Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/2g36Wj1bJC

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi tiếp tục theo học lớp thiết kế, dần tạo phong cách riêng. Một khách hàng bắt đầu chủ động tìm đến tôi, khen tranh của tôi có cảm xúc và “không giống mới bắt đầu”. Tôi chỉ cười — có lẽ mọi cảm xúc của tôi đều từng trải qua thật nên đường nét cũng thật hơn. Công việc tôi bận vui, và quan trọng nhất, nó cho tôi cảm giác mình đang trưởng thêm từng ngày.
Vào cuối tuần, ba thường đến chơi và phụ tôi trông con . Ba tôi cười nói: “Giờ con khác trước nhiều lắm.”
Tôi ông không nói vẻ ngoài, mà bình thản mà tôi mất nhiều năm mới tìm lại . Tôi đã không còn giật mình chuông điện thoại, không còn mệt mỏi những cãi vã vô nghĩa, cũng không còn cố gắng níu giữ thứ không còn giá trị.
Một , khi đặt con vào nôi và tắt đèn phòng, tôi đứng trước sổ khoảng trời mát rượi. Tôi ra mình đã không còn nghĩ quá khứ nhiều nữa; những ký ức ấy giống những trang giấy cũ đã khép lại. Tôi mình vẫn chưa hoàn hảo, vẫn có lúc yếu , tôi đã thật bước ra khỏi bóng . duy nhất còn lại tiếp tục sống tốt cho tôi và cho con.
Tôi tựa nhẹ vào khung , khẽ nói một câu lời khẳng định cho mình:
“ sống này… cuối cùng cũng quay lại với mình.”
Nếu bạn muốn, mình sẽ tiếp tục CHƯƠNG 17 theo đúng phong cách: – mạch lạc – không th
17
Thời tiết dạo này dễ chịu hơn, tôi quyết định đưa con ra ngoài nhiều hơn để bé quen với thế giới xung quanh. Một buổi sáng cuối tuần, tôi dẫn con đến khu vui chơi gần nhà. Trẻ nhỏ cười đùa khắp nơi, ê a pha lẫn nắng gió tôi thư thả lạ thường. Con tôi nắm tay tôi thật chặt, ánh mắt tò mò mọi thứ, thể đời này chưa từng đến những biến cố đen mà lớn gánh chịu.
Khi tôi đang ngồi trên ghế đá quan sát con, một phụ nữ tầm tuổi tôi đến gần. Cô từng quen cũ, chỉ gặp thoáng qua lần khi tôi còn sống với Lưu Chinh. Cô tôi ngạc : “Trông chị khác trước nhiều quá. Nhẹ nhàng hơn, vui hơn.”
Tôi chỉ cười trả lời: “Chắc giờ tôi không còn lo những chuyện không thuộc mình nữa.”
Câu nói ấy bật ra rất , không cố tỏ ra mạnh mẽ, cũng không mang chút cay nghiệt nào — chỉ đơn thuần thật.
Buổi chiều nhà, tôi mở lại chiếc máy tính để hoàn thiện bản thiết kế cho khách. Con ngồi cạnh tô màu mấy hình vẽ, mỗi lần tôi khen lại cười tít mắt. Ngay khoảnh khắc đó, tôi ra mình không còn phụ nữ từng nơm nớp sợ chồng ngoại tình, sợ gia đình tan vỡ, hay sợ bản thân không đủ mạnh mẽ để bảo vệ con. Tôi đã thay đổi, từng chút một, nhờ những bình dị thế này.
hôm đó, gọi điện. Bà hỏi tôi có muốn dọn sống cùng ba cho đỡ vất vả không. Tôi cảm động quan tâm, vẫn quyết định ở lại nơi hai con đã xây dựng nếp sống riêng. “Con ổn mà ,” tôi nói. “Con muốn đứng bằng đôi chân của mình.”
im lặng giây lát rồi bảo: “ tin con.”
Tôi nghe câu đó mà vừa ấm vừa xúc động — có lẽ nhiều năm qua, tôi cũng không tin mình mạnh mẽ đến vậy.
Đêm khuya, sau khi dọn dẹp xong, tôi mở sổ đón luồng gió mát. phố sáng đèn, âm thanh xe cộ xa xa nghe một lời ru đều đặn. Tôi chợt hiểu, bình yên mà mình đang có không mà đến, mà quả của việc dám bước ra khỏi những mình đau khổ.
Tôi khẽ nhắm mắt, hít sâu một hơi rồi nhủ:
“Ngày mai, mình sẽ sống tốt hơn hôm nay một chút.”
18
Dạo gần đây, công việc của tôi thuận lợi hơn. Những bản thiết kế khách khen và giới thiệu thêm cho bạn bè họ. Ban đầu tôi chỉ dự án nhỏ để thử sức, giờ đơn hàng nhiều đến mức tôi sắp xếp lại thời gian cho hợp lý. Mỗi khi gửi bản hoàn chỉnh đi và phản hồi hài , tôi lại thấy một niềm vui khó tả — niềm vui của cuối cùng cũng tìm thấy mình giỏi và có thể dựa vào.
Con tôi cũng thay đổi từng ngày. Bé bắt đầu gọi bập bẹ, đôi lúc ôm lấy chân tôi cười vang. Những âm thanh nhỏ bé ấy căn nhà vốn im lặng trở nên ấm áp lạ thường. Tôi ra bình yên mà mình tìm kiếm lâu nay không ở một đàn ông hay một hôn nhân, mà ở những khoảnh khắc nhẹ nhàng thế này.
Một buổi chiều, khi đưa con ra ngoài dạo chơi, tôi tình cờ gặp lại đồng nghiệp cũ của Lưu Chinh. Anh ta tôi một lúc rồi nói: “Nếu Lưu Chinh còn sống, chắc cũng muốn thấy chị sống tốt bây giờ.”
Tôi không đáp ngay. Tôi không anh ta nói thật hay chỉ muốn an ủi, đó không còn quan trọng. Sau giây, tôi chỉ mỉm cười: “Có lẽ vậy.”
Dù thế nào, những gì cần kết thúc đã kết thúc rồi.
hôm đó, sau khi ru con ngủ, tôi mở lại bảng kế hoạch cá nhân mình viết dở. Hóa ra trong tôi có nhiều dự định hơn mình tưởng: muốn học thêm một khóa nâng cao, muốn chuyển sang làm toàn thời gian khi con lớn hơn, muốn đưa con đi du lịch một nơi thật xa… Từng dòng chữ viết ra tôi ra mình đang thật hướng phía trước, không còn đứng yên ở chỗ cũ nữa.
Trước khi ngủ, tôi đứng bên sổ xuống con đường nhỏ dưới nhà. Ánh đèn vàng trải dài một vệt mềm mại, yên tĩnh đến mức nghe cả gió lùa qua hàng cây. Tôi chợt hiểu rằng khoảng trống trong mình đã không còn vết rách, mà đã biến một không gian để những mới mẻ bước vào.
Tôi đặt tay lên khung , khẽ nói một lời khẳng định:
“ sống đang mở ra rồi.”
(END