu bị bạo lực học đường. tôi nhìn thấy anh học lớp ba, không nói gì đứng đó, vì sợ hãi mà run lên, vẫn cảm thấy đau lòng.
Chủ nhiệm lớp còn đang giúp tôi chọn chỗ ngồi, mà tôi không do dự đến cạnh Thời Tích Niên, quay đầu nhìn chủ nhiệm: “Em ngồi ở đây nhé cô.”
“Cũng được.” Chủ nhiệm lớp trả lời.
đó, tôi vờ tội chỉ vào những nét chữ xấu xí bàn: “ cô ơi, sao bàn trường của chúng ta lại đặc biệt như vậy.”
“Chẳng phải bàn học bình thường không được vẽ bậy lên à, bàn này…” Tôi nghiêng đầu nhìn, lo lắng hỏi chủ nhiệm lớp: “Cô ơi, sao như vậy được?”
“Á… Còn có chuột, gián nữa!”
hộc bàn của Thời Tích Niên bị người ta chất đầy những con vật đó.
Bọn chúng chết cả rồi.
Đừng nói con nít, thậm chí chủ nhiệm lớp cũng giật mình.
Sắc mặt bà ấy trầm xuống: “Đây là ai làm! Đứng ra!”
lớp cùng yên tĩnh, lúc này không ai dám nói chuyện nữa…
Tôi giận dữ nghiến chặt răng, đó nước mắt rơi xuống, nhìn giống như tôi bị dọa sự, thật ra là buồn bã, đau lòng.
Học sinh mới đến bị dọa sợ bật khóc, chuyện này truyền sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng nhà trường. Sắc mặt của chủ nhiệm trở nên nghiêm túc, bà ấy điều tra rõ chuyện này. Song, trước đó bà ấy không hề tâm chuyện Thời Tích Niên bị bắt nạt, chỉ vì Thời Tích Niên không có phụ huynh làm chỗ dựa.
Chiếc bàn đổi thành bàn mới, tôi cũng thuận lợi trở thành bạn cùng bàn của anh.
Tôi nhìn người bên cạnh, nước mắt mới kìm xuống lại không khống chế được.
Da anh ấy tái nhợt bất thường, thân hình gầy gò, vết đỏ lại cùng rõ ràng. Mà hai đều là vết thương, giống như dấu vết bị roi quật.
Dường như nhận ra ánh mắt của tôi, Thời Tích Niên thuở nhỏ giấu cánh theo bản năng.
anh mặc áo ngắn , ́n không giấu được.
Tôi hắng giọng một cái, miễn cưỡng nở nụ cười, đưa bàn của Thời Tích Niên, đưa cho anh một viên kẹo sữa.
“Xin chào, tớ tên Khương Thính, tớ có thể kết bạn với cậu không?”
*
nói xong, tôi mong chờ phản ứng của Thời Tích Niên.
Kiếp trước, ban đầu tôi cảm thấy Thời Tích Niên rất khó gần, tôi không dám nói chuyện với anh.
Đến lúc học kỳ đầu tiên, học kỳ thứ hai tôi ngồi cạnh anh mới dần nói chuyện. tôi không hiểu điều gì sẽ hỏi anh.
Tôi ́n nghĩ rằng anh sẽ không trả lời, anh nhìn thoáng , đó viết hết trình tự giải đề, kiến thức trọng tâm, cuối cùng nói với tôi: “Cậu xem , không hiểu có thể hỏi tớ.”
“ đó tôi mới biết được, thật ra không phải anh lạnh lùng mà là anh hướng nội, cộng thêm một bên tai gần như không nghe được nên không biết giao tiếp với người khác thế nào, vì thế nên không nói nữa.
Thời Tích Niên lúc nhỏ cứng đờ ngồi đó, không nhận kẹo của tôi.
Chỉ là hồi lâu , anh mới chậm rãi nói: “Tan… Tan học… Cậu… Dọn …”
“Hửm?” Tôi khó hiểu.
Anh ngẩng đầu lên nhìn bạn học xung quanh, tôi nhìn theo ánh mắt của anh. Ở bàn có một câu bé tỏ vẻ chán ghét nhìn Thời Tích Niên, khẩu hình miệng như muốn nói: “Cậu chờ đó cho tôi.”
Đây chính là người kêu gọi cả lớp bắt nạt Thời Tích Niên, cũng là người Thời Tích Niên nhắc đến nhật ký, Trương Cường.
“Bọn họ sẽ không bỏ cho cậu… Cậu đừng với tôi nữa…” Thời Tích Niên khẽ nói, cánh run rẩy đẩy kẹo sữa về phía tôi.
Tôi im lặng không nói.