Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9zphGkqkO8

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

5.

bữa cơm, thấy thời gian vẫn còn sớm, bố tôi đề nghị đ.á.n.h .

Tôi tán thành.

Hạng Triệt chỉ chần chừ một giây cũng gật đầu đồng .

Anh vẫn quá ngây thơ, không hiểu sự hiểm ác của xã hội này.

Mấy vòng trôi qua.

Hạng Triệt thua t.h.ả.m hại.

Tôi tận mắt chứng kiến anh từ ung dung dần dần trở nên mất hồn, ánh mắt thất thần thể linh hồn lìa khỏi xác.

Tâm trạng tôi vô phấn khởi, đặt bài xuống bàn.

“Thập Tam Yêu! Tôi lại ù !”

Đặng quý bà ngồi bên cạnh điên cuồng nháy mắt với tôi.

Tôi giả vờ không thấy, tươi nhìn về phía Hạng Triệt.

Anh định lấy điện thoại chuyển khoản tôi, Đặng quý bà vội vàng ngăn lại.

“Hạng Triệt à, con đừng nhường Chiêu Chiêu.”

này, tôi không vui.

Bà ấy có thể nghi ngờ mọi thứ của tôi, nhưng không thể nghi ngờ trình độ đ.á.n.h của tôi.

“Mẹ! Mẹ nói sai , anh ấy không có nhường con đâu, thua là vì quá dở thôi!”

Đặng quý bà nhìn tôi với ánh mắt muốn nói tôi thật hết t.h.u.ố.c chữa.

“Nhưng cũng không thể ván nào cũng thua được chứ.”

Tôi buột miệng: “Sao lại không thể? Mẹ có không, anh ấy theo con về đây cũng là vì con đ.á.n.h …”

Nói được nửa , tôi mới kịp phản ứng lại.

Đặng quý bà thấy tôi ấp úng liền dùng giọng điệu dò xét hỏi: “Vì cái gì?”

Nếu để Đặng quý bà tôi và Hạng Triệt mới quen nhau chưa được vài tiếng đồng hồ, hơn nữa còn là tôi thắng được anh trong một ván

này có khi tôi còn được đụng bàn nữa.

Đầu óc tôi xoay chuyển nhanh chóng nhưng vẫn không nghĩ ra được lời giải thích hợp lý, đành phải cầu cứu Hạng Triệt bằng ánh mắt.

Nhận được tín hiệu từ tôi, Hạng Triệt chậm rãi mở miệng: “Cũng không có gì đâu ạ, chỉ là lúc Chiêu Chiêu đ.á.n.h , cô ấy có nói với bạn rằng chú dì không thích con, con vô tình được.”

“Cô ấy muốn dỗ dành con, nên mới dẫn con về đây.”

Anh nói u sầu, cúi đầu thể vẫn còn canh cánh trong lòng chuyện này.

Đặng quý bà sao chịu nổi dáng vẻ đó, tiếng an ủi: “ gì có chuyện đó! Dì rất thích con mà!”

“Chiêu Chiêu chưa từng nhắc đến con với bọn dì, bọn dì sao có thể nói không thích con được.”

đến đây, Hạng Triệt khẽ tự giễu, ánh mắt ảm đạm: “ ra cô ấy chưa từng nhắc đến con sao…”

Đặng quý bà hốt hoảng.

“Lúc trước có nhắc thoáng qua vài lần, chỉ là bọn dì không để sâu xa thôi.”

Đến cả Đặng quý bà, người từng trải qua bao sóng gió cũng không đấu lại Hạng Triệt.

Có thể thấy tên này đáng sợ đến mức nào.

Tôi xem xong một màn kịch hay bèn quay sang bố tôi đang ngồi bên cạnh: “Bố, thật ra anh ấy không chỉ mang đến Hoàng Sơn Mao Phong* bố, mà còn có cả Tây Hồ Long Tỉnh* nữa.”

*hai loại trà danh nổi tiếng của TQ.

Bố tôi, người từ lúc nãy đến chỉ hận không thể tàng hình, xong này mắt sáng .

“Đâu? Đâu? Tây Hồ Long Tỉnh đâu?”

Tôi dùng cằm hất về phía Hạng Triệt, kẻ vẫn còn đang diễn chưa đủ: “Đây phải sao?”

“Thơm lừng cả thế này, bố không ngửi thấy à?”

Hạng Triệt đối diện với ánh mắt ranh mãnh của tôi ném sang Đặng quý bà một ánh nhìn đầy tổn thương.

Đặng quý bà nhìn thấy quay sang “tấn công” tôi.

“Con bé này nói năng linh tinh gì thế! Nếu không có Hạng Triệt, đến bây mẹ còn con có người yêu nữa kìa.”

tôi ấy.

Đặng quý bà dành hẳn nửa tiếng để “giáo d.ụ.c tư tưởng” tôi, cuối còn nói đầy chân thành: “Chiêu Chiêu à, con phải đối xử tốt với Hạng Triệt, nếu không này nó đau lòng quá, con có hối hận cũng không kịp đâu.”

Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Đặng quý bà, tôi có chút bất lực.

“Mẹ, mẹ bớt xem mấy cái phim tổng tài bá đạo đi được không?”

“Người ta hy sinh hết mình, sao có thể giống con được?”

Đặng quý bà liếc tôi một cái: “Không hy sinh hết mình cũng không thể người ta đau lòng được.”

Hạng Triệt đau lòng cái nỗi gì.

Tôi còn thấy anh đang đắc không kịp nữa là.

6.

khách mà bố mẹ tôi chuẩn Hạng Triệt nằm ngay đối diện tôi.

Do tắm bên ngoài hỏng nên Hạng Triệt đành phải tôi để tắm nhờ.

tiếng nước chảy trong , tôi nghĩ thấy mình tự rước họa thân.

Lúc trước không nên sắc đẹp mờ mắt mà Hạng Triệt xe.

hay .

Đúng là giày vò cả thể xác lẫn tinh thần.

Khi Hạng Triệt tắm xong bước ra, tôi đang thất thần nhìn chằm chằm điện thoại.

Nhịn được mười mấy giây, cuối tôi vẫn lén liếc anh một cái.

Anh mặc một chiếc áo thun đơn giản, đường nét cơ thể hoàn hảo lộ ra.

Tôi bỗng nghẹn thở, trước khi bắt quả tang liền hoảng loạn bấm mở một video trên màn hình.

Không ngờ đó lại là một video của một thanh niên đẹp trai mập mờ gọi tôi là “chị” bằng giọng điệu quyến rũ.

Âm thanh không đứng đắn vang vọng khắp căn .

Mặt tôi đỏ bừng, lúng túng tắt đi.

Hạng Triệt bật khẽ: “Em có bây em trông giống gì không?”

“Giống quả hồng tháng chín.”

Tôi khó hiểu ngước nhìn Hạng Triệt, nhưng ánh mắt lại không tự chủ được mà rơi xuống xương quai xanh của anh.

Hạng Triệt vui vẻ, tiến vài bước, chạm mắt với tôi giải thích: “ vàng chát.”*

*kiểu trêu bả ngại nhma vẫn cố tỏ ra lạnh lùng ấy=)))

Tôi ngẩn người vài giây, cuối cũng hiểu hàm trong lời nói của anh.

vạch trần tại trận, tôi quyết định tới luôn.

“Liên quan gì đến anh! Tôi đâu có nhìn anh!”

“Vậy em có thể rời mắt khỏi cơ bụng của anh trước được không?”

Đủ .

Anh nghĩ tôi muốn nhìn chắc?

Chỉ là ánh mắt tôi có chức năng tự động truy đuổi mà thôi.

Tôi tối bật dậy khỏi giường, kéo Hạng Triệt ra cửa.

mở cửa, giọng nói thầm của Đặng quý bà truyền đến.

“Anh có thấy Hạng Triệt có hơi ngốc không?”

Chuyện gì đây.

Ban ngày còn coi người ta con trai ruột, thế mà buổi tối lại nói xấu lưng.

Đặng quý bà sao lại có hai bộ mặt thế này?

Hạng Triệt đứng bên cạnh tôi, xong đó cũng không có phản ứng gì, thể người nói không phải là anh vậy.

“Sao lại ngốc? Nếu nó ngốc không mang Mao Đài với trà ngon đến tôi .”

Bố tôi đạt thành tích mới: một ngày nhắc Mao Đài và trà ba mươi lần.

“Không phải đó. em là Chiêu Chiêu hình để tâm đến nó lắm, mấy cái cớ con bé tìm cũng vụng về, thế mà nó vẫn tin răm rắp, phải hơi ngốc sao?”

Hóa ra nói tôi.

“Em không hiểu , bây giới trẻ gọi đây là ‘não yêu đương’ đó. Còn nói gì mà ‘não yêu đương là của hồi môn tốt nhất của đàn ông’.”

“Thế à? Vậy của hồi môn của Hạng Triệt có vẻ hơi phong phú .”

Đặng quý bà cảm thán một , đó lại lo lắng nói: “Chỉ mong này Chiêu Chiêu không phải chịu cảnh ‘truy phu hỏa táng tràng’ thôi.”

Tôi không nói gì, chỉ cảm thấy vô bất lực.

Việc cần ngay bây là gỡ hết mấy cái ứng dụng xem video ngắn của hai người này đi.

Hạng Triệt dựa khung cửa, toàn thân run vì nhịn .

xong, anh ghé sát tôi, giọng nói lười biếng vang : “Truy phu hỏa táng gì đó, mà mong chờ ghê.”

Giữ vững nguyên tắc “có thể động tay tuyệt đối không động miệng”.

dứt lời, tôi liền đẩy anh ra ngoài đóng cửa lại.

Tùy chỉnh
Danh sách chương