Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/7AVVuIelbz

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 5

đây mẹ sợ lửa, cả nhà bếp trở nơi cấm địa. Em trai tôi bỗng trở nên quấn quýt mẹ, không những trò trêu chọc ác ý. Tất cả như…

Họ trở đồng loại.

Đồng Nam – Đồng đã kéo mẹ vào thế giới của .

tôi?

Liệu tôi trở thứ quái dị như họ không?

Mẹ tôi thực sự hình nhân giấy. 

Nửa đêm tỉnh giấc mơ màng, tôi mẹ há hốc miệng như hét thất thanh, không phát ra âm thanh .

Nét mặt đau đớn tột cùng của khiến tôi nghẹt thở, dường như mẹ chịu đựng những cực hình không thuộc nhân gian. 

Khi ánh mắt va phải tôi, những âm điệu vô nghĩa phát ra từ cổ họng mẹ, như cầu cứu. 

tôi cứng đờ. Ý thức vẫn tỉnh táo không chịu nghe lời, tựa như vật gì đè nặng khiến tôi không nhúc nhích. Nước mắt tôi chảy dài, tôi vật lộn vô vọng. 

giường mẹ, Đồng đã đứng đó tự lúc . Nó nắm tay mẹ tôi vuốt ve, từng chút từng chút làn da hồng hào màu xám trắng y hệt bàn tay giấy của nó. 

Bàn tay mẹ… đã hóa giấy!

Tôi biết mẹ không muốn thế. Tôi muốn hét lên, muốn lao tới cứu , tất cả đều vô dụng. Ngực hình nhân giấy không phập phồng. Tôi không biết mẹ sống không, thậm chí chút hi vọng mong manh rằng sẽ cử động được như Đồng

Đến bình minh, mẹ vẫn nằm im trên giường. Áp lực đè trên người tôi bỗng mất. Tôi quay nhìn, hóa ra người đè lên tôi cả đêm là thằng em. Nó nhẹ đến mức tôi bế bằng tay! 

Đồng đã mất tự lúc . Tôi lao đến mẹ. Khuôn mặt hình nhân giấy của quen quá! 

Chợt nghĩ ra điều gì, tôi phóng như bay ra kho. Cả kho chật ních những người giấy mẹ tôi , tất cả đều hướng mặt phía cửa. Và mỗi khuôn mặt ấy – đều giống hệt khuôn mặt hình nhân giấy của mẹ tôi bây .

Chẳng lẽ mẹ tôi vẫn tự vẽ chân dung cho mình ?

Tôi rợn tóc gây, những hình nhân giấy như cử động.

Hình nhân gần nhất giơ tay phía tôi, tôi quay người bỏ chạy theo bản năng, phía sau vang lên tiếng sột soạt của giấy.

đều đuổi theo tôi!

Tôi chạy hết sức, khiếp sợ hàm răng nhọn hoắt của , tôi như đã kết cục của mình.

Tôi chạy mãi chạy mãi không thoát khỏi nhà.

Rõ ràng cổng ở ngay mắt, tưởng chừng bước nữa là chạm tới.

Tôi không dám dừng lại, hai chân mềm nhũn không chống đỡ nổi, cuối cùng tôi gào khóc t.h.ả.m thiết.

“Hừ, vẫn tới muộn bước.”

bàn tay vỗ vào sau gáy tôi, chân tôi loạng choạng rồi ngã sóng soài xuống đất.

Tôi đã chấp nhận số phận bi thảm, không giãy giụa mà nhắm nghiền mắt, lại bị vỗ thêm cái vào .

“Con bé này, hoảng quá rồi à?”

Những tiếng giấy ma sát mất, tôi mở mắt ra, phát hiện mình đã ở ngoài .

Tôi lạy người đó: “Đa tạ ơn cứu mạng, đa tạ ông…”

Rõ ràng ban nãy vẫn là ban ngày, trời tối đen rồi?

Toàn thân tôi lạnh toát, tôi co rúm người lùi lại từng chút .

mặt là người đàn ông, ông nhìn tôi rồi đưa tay ra mặt tôi:

“Sờ thử đi, ông là người sống.”

Tôi lắc , không dám.

“Vừa nãy ông đã cứu cháu, cháu bị quỷ đ.á.n.h lừa rồi.”

Ông kiên quyết nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi, đùng là hơi ấm nóng.

Là người thật!

Đúng là người thật!

Ông tự giới thiệu, “Cháu chắc chưa gặp ông đâu, ông mở tiệm đồ vàng mã ở làng .”

là ông chủ tiệm đồ vàng mã!

Tôi run rẩy hỏi, “Hình nhân Đồng Nam Đồng … là do ông ra ư?”

“Đúng thế, cháu hiểu chuyện tốt quá.”

Ông xoay người tôi phía nhà, “Cháu là con cái nhà này phải không?”

Tôi gật rồi lắc , “Cháu đã được cho con nuôi nhà bác cả rồi.”

“Thảo cháu sống.”

Ông chủ tiệm không quan tâm chuyện ấy, “ nhà cháu toàn là ma, bị vây kín rồi, không người quen dẫn đường ông không vào được.”

“Thế nên, cháu phải đi cùng ông.”

Tôi hỏi, “Hết ma bố mẹ cháu sẽ à? Cháu mẹ hóa hình nhân giấy, đó toàn là những hình nhân, ấy…”

Ông quay nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt vô hồn.

Thật kỳ lạ, lúc miệng người này cũng cười, mắt không cười?

“Nhóc con, đừng mơ tưởng viển vông.”

“Người c.h.ế.t rồi, là hết thôi.”

Tôi im bặt. Ông rút sợi dây đỏ từ túi ra buộc vào cổ tay cả hai.

Sợi dây hơi ẩm, tẩm đầy máu.

“Nắm c.h.ặ.t đ.ầ.u dây, dù gì nghe gì cũng đừng buông ra.”

“Cháu biết rồi.”

Bước lại vào , tôi vô thức nhắm nghiền mắt, ánh nắng chói chang không hề tỏa xuống.

Trên là vầng trăng tròn, đêm nay trăng sáng lạ thường, chiếu từ sau lưng khiến bóng đổ dài lê thê.

Gió âm lạnh buốt thổi tới tôi cay mắt, mở mắt ra ngôi nhà mặt đã không là nhà tôi nữa.

Nhà tôi vốn là gian nhà đơn sơ xây bằng gạch.

Căn nhà mặt cao ba tầng, kiến trúc khác hẳn những mái tranh thôn quê.

Cửa sổ giấy mỏng tang, từ ánh đỏ lập lòe , lố nhố những bóng đen di chuyển.

Cảnh tượng kỳ quái khiến tôi như lạc vào thế giới khác.

Ông chủ tiệm khẽ nói, “Đi theo sát ông, không cháu mất mạng như chơi.”

tôi bước vào . Cánh cổng gỗ mục nát mở toang để lộ ra khoảng tối om như cái miệng rộng chực nuốt chửng người.

Tôi bước vào nhà, sàn nhà phủ đầy bụi bặm. Hai chiếc ghế gỗ sơn bóng được đặt giữa phòng, trên đó hai hình nhân giấy Đồng Nam và Đồng ngồi – giống hệt đôi hình nhân bố mẹ tôi mang .

Tùy chỉnh
Danh sách chương