Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/4AruJbjn5A

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Ta là một nói chuyện cực kỳ chậm.
Tam tỷ đăng cơ, phái mỹ nhân đi mê hoặc bạo nước láng giềng.
Người chỉ vào hoa hỏi chúng ta, tỷ muội, ai sẽ đi.
Ta co cổ, rụt rè nói: “Muội… muội… muội…”
Tam tỷ mắt cười long lanh, vỗ vỗ đầu ta, không nói lời nhét ta vào để hòa thân.
Ta ôm quả mừng, cho đến vào lãnh thổ nước láng giềng cố sức thốt ba chữ cuối: “…Không dám đi.”
1
Vị vương đời trước sinh mười nàng .
Ta Lục muội Thất muội là sinh ba sở hữu khuôn mặt xinh đẹp nhất toàn .
muội ấy lanh lợi lắm, chỉ có ta làm gì cũng chậm chạp.
Tháng trước, Tam tỷ gọi chúng ta đến, nói chọn một đi hòa thân .
Lục muội, Thất muội bĩu môi má phúng phính: “ tỷ là Tế sư, không thể lấy phu quân.
Nhị tỷ là Quốc sư đối phó phụ tử nhà Nhiếp chính vương kia, vậy thì dù gì cũng nên là Tứ tỷ đi chứ.”
“Đúng đó đúng đó, nghe nói vương đó không chỉ tàn bạo, tên còn thuộc hàng chữ ‘Trọc’ nữa, ai biết có tóc hay không có tóc… Á!”
Tam tỷ lao xuống long án, mỗi đứa được tỷ ấy tặng một cái tát, nghiêm giọng mắng: “Quả nhân hỏi ngươi ai đi, chứ không đang báo cáo cho ngươi!”
Lục muội, Thất muội ôm mặt thút thít, trốn sau cột rồng co lại thành cục bột nếp, không dám hó hé nửa lời.
Đôi mắt phượng sắc bén của Tam tỷ về phía ta: “Tiểu Ngũ, muội nói ai đi là hợp lý?”
Ta mắt: “Muội… muội… muội…”
Tam tỷ xoa đầu ta: “Tốt lắm, Tiểu Ngũ, hợp ý Trẫm nhất.”
Rồi ta cứ thế tỷ tỷ nhét hoa.
Cho đến rèm được vén lần nữa, nửa câu sau ta kìm nén bật được: “…Không dám đi.”
Thanh niên mặc hồng y vén rèm mắt, có vẻ hiếu kỳ.
“ nói gì cơ?”
Ta ngẩn người trước dung mạo tuấn mỹ rực rỡ của hắn một thoáng, mở to mắt tròn xoe ngước buột miệng khen ngợi: “Ngươi… ngươi… có tóc.”
Hắn khẽ cười, nghiêng đầu, chuỗi hạt mã não đỏ lẫn trong mái tóc đen, xoay tròn rơi thành một dòng suối nhỏ.
Ta mụ mị trong vẻ tuấn tú này, không tìm thấy phương hướng, ngốc nghếch đưa quả mừng đã ôm suốt đường đi: “Ngươi… ăn lê.”
2
“Vậy Hoàng xuất giá đều dùng lê làm quả mừng sao? Cũng xem như may mắn.”
Sau uống rượu Hợp Cẩn xong, nam nhân cao lớn mân mê quả lê tươi xanh mọng nước, vẻ mặt đầy thú vị, bộ hồng y mặc trên người hắn vô sáng lạn đẹp mắt.
Lúc này ta hoàn hồn, mặt đỏ ửng nói lí nhí: “Tỷ tỷ… nói… ngụ ý… tốt.”
Hắn cười khẩy một tiếng, chống thành giường cưới, chọc vào má mềm như phô mai của ta trêu chọc: “ vương bệ hạ còn nói gì nữa?”
Ta mắt, nghiêm túc nhớ lại: “Người nói… ngươi là… đồ… đồ…”
Nam nhân thấy vẻ ngốc nghếch của ta, tâm trạng khá tốt, thậm chí còn bật cười: “Đúng vậy, bản vương tự giới thiệu chút, ta tên là Trọc Châu, là tân vương . Không biết Phi có khuê danh là gì?”
Ta chu môi đỏ mọng, bất mãn vì hắn ngắt lời, lắp bắp sốt ruột.
Nhưng nam nhân lại vô có hứng thú, không thèm cởi vạt áo cưới đang rối vào nhau đã đè ta xuống.
cằm hắn cọ vào má mềm mại như kem phô mai của ta, ta cố gắng nặn chữ còn lại: “…Khốn nạn.”
Trọc Châu: “Nàng tên là Khốn Nạn???”
“Là… ngươi tên đó.”
Ta hơi sốt ruột, nghĩ đằng nào cũng nói không rõ ràng, chi bằng trực tiếp làm chính sự luôn.
Thế là ta kéo cổ áo hỉ phục của hắn, nhanh nhẹn lật người, đổi chỗ cho hắn.
khuôn mặt tuấn tú được ánh đèn lồng đỏ phản chiếu, ta nhớ lại lúc rời đi.
Tam tỷ nói mê hoặc hắn, kích động hắn trở mặt Nam Quốc.
tỷ lệnh cho ta lấy được sơn hà đồ mật đạo quân phòng của hắn.
Chỉ có Nhị tỷ quan tâm ta có bắt nạt không, cho ta một gói thuốc độc, bảo nếu hắn cưỡng ép động phòng thì cứ hạ độc.
Ta vẫy vội vàng biện bạch, rằng Hoàng chúng ta, cuộc sống nhàm chán, chỉ thích điều giáo nam nhân, chuyện này, ai cưỡng ép ai còn chưa biết chắc.
Nhưng càng sốt ruột lại càng không nói được lời nào, ngay cả ba chữ nghẹn trong cổ họng cũng không .
Ta không thể bày tỏ ý nghĩ của mình, đành mặc cho tỷ muội lèm bèm tiễn ta hoa.
Nhưng may mắn là, vận may của ta khá tốt.
Nam nhân này trông đẹp đấy, không, không ‘gặm’ thì phí.
Ta cúi người xuống, bóp lấy cằm hắn: “Tốt, tốt, biểu hiện tốt.”
Trọc Châu: “???”
Ta không thèm để ý hắn còn đang ngây người, dứt khoát sờ thấy thanh đao cong trong lòng hắn, khiêu khích cởi quần áo, tiện ném gói thuốc mê hồn Nhị tỷ đưa, lẫn vào hỉ phục.
Trọc Châu: “…”
3
Sáng hôm sau.
Trọc Châu kéo chăn che kín người, ngây người ta đang chải tóc trước bàn trang điểm.
Hắn ngơ ngác hỏi: “Thế nàng chỉ nói chậm thôi sao?”
Ta suy nghĩ một chút, nghiêm túc gật đầu.
Sau đó tiến lại gần an ủi hắn: “, vương… lần đầu tiên… nhân… ăn hiếp, tâm trạng… khó tránh… hơi phức tạp… bình thường thôi.”
Trọc Châu: “…”
Ta xoa tóc hắn: “Chúng ta, , ai cũng vậy… quen dần… sẽ tốt thôi…”
“…”
4
Phu thê ta chỉnh trang tươm tất, nhau vào triều điện.
Tông tộc, nô bộc, quan lại, vương tôn quý tộc, tất cả đều đang chờ đợi ở đây để nghênh đón.
Ta mặc áo lụa Phi , chấp nhận sự triều bái của mọi người.
Đợi đến nam nhân ở hàng đầu tiên cúi đầu ngẩng mặt , ánh mắt ta không tự chủ được thu hút.
Lông mày sắc như kiếm, tuấn tú phi thường.
Mắt ta sáng rực, giờ chỉ xông xuống điện, nắm lấy bàn to lớn của hắn ta khen một câu: “Thần, thần, tiên trong nhân gian đây …”
Ánh mắt ta như một chiếc lưỡi, dọc theo áo, thô lỗ liếm dọc theo đường nét cánh của nam nhân đó.
Trọc Châu bên cạnh cất giọng lạnh lùng: “Đẹp không?”
Ta gật đầu: “Rất… rất đẹp.”
“So Bản vương thì sao?”
“So chàng, phu tốt, đồ yếu ớt.” cái cơ bắp này của hắn là biết là đồ lười luyện rồi.
“???”
Hoàng ai cũng giỏi võ, dù ta không có thiên phú như Tứ tỷ.
Nhưng cũng nam nhân ở dưới kia quả thật có một tầng nội lực thâm hậu hơn hẳn Trọc Châu.
Người thảo nguyên thường trọng bộ pháp, còn Trung Nguyên là nơi nội ngoại kiêm tu.
Hắn ta giữ phép tắc chính trực như vậy, không giống người giống người Nam Quốc.
Sớm đã nghe nói, có một Quân được trọng dụng, có tình nghĩa huynh đệ sâu sắc Trọc Châu, chắc hẳn là nam nhân này.
Tam tỷ đã dặn dò nam nhân này là cầu nối thiết lập quan hệ giữa Nam Quốc, lệnh ta nhất định để tâm.
Ta chỉ vào hắn ta, nói Trọc Châu: “Tối nay, hắn… thị tẩm.”
Trọc Châu: “Bản vương cưới nàng về để làm phụ thân Bản vương à? Nàng còn lật thẻ bài?”
Ta nghiêng đầu, nghiêm túc ngoan ngoãn nói: “Nam nhân, rộng lượng, chút.”