Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6AcyhL27Sz

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
7.
Sáng sớm hôm , tôi vừa tỉnh dậy thì đã nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài cửa.
Tôi nheo mắt đi ra ngoài, nhưng vừa nhìn rõ người có mặt, tôi lập tức tỉnh táo.
Có nói cho tôi được không?
Đám họ hàng này đến từ bao giờ vậy?
Tôi đứng sững tại chỗ, còn mọi người thì cứ làm như không nhìn thấy tôi.
Bố tôi kéo cậu Hai khoe rượu Mao Đài.
Mẹ tôi và các dì thì xem dây chuyền.
Còn Hạng Triệt bị một đám người vây quanh, cười rạng rỡ như gió xuân tháng ba.
Anh mặc một chiếc áo len trắng, đeo kính, ăn mặc kiểu mà các bậc phụ huynh thích nhất.
Tôi không thể tin , lập tức chụp một bức ảnh gửi cho Hạng Lê.
ấy chỉ nhắn lại hai chữ: [ ?]
[Em trai .]
[???]
[Chiêu Chiêu, là cao tay, biến em trai tôi từ một thằng thanh niên bất hảo thành người trong hệ thống luôn rồi!]
không phải tôi dạy dỗ gì .
Là chính anh tự phát điên đấy .
Tôi đặt điện thoại xuống, vừa ngẩng đầu đã chạm phải ánh mắt của Hạng Triệt.
Trong mắt anh lộ ra một dịu dàng kỳ lạ.
Những người xung quanh cũng phát hiện ra tôi theo ánh nhìn của anh.
“Chiêu Chiêu à! Con dậy rồi hả? Con bé này, yêu đương mà không báo một tiếng cả.”
“Nhà ta Chiêu Chiêu là kiểu không kêu thì thôi, đã kêu là phải chấn động luôn đó!”
“Chuẩn luôn, Tiểu Triệt mới nhìn là đã rất tốt Chiêu Chiêu nhà ta rồi.”
Mọi người nói tới tấp, tôi không thể chen dù chỉ một câu.
Cuối , chị họ tôi đứng ra kéo tôi về phòng, giải cứu tôi khỏi vòng vây.
Vừa đóng cửa lại, chị họ liền nhìn tôi như tra khảo tội phạm.
“Thành thật khai báo đi.”
Tôi không thể giấu chị ấy, đành ngoan ngoãn kể lại mọi chuyện.
“ là vận may ch.ó má gì vậy, đ.á.n.h bài mà cũng nhặt được một anh đẹp trai.”
Chị họ cảm thán từ tận đáy lòng, nhưng ngay đó lại đổi giọng.
“Nhưng mà, em không sợ anh ta là kẻ lừa đảo à?”
Tôi ngồi trên giường, tỏ vẻ chị ấy lo lắng thừa thãi.
“Chị gái anh ấy đi Land Rover, xách túi LV, anh ấy đeo đồng hồ Rolex, kính Gucci, mang tặng rượu Mao Đài và ngọc phỉ thúy thượng hạng.”
“Anh ấy lừa em cái gì? Lừa cái mùi nghèo rớt mồng tơi trên người em à?”
Chị họ á khẩu.
“Thôi đừng nói , em có người nghe xong mà muốn khóc luôn rồi.”
đó tôi bắt đầu kể cho chị ấy nghe mấy trò quái đản của Hạng Triệt mấy ngày nay.
“Chị nói xem, có phải diễn xuất của anh ấy quá tốt không?”
Tôi thao thao bất tuyệt, hoàn toàn bỏ qua ánh sáng kỳ lạ trong mắt chị họ.
“Chiêu Chiêu.”
“Hử?”
“Em có nghĩ đến khả năng là… anh ta không hề diễn không?”
Tôi c.h.ế.t đứng tại chỗ.
Chị họ thẳng thắn nói: “Thường thì bọn tôi chị sẽ gọi cái này là ‘ cảm chân thật’.”
Đùa gì vậy.
Tôi thằng cha đó lấy ra cảm?
Tôi lập tức phủ nhận.
Chị họ hết cách chậm hiểu của tôi.
một hồi tranh luận, tôi chị ra ngoài, lúc nghe thấy mọi người đang bàn về chuyện cảm của tôi.
“Tiểu Triệt à, Chiêu Chiêu nhà chúng tôi từng yêu . Kinh nghiệm yêu duy nhất của con bé là hồi đại học, ngày cũng viết thư cho một người .”
Cái quá khứ đen tối này mà cũng nói ra được à?!
Tôi lập tức lao đến ngồi xuống bên cạnh Hạng Triệt, cố gắng thu hút chú của mọi người.
Anh nhìn tôi, nở nụ cười đầy ẩn : “ thư?”
Tôi rốt cuộc bị gì mà lại hứng chơi Văn nghệ Phục hưng*, ngày cũng viết thư cho một người xa lạ cơ ?
* chỉ kiểu lãng mạn, làm gì đó rất văn nghệ, rất hoài cổ á=))
Bây giờ thì hay rồi, cũng hết rồi!
“Không ngờ hồi trước Chiêu Chiêu lại lãng mạn vậy nhỉ.”
Tôi cảm thấy anh đang châm chọc mình.
Nhưng ánh mắt lại không giống như vậy, như thể trong lời nói còn có nghĩa khác.
Sợ hai đứa tôi vì chuyện này mà cãi nhau, họ hàng vội vàng cười nói lảng sang chuyện khác.
Nhưng càng nói, chủ đề lại càng đi lệch hướng.
“Tiểu Triệt à, hai đứa tính khi kết thế?”
Hạng Triệt bịa chuyện: “Chiêu Chiêu nói ấy phải tập trung cho nghiệp, tạm thời vội, cháu nghe theo ấy hết.”
“Vậy cũng phải đính trước .”
“Đính ? Cũng được ạ.”
Được cái gì mà được?!
Nhân lúc không để , tôi gửi tin nhắn cho Hạng Triệt.
[Đủ rồi đó, đừng làm như thật !]
Anh nhìn điện thoại một cái, nhấc tay gõ chữ.
[Không phải em bảo anh về đối phó chú dì ?]
[Tôi bảo anh đối phó! không bảo anh diễn!]
[Yên tâm, anh có chừng mực.]
Chị họ ghé đầu qua nhìn tin nhắn của hai chúng tôi, lắc đầu nói: “Chiêu Chiêu à, em chơi không lại anh ta , ngoan ngoãn đầu hàng đi.”
8.
Chỉ trong nửa ngày, Hạng Triệt đã trở thành ứng cử viên con rể hoàn hảo trong lòng các dì các cậu của tôi.
Khen anh cũng không quên khen tôi một câu: “Mắt nhìn người của Chiêu Chiêu là không tệ.”
Dù Hạng Triệt không có điểm để bắt bẻ, nhưng Đặng quý bà phát hiện ra điều bất thường.
“Chiêu Chiêu à, mẹ thấy con Tiểu Triệt không thân mật gì cả? Nhìn chẳng giống người yêu chút .”
Đừng cảm thấy gì hết, mẹ ơi.
Càng cảm thấy, con càng lo lắng hơn thôi huhu.
“ có thể , mẹ.”
Tôi chối đẩy: “Bọn con chỉ là kiểu hơi ngại ngùng thôi.”
“Thật không?”
Mẹ tôi tin. Trong lúc cấp bách, tôi vội nắm lấy cánh tay Hạng Triệt rồi tựa đầu anh.
“Trước mặt người lớn mà mẹ, tất nhiên bọn con phải tiết chế một chút rồi.”
Mẹ tôi dùng ánh mắt sắc bén như chim ưng nhìn tôi chằm chằm, như thể muốn xuyên thấu tôi vậy.
Khi tôi sắp không chống đỡ , Hạng Triệt bất ngờ đưa tay ôm lấy vai tôi.
“Dì à, là lỗi của con. Bình thường con dính lấy Chiêu Chiêu quá, ấy bảo con về phải chú một chút.”
Anh vừa nói vừa kéo tôi sát lòng hơn, giọng điệu vô chân thành.
Tôi ngẩng đầu, nhìn thấy nụ cười nhàn nhạt nơi khóe môi anh, bỗng chốc ngẩn ngơ.
Thấy vậy, mẹ tôi đã bớt hoài nghi hơn một nửa.
“Vậy hai đứa dắt Đèn Lồng đi dạo đi, nhân tiện bồi dưỡng cảm.”
Hạng Triệt gật đầu đồng .
Một tay ôm Đèn Lồng, một tay đan chặt tay tôi.
Dưới ánh mắt hài lòng của mẹ, tôi và anh bước ra khỏi cửa.
Vừa đóng cửa lại, tôi lập tức muốn rút tay về.
Không rút ra được.
Tôi khó hiểu ngẩng đầu nhìn anh.
Anh thản nhiên nói: “Chắc chắn dì sẽ lén nhìn qua cửa sổ.”
Tôi gật đầu, đó giơ hai bàn tay đang nắm chặt trước mặt anh: “Vậy tại trong thang máy cũng phải nắm?”
Không có phải vì thang máy hơi ngột ngạt không, mà trên mặt Hạng Triệt thoáng ửng đỏ.
“Anh sợ phiền phức.”
Anh nói vậy, nhưng lực tay lại càng siết chặt hơn.
Tôi không tranh luận , vì thang máy đã đến tầng trệt.
Ra khỏi tòa nhà, tôi lập tức chủ động khoác tay Hạng Triệt, dựa sát anh.
Hai người có thể gần bao nhiêu thì gần bấy nhiêu, tốt nhất là để mẹ tôi nhìn thấy rõ ràng.
Đi một đoạn, xác định mẹ tôi không thể thấy được , tôi lập tức kéo giãn khoảng cách Hạng Triệt và buông tay anh ra.
Ánh mắt anh thoáng qua một tia mất mát, nhưng rồi nhanh chóng trở lại bình thường.
Đèn Lồng vì được ra ngoài chơi nên vô phấn khích.
Không còn khác, tôi và Hạng Triệt nhìn nhau mà chẳng nói gì.
Chỉ còn lại tiếng ch.ó sủa.
Không chịu bầu không khí ngại ngùng này, tôi đang định tìm chủ đề bắt chuyện thì chợt nghe có người gọi tên mình từ phía .
Tôi quay đầu lại, phát hiện đó là một học chung hồi cấp ba.
“Tống Trầm Chiêu, là cậu rồi.”
Tôi nhìn chằm chằm khuôn mặt anh ta, nhưng nghĩ mãi không nhớ tên.
Anh ta thấy vậy thì chủ động giới thiệu: “Tớ là .”
Tôi nhớ ra rồi.
Không chỉ nhớ ra người này…
Mà còn nhớ ra chuyện anh ta từng viết thư cho tôi.
không nhận ra lúng túng của tôi mà hăng say hồi tưởng chuyện cũ.
Vì phép lịch , tôi chỉ có thể lắng nghe.
Nhưng anh ta nói mãi không ngừng.
Khi tôi sắp không chịu mà muốn ngắt lời, một cánh tay vòng qua ôm lấy eo tôi.
“Đèn Lồng nôn nóng muốn đi tìm chơi rồi, bọn tôi xin phép đi trước nhé?”
lập tức cảnh giác nhìn Hạng Triệt, dò hỏi: “Người này là?”
Hạng Triệt nhấc mí mắt hờ hững nhìn anh ta một cái: “Chào, tôi là bố của Đèn Lồng, cũng là vị phu của Chiêu Chiêu.”
“Vị phu?!”
Tôi nhìn thấy trong mắt ánh một tia kinh ngạc.
Tên này còn tự thăng chức cho mình ?
từ bỏ hy vọng, quay sang nhìn tôi dò xét.
Tôi mỉm cười lịch nhưng xa cách.
“ vậy, anh ấy là vị phu của tôi.”
Lời vừa dứt, hàng mi Hạng Triệt khẽ rung động, đôi mắt lóe vài tia cảm xúc khó đoán.
cuối cũng hiểu ra hình, vội vàng chào hỏi vài câu rồi rời đi.
Tôi lập tức gạt cánh tay đang ôm eo mình ra.
Anh ngẩn người một lát, đó tiếng oán trách: “Tống Trầm Chiêu, em lúc cũng dùng xong rồi bỏ thế?”
“Tôi có!”
Đèn Lồng không hiểu bầu không khí giữa chúng tôi, chỉ sốt ruột thúc giục Hạng Triệt đi tiếp.
Anh cúi xuống bế nó , xoa đầu nó.
“Đừng vội, bố con còn phải tính sổ mẹ con đã.”
“Con không được học theo mẹ con, ăn xong chùi mép đấy nhé.”
“Hạng Triệt!” Tôi giật Đèn Lồng khỏi tay anh ta.
“Đừng dạy hư ch.ó nhỏ!”
Tôi ôm Đèn Lồng bước đi, anh liền đuổi theo.
Bên trong bụi cỏ còn sót lại chút tuyết tan.
Chúng tôi sóng vai bước đi, anh bỗng cất giọng như lơ đãng, nhưng lại giống như đã suy nghĩ rất kỹ.
“Tống Trầm Chiêu, diễn xuất của anh không giỏi đến mức đó .”
Khoảnh khắc ấy, tôi cuối cũng thừa nhận.
Tôi đấu không lại anh.