Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3VcDXCRvwO

302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Chương 2:
dưới có người đó là tin giả, chỉ là hậu trường quay phim đó.
Nhưng bạn ấy cứ khăng khăng là thật, bảo chuyện xảy ngay dưới chung cư nhà cô ấy, cô ấy thấy tận mắt, sau đó còn có đặc đến nữa.
Tôi @ hỏi cô ấy nhà ở đâu.
Câu trả lời là: Hạ Môn.
Vùng duyên hải…
Đặc …
Nghĩ tới lời anh tôi từng dặn… tôi bắt đầu thấy hoảng.
Đ*cm, chẳng lẽ tận thế thật rồi sao?!
Tôi gọi cho anh và tất nhiên là không liên lạc được.
Mỗi lần anh thực hiện nhiệm vụ đều là như vậy.
Tôi lên mạng tìm khóa “zombie c.ắ.n người”.
Và đó xuất hiện rất nhiều video.
Thật có, giả cũng có.
Đan xen lẫn lộn không phân biệt nổi.
Tôi chỉ kịp nhắn một câu vào group:
“Dạo này dịch bệnh phức tạp, bệnh lạ liên tục xuất hiện, có điều kiện tích trữ ít đồ .”
Không biết có ai tin không.
Mà tôi cũng chẳng còn hơi đâu phản hồi nữa.
Tôi lập tức chạy tìm ba.
đúng là bùng phát dịch zombie, chỉ tích trữ đồ thôi không đủ, còn phải biến căn nhà này thành pháo đài mới yên tâm.
Đầu tiên là phải ngay cuốn cũ đang hỏng.
Tiếp đó phải lắp khung chống trộm cho tất sổ.
Trước đây để khách du lịch có tầm nhìn đẹp tầng 2 trở lên không lắp.
Kính cũng cần .
đầu định kính cường lực nhưng rồi tôi nghĩ : tận thế mà cường lực có lẽ không đủ.
cho trót: xài luôn kính chống đạn, dán thêm màng che một chiều để ngoài không nhìn vào được.
Còn vũ khí nữa.
zombie tràn … chúng tôi phải có để tự vệ.
Không chỉ đề phòng zombie, mà còn đề phòng người trong loạn thế.
Gậy là lựa chọn số một, chỉ là không biết có ăn thua với zombie không.
Thêm vài cây d.a.o phay to và rìu quân dụng nữa.
Và không thể thiếu để thăm dò tình hình ngoài: mấy máy bay không người lái.
Còn cung tên của ba cũng phải mang , thêm mũi tên dự trữ.
Hồi nhỏ ba tôi từng theo ông nội lên núi săn bắn, sau này còn dạy anh tôi nữa.
chung ông cũng có chút bản lĩnh thực chiến.
Tiếp theo là quan trọng nhất: và .
Nhà tôi có dẫn suối núi chảy xuống, nhưng tận thế tám phần mười nguồn sẽ bị ô nhiễm.
Phải tích thêm đóng bình, thêm bộ lọc , viên khử trùng cũng không thể thiếu được.
Còn : Nhà tôi có tấm pin năng lượng mặt trời.
núi vốn yếu và chập chờn, để kinh doanh hầu như nhà nào cũng lắp thêm.
Nhưng đó chỉ là để dự phòng số lượng không nhiều, không biết giờ còn hoạt động nổi không.
Tôi bảo ba kiểm tra.
Trong đó, tôi kể hết phỏng đoán của mình cho ông nghe.
Nghe xong ông chỉ ngây .
Ba chưa từng truyện phim zombie bao giờ.
duy nhất liên quan mà ông từng biết… chắc là Plants vs Zombies.
Thế ông hỏi tôi rất nghiêm túc:
“ là… mấy cây b.ắ.n đậu nữa ?”
Câu đó vô tình nhắc tôi: Phải thêm hạt giống, phân bón, đất trồng.
Truyện tận thế nào cũng thế: dịch zombie bùng nổ hoặc xông chiến, hoặc về nhà trồng trọt.
đường đồ lần nữa, tôi ngồi ghế lái, ép ba ngồi ghế phụ, bật phim Train to Busan tốc độ x2 cho ba , sau đó là thêm một chút The Walking Dead và vài đoạn video sáng nay.
Tôi cần cấp tốc bổ sung kiến thức cơ bản về giống loài này cho ba tôi, cũng để thuyết phục ông rằng: dù tận thế có đến không, cải tạo nhà cũng tốt cho việc kinh doanh.
Nhưng ngoài dự đoán của tôi, ba không hề phủ nhận chế giễu chuyện này, ngược tay ông run lên:
“Anh … đang ở ngoài kia đ.á.n.h nhau với mấy cái này à…?”
Tay tôi đang lái xe cũng run theo, tim như rơi xuống đáy vực.
Nhưng tôi vẫn gật đầu:
“Đúng vậy. trước tiên chúng ta phải tự bảo vệ bản thân, để anh ấy không phải lo lắng bất cứ điều .”
“Và quan trọng nhất khi anh thắng trận trở về, thấy nhà vẫn còn ở đây.”
ngày hôm đó, tôi chuẩn bị , thế chỗ nào, ba tôi đều hoàn toàn phối hợp, chúng tôi chia sẽ công việc rõ ràng, đặt hàng hỏa tốc, tranh thủ biến nhà tui thành pháo đài bất khả xâm phạm.
Ông còn thuyết phục người đang tức giận gọi hai ba tôi là đồ phá của, mấy gà mái và hai gà trống, nuôi sân thượng, xung quanh dán kín mút cách âm.
Tết dương lịch, làng đang rộn ràng đón khách kiếm tiền, chỉ có nhà tôi đinh đinh đang đang chỉnh sửa.
Có đôi tình nhân đến hỏi còn phòng không, tôi định chối vì nhà đang nâng cấp.
Nhưng ngay lập tức một người tên Hạ Thông liền bĩu môi mỉa mai:
“Nhà đang sửa ai dám ở? Không sợ ngộ độc nhựa à?”
là ngày thường, ba tôi chắc chắn sẽ đáp kiểu:
“Còn hơn cái nhà ai kia lắp camera quay lén khách!”
Nhưng hôm nay nhà chúng tôi chẳng ai có tâm trạng đôi co.
Ba vì thế cứ vội vàng tiếp tục việc.
Khi sửa sang xong xuôi cũng gần 11 giờ đêm, ngoài này đèn hoa rực rỡ, tiếng cười náo nhiệt không dứt.
Mẹ bày một bàn đồ ăn lớn, vỗ bàn tuyên bố đầy khí thế:
“Hiếm khi được nghỉ lễ! Cứ ăn cho sướng ! Tận thế có đến mình cũng không thiệt!”
Thất không khí trong nhà ổn định trở , tôi khóa chặt , che kín sổ, mở máy chiếu… bật The Walking Dead.
cho sang chính là cho ba mẹ luyện trước một khóa học tâm lý.
được một tập, mẹ đập thẳng điều khiển:
“Trời ơi! Nhìn ghê quá ăn cái nỗi !”
…Nhưng kỳ lạ … phim tắt rồi… sao tiếng gào thét vẫn còn?
“Sao vẫn còn tiếng vậy?” – mẹ hỏi.
“Hình như… ngoài vọng vào.” – tôi đáp.
Tôi và ba lập tức lao đến sổ.
Kéo mạnh tấm rèm đen dày nặng…
Khung ngoài khi nãy còn an bình rộn rã còn bây giờ biến thành dòng người chạy loạn và tiếng gào rợn người.