Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/10usYgn2i0

302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Ngũ hoàng tử là kẻ ngốc, trong cung chẳng dám chăm sóc hắn.
Nhưng ta thì đến, chỉ vì công tiền gấp .
Một , ta mang theo túi tiền căng phồng rời khỏi hoàng cung.
Chẳng mấy ngày, trong cung vang lên chuông tang, nói Ngũ hoàng tử đã băng hà.
Khi ta trở về làng, cạnh lại dắt theo một vị tướng công tuyệt sắc.
Hàng mày như vẽ, dáng vẻ ngoan ngoãn, chỉ nắm lấy tay áo ta, từng bước chẳng rời.
Vừa có tiền, vừa nhàn rỗi, lại còn có mỹ nam đi .
Các cô nương và phụ nhân trong làng đỏ mắt vì ghen tị.
Ngày nào cũng bám tường nhà ta hóng chuyện: “A à, dạy bọn ta làm sao dụ được thần tiên lang quân như thế với?”
Ta mỉm cười truyền bí quyết: “Ăn bánh, ngắm chim mà.”
1
Trong cung mà chẳng biết, hầu hạ Ngũ hoàng tử là một việc mất mạng.
Tiền công gấp ? Đó là tiền mua mạng đấy!
“A , ngươi điên rồi sao? Chỗ đó không thể đến được !”
A Thu phòng kéo tay áo ta, mắt trợn tròn xoe, “Vị chủ tử đó… đúng là kẻ ngốc thật sự! Lúc phát điên thì đánh đập đập phá, mấy người trước đi hầu hạ đều bị dọa vỡ mật hoặc bị thương đầy mình, cuối cũng đều cúi đầu xin điều đi!”
Ta vỗ nhẹ tay nàng, trong lòng cũng đang đánh trống, nhưng ngoài mặt vẫn phải tỏ ra không để tâm: “Sợ gì chứ, chỉ là một kẻ ngốc mà, lẽ nào ăn tươi nuốt sống ta sao? Với lại… tiền công gấp đấy! A Thu, ta còn chờ dùng tiền tu sửa nhà mẫu thân đây.”
Tiền bạc, mới là thứ thực tế .
Ta đã đựng chín trong cung, từ một cung nữ quét nhà xí mà cố gắng thành người hầu bút mực trong điện quý nhân, vì cái gì chứ?
Chẳng phải chỉ mong đến lúc đủ tuổi được thả ra khỏi cung, mang tích cóp về để mẫu thân được sống mấy ngày yên vui hay sao.
Còn một nữa , chỉ một nữa là ta có thể xuất cung.
Nhưng số bạc trong tay vẫn còn cách mục tiêu của ta một khoảng xa.
nói Ngũ hoàng tử đang thiếu người, công công quản sự nói mòn miệng vẫn không đi.
Ta cắn răng, liền bước ra.
Công công Lưu nheo mắt đánh giá ta, như nhìn kẻ tìm đường chết: “Ngươi nghĩ kỹ chưa? Ngũ điện hạ… tình huống đặc biệt, không phải chuyện đùa .”
“Tiểu đã nghĩ kỹ rồi.”
Ta cúi người lễ, cố giữ giọng bình tĩnh: “Tiểu định sẽ tận tâm tận lực hầu hạ Ngũ điện hạ.”
Lưu công công hừ khẽ một , phất nhẹ trần bào: “Được rồi, ngươi đã nguyện thì ta cũng không ngăn.”
“Nhưng nói trước, nếu làm không nổi thì không còn chỗ nào khác để điều đi đấy.”
“Đa tạ công công.”
Ta cúi đầu, giấu mắt kiên quyết.
2
Tin lan ra, mấy tiểu cung nữ, thái giám quen thân đều tới khuyên nhủ.
“A tỷ, nghĩ lại đi! Nơi đó âm khí nặng lắm!”
“ nói Ngũ hoàng tử mà phát điên thì chẳng nhận ra , sức còn mạnh kinh người nữa!”
“Vì ít tiền, không đáng !”
Miệng ta vẫn cười cười “Không sao ”, nhưng trong lòng thì như có thỏ đập loạn, tim đập thình thịch.
Có người còn lén mở sòng cá cược, đoán xem ta trụ được mấy ngày ở chỗ Ngũ hoàng tử.
Phần lớn đều cược ta không qua nổi ba ngày.
Ba ngày? Ta định phải trụ đủ ba … à không, một là được rồi!
Sáng hôm , ta được một tiểu thái giám dẫn đường, đi về góc xa xôi của hoàng cung.
Càng đi càng hoang vắng, tường cung loang lổ cũ kỹ.
Cuối dừng lại trước một cửa điện, bảng hiệu trên chữ đã nhòe mờ – Tĩnh Tâm Điện.
Tên thì tao nhã đấy, nhưng nơi … lạnh lẽo rợn người.
Tiểu thái giám rụt cổ, hạ giọng: “A tỷ, tới nơi rồi, tỷ… bảo trọng nhé.”
Dứt lời liền cắm đầu chạy mất hút.
Ta hít sâu một hơi, đẩy cánh cửa phát ra kẽo kẹt mà bước vào.
3
Trong viện trống rỗng, cỏ dại mọc cao tới đầu gối, chỉ có một đường nhỏ bị giẫm ra thành lối mòn.
Một bà lão tóc bạc đang còng lưng cố sức xách thùng nước, bước từng bước nặng nề.
Ta vội bước tới đỡ lấy: “Bà bà, để giúp.”
“ là cung nữ mới tới tên A , được phân tới hầu hạ Ngũ điện hạ.”
Bà lão ngẩng cặp mắt đục ngầu nhìn ta, khẽ thở dài: “Lại thêm một người nữa… Cô nương à, cớ gì phải tới nơi khổ sở làm gì?”
Ta chỉ cười, không đáp, xách thùng nước theo bà đi vào trong.
Chính điện tuy đơn sơ, nhưng còn tạm sạch sẽ, bài trí đạm bạc đến đáng thương, toát ra vẻ tiêu điều.
“Điện hạ ạ?” Ta đặt thùng nước xuống, hỏi.
Bà lão hất cằm về viện: “Đang ngồi ngoài lang.”
“Cô nương à, điện hạ… tâm trí đơn thuần, cô cứ thuận theo, đừng để chọc giận người.”
Ta gật đầu, chỉnh lại xiêm y, cố làm vẻ cung kính vô hại rồi mới bước ra viện.
viện càng tiêu điều hơn.
Một nam tử mặc áo dài màu nguyệt bạch, ngồi quay lưng trên bậc thềm lang, cúi đầu không biết đang làm gì.
Chỉ nhìn bóng lưng ấy, ta chợt ngây ra.
Lưng thẳng, tóc đen buộc bằng trâm ngọc đơn giản, vài sợi tóc rủ cổ.
Chỉ nhìn từ , đã có khí chất thanh quý khó diễn tả thành lời.
Ta rảo bước đến gần, vòng qua một , cúi người lễ, giọng nhẹ như gió xuân: “Tiểu A , tham kiến Ngũ điện hạ.”
“Từ hôm nay, sẽ do tiểu phụng hầu sinh hoạt người.”
Hắn như không thấy, vẫn cúi đầu chăm chú… nghịch đất sét?
Ta hơi hé mắt liếc nhìn – Chỉ một nhìn, ta suýt nín thở.
4
Ta từng nói Ngũ hoàng tử Minh Huyền, thuở nhỏ là mỹ thiếu niên nổi danh kinh thành, nhưng bảy trước trúng độc phát ngốc, từ đó rất ít người còn được gặp mặt.
Giờ nhìn tận mắt… quả không đồn sai.
Dù giờ đây hắn ngơ ngẩn, mắt đờ đẫn nhìn đống đất trong tay, trên mặt còn dính vết , nhưng dung mạo ấy vẫn khiến người ta kinh diễm không .
Chỉ là sắc mặt quá nhợt nhạt, như thể đã lâu không thấy nắng, yếu ớt mong manh.
Hắn cầm nắm , miệng phát ra “í a” vô nghĩa, hoàn toàn đắm chìm trong thế giới của riêng mình.
Ta trấn tĩnh lại, mở miệng lần nữa: “Điện hạ? Tiểu …”
Còn chưa nói xong, hắn đột nhiên vốc một nắm ướt – ném thẳng về ta!
“A!”
Ta hoảng hốt, may phản ứng nhanh, nghiêng người tránh kịp.
“bẹp” một rơi đúng chỗ ta vừa đứng.
Hắn lại bật cười, vỗ tay cười khanh khách, giọng cười trong trẻo, phối với gương mặt kia, vừa ngây thơ lại… muốn đánh.
Ta nhìn vết dính vào váy, lại nhìn hắn cười vô tội, cơn choáng vì nhan sắc phút chốc bay biến sạch.
Đúng là một kẻ ngốc! Còn là kẻ ngốc biết ném người!
Bà bà động chạy tới, vội giải thích: “A , điện hạ… người chỉ là… chỉ là thích như vậy …”
Ta nhìn gương mặt ngốc nghếch nhưng tuyệt mỹ kia, lại nghĩ tới tiền công gấp , liền nghiến răng.
Ta cố gắng nặn ra một nụ cười dịu dàng , từng chữ một nói với hắn: “Điện hạ thích đất à? Tiểu … tiểu người, được chứ?”
8
Đến ăn cơm lại càng phiền phức.
Ta đút thì hắn quay đầu không ăn.
Đưa muỗng hắn, hắn lại cầm lên nghịch, gõ lên bàn lạch cạch.
Ta đói đến mức bụng dán lưng, bèn mặc kệ hắn, mình bưng bát ăn xì xụp, vừa ăn vừa xuýt xoa: “Chà, cháo hôm nay nấu thơm thật! Dưa muối cũng giòn tan!”
Hắn chớp mắt nhìn ta ăn, nhìn một hồi, lại mày mò cầm muỗng lên, vụng về đưa vào miệng, đổ hết phân nửa.
Cũng được , miễn là ăn là tốt rồi.
Ta chẳng xem hắn là hoàng tử cao cao tại thượng, mà coi như đang chăm một tên phiền to đùng lại đẹp trai quá mức.
Nói chuyện với hắn chẳng câu nệ chủ tớ gì , dù sao hắn cũng có hiểu.
“Điện hạ, người nhích ra một , để ta quét sàn.”
“ da, tóc lại rối rồi, người đừng nhúc nhích, để ta chải từ từ.”
“Chải xong ta dẫn người ra phơi nắng nhé.”
“Hôm nay trời nắng đẹp thật, người xem đám mây kia kìa, có phải giống cái bánh bao to không?”
Phần lớn thời gian hắn chẳng có phản ứng gì, lúc sẽ nhìn theo hướng tay ta chỉ.
Buổi chiều, ta tìm một cọng cỏ mảnh, ngồi dưới lang đan châu chấu.
Hắn đang bới bới cái cột, rồi bị tay ta thu hút, từ từ tiến lại gần nhìn.
Ta đan xong một , đưa hắn: “Nè, tặng điện hạ .”
Hắn cầm lấy châu chấu xấu xí đó, lật qua lật lại nhìn, hiếm khi im lặng được lâu như vậy.
Bà bà họ Tiền đứng nhìn từ xa, lần đầu không còn mắt kiểu “để xem ngươi được bao lâu”.
Vài ngày trôi qua, ta thật sự đã trụ vững!
Tĩnh Tâm Điện tuy vẫn vắng vẻ, nhưng dường như đã có nhân khí.
Những người trong cung từng cá là ta không trụ nổi ba ngày, giờ thì mắt trợn sắp rớt ra ngoài.
Trong lòng ta sung sướng vô , như thể đã thấy đồng tiền gấp đang vẫy gọi trước.
Còn về vị ngốc điện hạ … ừm, nhìn lâu lại thấy thuận mắt hơn hẳn, ít cũng khiến người ta thấy dễ phải không?
9
Ngày qua ngày, ta dần nắm được cách hầu hạ vị điện hạ ngốc .
Nói trắng ra, chính là phải dỗ dành, vuốt ve chiều ý, thêm thủ đoạn nhỏ.
Lúc hắn yên tĩnh thì hay ngồi dưới lang, ngẩn người nhìn trời nửa ngày.
Nét mặt nghiêng nghiêng ấy đẹp đến nỗi khiến người không rời mắt nổi, chỉ tiếc mắt luôn trống rỗng.
Ta thỉnh thoảng vừa làm việc vừa lén nhìn hắn, thầm nghĩ: đẹp thế mà lại ngốc, đúng là ông trời mù mắt.
Nhưng khi… lại có gì đó không đúng lắm.
Ví như có lần ta đang quét sân, cán chổi đột nhiên gãy.
Ta lầm bầm một câu: “Cái chổi rách nát , phải báo Nội Vụ phủ đổi cái mới .”
Lúc đó hắn đang châu chấu cỏ, đầu chẳng buồn ngẩng lên, vậy mà lại rất nhiên đẩy về ta một khúc gỗ trông có vẻ chắc chắn.
Ta khựng lại, nhặt khúc gỗ lên thử – độ to vừa khéo có thể nhét vào chỗ gãy làm cán thay thế.
“Điện hạ, người… đưa ta sao?”
Ta thử hỏi.
Hắn ngẩng lên, mắt vẫn mờ mịt, “í a” một , rồi cúi đầu tiếp châu chấu.
Ta gãi đầu.
Chẳng lẽ chỉ là trùng hợp?
Một kẻ ngốc cũng biết gậy là để làm cán chổi sao?