Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/3VcDXCRvwO

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

4

Tôi nén lửa giận trong lòng, không đôi co thêm với hai đứa nó.

Thợ khóa cũng vừa đến, tôi lập bảo anh thay ngay loại khóa thông minh mới nhất.

Tôi còn cố tình chọn loại có tích hợp camera.

Phòng hai vợ chồng nó tới làm loạn, tôi còn biết đường mà xử lý.

Nghĩ đến cặp “sói đội lốt cừu” , tôi tranh thủ lúc thợ lắp khóa gọi ngay ngân hàng.

Yêu cầu đóng băng sổ tiết kiệm, huỷ liên kết thẻ tín dụng, huỷ toàn bộ tính năng “thân thiết” và “trả góp hộ” đang liên kết với tài khoản lương hưu.

Con trai và con dâu tôi mới đi làm được mấy năm, nhưng tiêu tiền thì như phá.

Tháng nào cũng lạm chi, đến nỗi tiền nhà, tiền sinh hoạt, tiền trả góp nhà đều ngửa tay xin tôi.

Trước đây tôi còn hy vọng sau này tụi nó báo hiếu, nên cắn răng giúp đỡ.

Giờ thì thôi, chấm dứt.

Chúng nó phải cai sữa đi là vừa!

Huống chi, kiếp trước tôi đã móc hết ruột gan tiền bạc ra , đến lúc cần thì nhận lại một câu:

“Cháu bị rối loạn xã hội, không giúp gì.”

Tình cảm thì không, tiền bạc cũng không, đến một lời an ủi cũng chẳng có.

Thế thì giúp làm gì?

May mà thợ khoá tay nghề nhanh nhẹn, thay còn cẩn thận dạy tôi cách dùng ứng dụng điện thoại theo dõi và mở khoá từ xa.

Vừa mới tiễn thợ khoá thì tiếng cửa ầm ầm vang .

“Mẹ! Mẹ làm gì thế? nào thì đổi khóa mật mã vậy?”

“Mẹ, nhanh , mở cửa đi. Cháu đích tôn nhà họ Lý rồi này!”

Tôi vẫn im lặng.

Ung dung rót cho mình ly nước, thong thả ra ban công ngồi hóng gió.

Điện thoại reo liên tục cũng mặc kệ, không nghe.

Tiếng cửa ngày càng lớn, xen lẫn sự bực bội và lắng.

Rồi bên ngoài vang đoạn hội thoại nhỏ:

“Mẹ anh thế? Biết rõ tụi mình sắp mà lại không có nhà?” – giọng con dâu rõ ràng đầy bực .

“Không nào, mẹ anh đi đâu được? ấy mong cháu nội lắm rồi, mười ngày trước đã dọn sẵn phòng, khử trùng toàn bộ nhà cửa, còn trải bộ chăn ga lụa cao cấp đấy. Hôm qua anh còn xem mà.”

“Chẳng lẽ đi ra đón tụi mình rồi bị lạc?”

“Nhưng gọi điện không bắt máy, đâu mất rồi?”

Con trai luống cuống giải thích, rồi lại tiếp tục cửa.

Từ gõ chuyển sang thình thình như phá cửa.

Lúc , tôi cùng cũng gõ tin nhắn, bắt đầu gửi từng dòng nhóm gia đình:

【Tiểu Hằng, Tiểu Vân, hai đứa bế cháu đi nhé, bác đã nói rồi mà, bác sự mắc chứng rối loạn xã hội nặng rồi.】

【Hai đứa càng gõ cửa, bác càng hoảng. Bác không giao tiếp được nữa đâu, giống y Tiểu Vân ấy, nhắn tin thôi.】

【Sợ xỉu rồi đây này! Tim , tăng huyết áp, chóng mặt, mồ hôi lạnh tuôn ra, nằm bẹp giường luôn rồi.】

【Bác lớn tuổi rồi, không chịu nổi đâu. Hai đứa đi đi nhé! Bác sống thêm vài năm nữa cơ, làm ơn ép bác nữa!】

Vừa gửi , tiếng cửa lập im bặt.

Một lát sau, có tiếng rủa khẽ:

“Khốn !”

Rồi lại tiếp tục gõ cửa, lần này là giọng con trai:

“Mẹ, mẹ làm loạn nữa được không? Con biết mẹ nghe thấy mà. Mẹ mau mở cửa đi, mẹ còn là mẹ con nữa không đấy?”

“Giả làm gì chứ? Tụi con còn trẻ, làm con được? Mẹ không giúp thì ai làm việc nhà, ai cháu?”

“Mẹ, con không ngờ mẹ lại là kiểu già kỳ cục như thế này. rề rà nữa, mở cửa đi! Không thì con không tha thứ cho mẹ đâu!”

Tôi bật cười lạnh, tiếp tục nhắn trong nhóm:

【Mẹ không giả đâu, sự thở không nổi, mệt rã rời, không xuống nổi giường.】

【Tụi con có nhà, có xe, nhà mình mà tự con. Giờ mẹ cần nghĩ đến cháu thôi là tim lại loạn rồi.】

【Mẹ giờ là vô dụng rồi, bị cái quái ác này hành, nghiệp chướng ghê gớm.】

cùng, con dâu cũng không nhịn được nữa, hét to qua khe cửa:

“Đúng là mở mang tầm mắt! Nhà nào mà cha mẹ không giúp cháu? Nhà họ Lý gạt à? Gạt tôi sinh con rồi vứt đấy không ?”

“Tôi đang nối dõi cho nhà họ Lý đấy nhé! mà không mở cửa thì hòng gặp mặt nữa!”

5

Qua lớp cửa sắt dày, tôi nghe rõ mồn một.

Hoá ra, bị dồn đến đường cùng, nó cũng nói thẳng mặt được đấy thôi.

Khác xa kiếp trước, lúc tôi dùng chút sức lực cùng cầu xin, nó vẫn tuyệt nhiên không nói một lời.

Tôi chẳng buồn cảm xúc nữa, chậm rãi gõ vài dòng trong nhóm:

【Không đâu, đây là số kiếp nhà họ Lý mà!】

【Chắc cháu không biết, bố chồng cháu ngày xưa ngoại tình chết ngay trên giường con giáp thứ mười ba đấy. Nếu sự tuyệt hậu, coi như báo ứng thôi.】

【Bác giờ thân còn , sức đâu mà nối dõi nữa.】

thì, tôi đâu có mang họ Lý.

Mười lăm năm trước, chồng tôi chết trên giường tình nhân vì… “ đỉnh quá mức”.

Tôi còn kịp ly hôn thì hắn đã đi rồi — cái chết tôi day dứt mãi.

Vì danh dự, vì bảo vệ con trai, tôi từng kể lại này.

Nhưng giờ thì tôi chẳng còn gì giữ nữa.

Bên ngoài, lại một lần nữa… rơi im lặng tuyệt đối.

Một lúc sau, con trai tôi bất chợt gằn giọng:

“Vợ à! Đi thôi, mình đi, chờ gì ở ta nữa!”

“Chớ có xem thường kẻ nghèo lúc trẻ, ai rồi cũng sẽ có ngày già. Tôi không tin một già cô độc có làm được trò gì!”

Con dâu tôi cười lạnh phụ hoạ:

“Đi thì đi.”

“Bác đã nói là bị rối loạn xã hội, vậy sau này trách tụi cháu không tiện dẫn cháu nội đến gặp mặt nữa.”

Hai tối bỏ đi, trước đi còn mỗi đá cửa mấy cái cho hả giận.

Chờ họ đi rồi khá lâu, cô hàng xóm tầng dưới – chị Lưu Mai – mới gọi điện hỏi tôi có gì xảy ra.

Nghe tôi kể là không định cháu giúp con trai và con dâu nữa, chị lập ủng hộ:

“Không phải tôi nói chứ, tôi thay chị lâu rồi đấy. Cái cô con dâu đặt ra biết bao nhiêu quy tắc cho chị, tôi nghe thôi mà phát khùng.”

“Lúc đám cưới, cô ta viện cớ bị rối loạn xã hội, đeo khẩu trang suốt lễ cưới, không phát biểu, cũng không chịu đi mời rượu. Mất mặt lắm chị biết không?”

, nhiều bạn bè thân quen cũng xì xào rồi, nhưng vì nể mặt chị nên không ai nói gì trước mặt.”

“Còn vụ tiền đổi cách xưng hô, lấy chị sáu vạn sáu, mà đến giờ vẫn không gọi được tiếng ‘mẹ’. Ngay cả ngồi ăn chung bàn với chị cũng không bao giờ có.”

tuần thì tụi nó tới ăn chực liên tục. Bữa nào chị cũng làm đầy một bàn, cùng lại không được ngồi ăn cùng. Toàn chờ tụi nó ăn mới lặng lẽ dọn lại vài món ăn thừa ra hộp, mang ra ngoài chung cư ngồi ăn một mình.”

“Chị nói xem, chị sống thành cái dạng gì rồi hả? Giờ chị làm thế là đúng quá, tôi tán thành cả hai tay hai chân. Tới lúc tụi nó phải tự lập rồi!”

Nghe lời lòng bạn cũ, nước mắt tôi cứ thế trào ra.

6

Kiếp trước tôi sự quá mù quáng.

Tôi quá xem trọng con trai và cháu nội, mà quên bẵng cảm xúc và giá trị chính mình.

Bởi vì chồng mất sớm, con trai lớn không có một gia đình trọn vẹn, tôi luôn cảm thấy áy náy và thương nó vô hạn.

Tôi một mình bươn chải kiếm tiền, vất vả nó khôn lớn.

cho nó học hành thành tài, xin được công việc tử tế, mua được xe, rồi còn giúp trả tiền cọc mua nhà.

Tôi đã làm hết trách nhiệm một mẹ.

Không thẹn với trời đất, cũng chẳng hổ thẹn với lòng mình.

Những còn lại — tụi nó sống , thì tự mà sống.

Kiếp này, tôi sẽ sống vì mình.

Tôi đã năm mươi tuổi rồi, không còn trẻ trung gì nữa, sống vui là được.

Làm ba mươi năm trong viện y học cổ truyền, tôi cũng tích góp được kha khá.

Dù trước kia đã chi rất nhiều cho con, nhưng lương hưu mỗi tháng tám ngàn cũng đủ cho tôi sống thoải mái.

kể, dựa ký ức kiếp trước, tôi biết khu tôi ở chẳng bao lâu nữa sẽ bị quy hoạch thành khu phát triển kinh tế.

Căn hộ bốn phòng hiện tại tôi sẽ bị giải toả.

Hồi bồi thường bốn trăm vạn, nhưng tôi chẳng giữ được đồng nào.

Tất cả đều bị con trai tôi dụ dỗ, bảo cần đổi sang nhà gần trường học tốt cho cháu, thế là chuyển sạch cho nó.

Rồi không nghe lời tôi khuyên, vì sĩ diện mà mua ngay căn hộ lớn tầng cao cấp, mất tới sáu bảy trăm vạn.

cùng lại dùng lương hưu tôi trả góp hàng tháng, nếu không thì không nổi chi phí con.

Kiếp này, tôi sẽ không đưa tụi nó đồng nào nữa.

Tôi định mua căn hộ nhỏ gần viện tiện đi lại.

Số tiền còn lại dư sức cho tôi sống an nhàn hết đời.

Tóm lại, tôi tính toán lại một lượt.

cần không vướng bận tới con trai và con dâu, thì tôi hoàn toàn có sống một cuộc đời nhàn nhã, thảnh thơi, vui vẻ.

Vả lại, đến nước này rồi thì chắc tụi nó cũng không mặt dày quay lại sớm đâu.

Thế là tôi yên tâm rủ Lưu Mai đi chơi.

Đi dạo trung tâm thương mại, ăn món ngon, mua quần áo, mở hầu bao xả láng.

Tôi làm hết những gì mình nuối tiếc kiếp trước kịp làm.

đi ngang đại lý du lịch, tôi thấy động lòng.

Thế là đặt luôn combo Maldives 7 ngày 6 đêm, rồi đặt tiếp tour châu Âu 10 nước trong nửa tháng.

Hai chuyến đi tổng cộng gần mười vạn, nhưng tôi chẳng tiếc.

vốn là khoản tiền con dâu tôi đòi làm quà đầy tháng cho cháu nội, cộng thêm 10 vạn gọi là phí dưỡng sức thời kỳ cho con dâu.

Ban đầu tôi còn định đợi con dâu dọn rồi đích thân bỏ phong bì nôi.

Giờ thì khỏi cần. Cũng xem như tránh được một món chi phí vô lý.

Ăn uống vui vẻ cả buổi, đến nhà đã mười giờ đêm.

Tôi đang chuẩn bị tắm rửa đi ngủ thì nhóm họ hàng hai bên bùng nổ.

Tùy chỉnh
Danh sách chương