Đưa cháu đến trường xong, tôi trở về nhà thì vô tình nghe được cuộc trò chuyện giữa chồng và con trai trong thư phòng.
“Ba, chuyện đi du lịch nước ngoài với dì Hà sắp xếp xong hết rồi chứ?”
“Xong rồi, bên mẹ con thì phải để ý, đừng để bà ấy phát hiện.”
“Yên tâm đi ba, bao nhiêu năm nay mẹ đâu có nghi ngờ gì đâu. Chỉ khổ cho ba, cả nửa đời người phải sống bên một người phụ nữ không hề yêu thương.”
“Ba không sao. Dì Hà của con là cánh chim giữa bầu trời, không nên bị ba trói buộc trong căn bếp cả đời vì một bát canh, một món ăn.”
“Cái tên ba đặt cho con, là ‘Trạch Hà’, chính là vì lựa chọn ngưỡng mộ dì Hà. Dù thân xác ba ở đâu, thì trái tim ba vẫn luôn ở bên dì ấy.”
Tôi choáng váng rời đi, nằm ngủ thiếp trên chiếc ghế dài trong công viên.
Nhưng khi tỉnh lại, tôi không hề trọng sinh, không có một cuộc đời làm lại từ đầu.
Đôi tay tôi vẫn thô ráp, nhăn nheo vì thời gian.
Mái tóc xõa xuống vẫn còn lấm tấm bạc trắng.
Nhưng tôi đã có, một nỗi hận đủ để kéo tất cả bọn họ cùng nhau xuống đ/ị/a n/g/ụ/c.