Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/2g36Wj1bJC

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
3
bộ phủ tướng quân rơi vào một cảnh hỗn loạn bận rộn.
Thân binh nhà Thẩm và các nha hoàn hồi môn của ta hành động như một đội quân được huấn luyện bài bản, hiệu suất cao, chấp hành từng mệnh lệnh của ta không sai nửa bước.
Rương hòm được khiêng , giấy tờ điền sản được thu gom, sổ sách chi tiêu được mở rộng.
Từng món đồ, từng con số, đều đang tuyên bố rõ ràng: Ta – Thẩm Vãn Ngâm – đây đoạn hoàn với nơi này.
Cố Hoài An đứng giữa cảnh tượng ngổn ngang đó, vẻ mặt thất hồn lạc phách.
Thánh chỉ trong tay không biết rơi xuống đất khi nào, cuộn lụa vàng sáng chói nhuốm đầy bụi bẩn, nhếch nhác thảm hại.
Cuối cùng, hắn không nhịn nổi nữa, lao đến trước mặt ta, siết chặt cổ tay ta.
“Thẩm Vãn Ngâm! Nàng định phải làm đến như vậy sao?!”
Lực tay hắn rất mạnh, khiến cổ tay ta đau nhói.
Nhưng ta không hề vùng vẫy, chỉ lạnh lùng hắn.
“ ?”
“Là ta , hay là ngươi ?”
“Cố Hoài An, khi ngươi dâng tấu xin phong cho Lâm Thanh Vụ, ngươi có tới ta không?”
“Khi ngươi đem công lao quân chia cho nàng ta, ngươi có từng nhớ rằng trong đó có một nửa là của nhà Thẩm không?”
“Khi ngươi nàng ta dẫm lên thể diện của ta leo lên cao, ngươi có từng chúng ta là thê không?”
Ta hỏi mỗi một câu, mặt hắn lại tái đi một phần.
Môi hắn mấp máy, nhưng không thốt được lời nào.
“Ngươi từng .” Ta thay hắn trả lời.
“Trong lòng ngươi, gọi là ‘nghĩa ’, gọi là ‘trách nhiệm’, đều quan trọng hơn danh dự của người thê tử này.”
“Đã vậy, ta thành cho ngươi.”
“Ngươi cứ đi làm vị cố tướng quân đầy ‘ sâu nghĩa nặng’ của ngươi, đi bảo vệ góa phụ và ‘di tử’ của huynh ngươi.”
“Còn ta, làm lại Thẩm đại tiểu thư, đây đôi ngả, mỗi người tự tìm vui.”
Ta dứt khoát bẻ từng ngón tay hắn khỏi tay ta.
“Không!” Hắn gào lên, trong mắt tràn đầy đau đớn và khó hiểu.
“Không phải như vậy! Vãn Ngâm, ta chỉ là… chỉ là thấy hại nàng , một nữ yếu đuối, còn mang theo cốt nhục của huynh ta, không dễ dàng gì…”
“ hại?”
Ta bật , đến rưng rưng.
“Ngươi hại nàng ta, vậy ai đến hại ta?”
“ kinh thành bàn tán rằng, của Định Quốc tướng quân vì ganh ghét không dung được cô nhi quả phụ, bị quân chán ghét đến mức phải ôm hận rời đi.”
“Còn ngươi và nàng ta, một người là đại trượng trọng trọng nghĩa, một người là hồng nhan bạc mệnh nhu nhược đáng .”
“Cố Hoài An, tính toán của ngươi chuẩn xác.”
Lời ta như lưỡi dao cắt vào da thịt hắn.
“Ta không có! Ta từng như vậy! Ta cứ tưởng nàng hiểu cho ta, ủng hộ ta…”
“Tại sao ta phải hiểu cho ngươi?” Ta cắt ngang lời hắn.
“Hiểu việc ngươi hy sinh thể diện của ta, chỉ tạo dựng danh thánh cho mình?”
“Hiểu việc ngươi bỏ mặc ta, đi dây dưa không rõ với một góa phụ?”
“Cố Hoài An, có phải ngươi rằng, ta – Thẩm Vãn Ngâm – rời khỏi ngươi không sống nổi?”
Hắn sững sờ.
Phải rồi, hắn định đã từng như vậy.
Năm năm qua, ta vì hắn rửa tay nấu nướng, vì hắn quán xuyến phủ đệ, đem bản thân sống như một bóng bên cạnh hắn.
Hắn đã quen với hi sinh , đến mức cho rằng đó là điều đương nhiên.
Hắn quên rồi.
Ta là Thẩm Vãn Ngâm.
Là nữ nhi duy của Thừa tướng đương triều Thẩm Tùng An – đích nữ của đệ thế gia kinh thành.
Ta gả cho hắn, là hạ giá.
Là nhà Thẩm ta, đã đưa cho hắn thang lên trời.
Còn bây giờ, ta tự tay rút thang về.
4
Đúng lúc này, một bóng người yếu ớt hậu viện chạy , vừa đi vừa khóc.
Là Lâm Thanh Vụ.
Nàng ta mặc một bộ tang phục trắng toát, phần bụng đã hơi nhô lên, trông càng thêm đáng .
Vừa xuất hiện, nàng ta liền quỳ sụp trước mặt ta.
“Thẩm tiểu thư! Xin nàng, đừng trách tội Hoài An!”
“Tất đều là lỗi của ta! Là ta không nên mang thai, là ta làm liên lụy đến chàng!”
Nàng ta khóc lóc như hoa lê dưới mưa, dáng vẻ như chịu uất ức tận trời xanh.
Cố Hoài An lập tức tiến đến, xót xa đỡ lấy nàng: “Thanh Vụ, nàng đang có thai, mau đứng dậy, đất lạnh lắm!”
Nhưng Lâm Thanh Vụ cố chấp quỳ lì không đứng, ngước khuôn mặt đẫm lệ ta.
“Vãn Ngâm muội muội, ta biết trong lòng muội không dễ chịu.”
“Nhưng… nhưng đứa bé này là huyết mạch của nhà Cố, là gốc rễ cuối cùng của Văn Huyền !”
“Hoài An xin phong cho ta, cũng là muốn đứa trẻ này sau này được đường đường chính chính làm người, không bị người đời chê !”
“Xin muội rộng lượng, nể huynh đã khuất, tha thứ cho bọn ta lần này!”
là một đóa bạch liên hoa thời thịnh thế.
Vài ba lời, nàng ta đã rũ sạch mọi lỗi lầm.
Đẩy hết trách nhiệm lên đầu người đã chết – người không thể phản bác.
Đem việc ta và Cố Hoài An cắt đứt, gán thành ta “hẹp hòi không lượng thứ”.
Ta nàng ta, bất chợt bật .
“Lâm Thanh Vụ, ngươi cứ luôn miệng nói đây là con của Cố Văn Huyền, vậy ta muốn hỏi ngươi một câu.”
Giọng ta rất bình thản, nhưng khiến nàng ta lập tức ngưng khóc.
“Cố Văn Huyền tử trận nơi biên ải, là vào lúc nào?”
Nàng ta ngẩn , vô thức đáp: “Là… là đông tháng mười năm ngoái.”
“Ừ, tháng mười năm ngoái.”
Ta gật đầu.
“Thi thể được đưa về kinh thành là vào tháng Giêng năm nay.”
“Ngươi thủ tiết đến giờ, vừa vặn nửa năm.”
Ta dừng lại một chút, ánh mắt chuyển dần xuống bụng nàng ta.
“Thái y nói ngươi đã mang thai ba tháng.”
“Lâm Thanh Vụ, vậy ta hỏi ngươi – đứa con này, làm sao lại thụ thai sau khi trượng ngươi chết ba tháng?”
“Chẳng lẽ, linh hồn của Cố Văn Huyền ở nơi chín suối còn có thể khiến ngươi mang thai sao?”
Lời ta như sấm giữa trời quang, giáng xuống đầu tất mọi người.
mặt Lâm Thanh Vụ lập tức trắng bệch như tờ giấy.
Môi nàng ta run rẩy, không nói nên lời.
Cố Hoài An vội vàng lao tới, chắn trước người nàng ta, gào lên với ta: “Thẩm Vãn Ngâm! Nàng đủ rồi đấy! Sao nàng có thể sỉ nhục một người góa phụ như thế!”
“Sỉ nhục?”
Ta dáng vẻ bảo vệ của hắn, nụ trên môi càng thêm mỉa mai.
“Ta chỉ đang nói .”
“Hay là… tướng quân ngươi cảm thấy, này khiến ngươi mất mặt?”
“Ngươi gấp gì? Ta đâu có nói… đứa con này là của ngươi.”
Cơ thể Cố Hoài An cứng đờ.
Trong mắt hắn, lóe lên một tia hoảng loạn không thể che giấu.
Lâm Thanh Vụ thì mềm nhũn người, suýt nữa ngất xỉu.
Ta lạnh lùng trong lòng.
Vậy là đã sợ rồi sao?
Đừng vội.
Màn kịch hay, mới chỉ bắt đầu.
Ta không bọn nữa, quay sang hỏi đại : “ , mọi thứ kiểm kê xong ?”
Thẩm Đình Châu gật đầu: “Gần xong rồi, muội muốn đi lúc nào cũng được.”
“Tốt.”
Ta lại tòa phủ đệ nơi mình đã sống năm năm qua, không hề lưu luyến.
“Đi thôi.”
Ta quay người, không ngoảnh đầu lại.
“Vãn Ngâm!”
Sau lưng vang lên gào xé ruột gan vọng của Cố Hoài An.
Nhưng ta không dừng bước.
khoảnh khắc hắn dâng tấu chương kia…
Giữa chúng ta, đã là người dưng nước lã.
5
Ta dẫn theo người của mình, cùng ba mươi cỗ xe chở đầy sính lễ, rầm rộ rời khỏi phủ tướng quân.
Trên các con phố lớn ở kinh thành, dân chúng duỗi cổ hóng chuyện.
Thẩm đại tiểu thư của Thẩm phủ và Định Quốc tướng quân hòa ly, lại còn hoành tráng đến mức chuyển sạch phủ tướng quân.
Tin tức như mọc cánh, trong vòng một canh giờ đã lan khắp các ngõ ngách kinh thành.
Ta ngồi trong xe ngựa, nghe những xì xào bên ngoài, mặt bình thản.
Ta chính là muốn mọi người đều thấy rõ.
Là ta – Thẩm Vãn Ngâm – không cần Cố Hoài An nữa.
Là Thẩm gia ta, tự tay thu hồi bộ nâng đỡ dành cho hắn.
Chứ không phải ta bị hắn ruồng bỏ.
Về đến Thẩm phủ, phụ thân và mẫu thân đã đứng chờ nơi cửa lớn.
Vừa thấy ta, mẫu thân đỏ hoe vành mắt, nắm tay ta, xót xa đến mức không nói nên lời.
Phụ thân ta – Thẩm Tùng An, đương triều thủ phụ – chỉ khẽ vỗ vai ta, giọng trầm ổn vững vàng: “Về được là tốt.”
Câu nói , cho ta một cảm giác an tâm khôn tả.
“Phụ thân, nữ nhi đã khiến người và Thẩm gia mất mặt rồi.” Ta khẽ cúi đầu.
Phụ thân lại lắc đầu.
“Nữ nhi của Thẩm Tùng An ta, đối không cần phải ủy khuất cầu .”
“Hắn – Cố Hoài An đã bất , thì đừng trách Thẩm gia ta bất nghĩa.”
“Con làm đúng rồi.”
“ tay dứt khoát, không lại hậu hoạn.”
Lòng ta chợt ấm áp.
Đây chính là nhà mẹ đẻ của ta.
Dù ta quyết định điều gì, vĩnh viễn là chỗ dựa vững chắc của ta.
Đêm đó, ta thảnh thơi tắm nước nóng, thay lại bộ y phục thời xuất giá, an ổn nằm ngủ trong khuê phòng của mình.
Năm năm qua, từng có giấc ngủ nào bình yên như vậy.
Còn ở phía bên kia, phủ tướng quân ư?
Chắc chắn là một đêm không ngủ.
Ta mang đi không chỉ là vàng bạc tài vật.
Còn có hơn bảy phần gia trong phủ, đầu bếp, thợ hoa, mã …
Thậm chí ta còn dỡ luôn đôi sư tử đá trấn phủ ngoài cổng, vì đó cũng nằm trong danh sách sính lễ.
Những gì ta lại cho Cố Hoài An, là một phủ đệ trống hoác đến mức có thể không còn cơm ăn.
Là một mớ hỗn độn tan tác.
Và là một vụ tai động trời – đang chực chờ nổ tung.
Danh thánh sâu nặng hắn muốn?
Ta hắn tận mắt chứng kiến, thứ danh làm sao biến thành con dao bén , đâm thẳng vào tim hắn.