Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/7AVVuIelbz

302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Từ đi học đến đi , không bà lo lắng một nào.
Thỉnh thoảng bà hỏi tôi có tiền tiêu không, tiết kiệm tiền, dù đang ăn bánh mì với dưa muối, tôi cũng nói dối là ăn uống rất tốt bà khỏi lo.
Nhưng không ngờ, sự hiểu tôi lại đổi lấy sự bất hiếu và thất vọng mắt bà.
Suy nghĩ một lát, tôi đăng ký một tài khoản phụ ẩn danh phản bên dưới.
Mang theo một tia hy vọng, tôi viết: “Chủ bài, có nào giữa bạn và con gái có hiểu lầm gì không? Tôi tin không có người mẹ nào không thương con , con gái bạn có lẽ cũng không như bạn nghĩ đâu, có có hiểu lầm gì bạn không .”
“Con gái bạn muốn dẫn bạn đi du lịch, nhà đón Tết cùng bạn, điều này chứng tỏ cô ấy rất bạn.”
Không lâu sau, có thông báo tin nhắn phản : “Hừ, thương gì chứ, đối với tôi chỉ có tiền là quan trọng nhất, nếu nó tôi người mẹ này, thì nên đem vàng bạc sự cho tôi, đừng nói mấy thứ hão huyền. Tôi nuôi nó như vậy chẳng là khi lên có kiếm nhiều tiền hơn cho tôi sao?”
3
“ vậy nhỏ đó nên sự vứt nó đi, giờ nuôi rồi, một báo đáp cũng không có.”
Đầu ngón tay tôi không ngừng run rẩy nhẹ, đầu hiện lên cơn ác mộng mãi không tan ký ức.
Vừa sợ hãi vừa xác nhận: “ nhỏ vứt bỏ nó?”
Không lâu sau, bà lại phản , với thái độ không quan tâm: “Khoảng nó bốn năm tuổi, có tôi dẫn nó và con trai tôi đến nhà người thân chơi, trên đường , hai đứa chúng nó , anh nó đẩy nó xuống xe, tôi giả vờ không nghe thấy, nghĩ cho nó một bài học, sau này không dám với anh nó, thế là dẫn anh nó đạp xe đi mất.”
“Sau đó nhà, nếu không hàng xóm hỏi sao không thấy nó đâu, tôi cũng chẳng muốn đi tìm nó đâu!”
“Vẫn là số nó , vậy không bị bọn buôn người bắt đi!”
Trái tim chìm xuống đáy, chỉ cảm thấy hơi thở ngày càng khó khăn, tim đau đến mức tôi run rẩy.
Hóa ra cơn ác mộng xuyên suốt cuộc đời tôi lại chính do mẹ tôi tạo ra.
nhỏ tôi ngây thơ tin lời bà.
Tưởng rằng bà sự không nghe thấy tiếng tôi gọi, nên quên tôi ở đó.
Khi đó tôi 5 tuổi, một bị bỏ rơi nơi đồng ruộng xa lạ, không đường đi, không sao nhà.
Trời ngày càng tối, tôi sợ hãi co ro bên cạnh một cái chuồng gà.
đó tôi tin, mẹ tôi sẽ đến đón tôi…
đó tôi và anh tôi , cũng chỉ vì anh ta cướp món đồ chơi người khác tặng tôi.
Vậy nên mắt bà, bất kể ai đúng ai sai, chỉ cần tôi và anh tôi có tranh , thì tôi chính là đứa chịu phạt…
“Cái bộ dạng đó nó, tôi là không trông mong được rồi, may tôi có thằng con trai, sau này tôi vẫn sẽ dựa vào thằng con trai này thôi. Tôi coi như chưa từng sinh ra đứa con gái này, sau này tài sản tôi nó cũng đừng hòng lấy được một !”
Tôi dựa vào đầu giường, nước mắt buồn bã rơi xuống.
Có lẽ sự là tôi tự lừa dối quá sâu, hoặc là không muốn thừa nhận sự bà không thương tôi.
Nghĩ lại, từ nhỏ đến sự quan tâm bà với tôi chỉ dừng ở lời nói, hễ động đến việc sự cần , thì biến mất.
anh trai thì khác. câu nói anh trai bà đều coi như thánh chỉ.
Một năm mùa đông, trời đột nhiên trở lạnh, anh trai chỉ tình cờ nói một câu hôm nay trời hơi lạnh, tối hôm đó bà đạp xe hơn mười cây số đến trường đưa quần áo ấm và canh gà cho anh ta, chỉ vì sợ anh ta cảm lạnh.
tôi? Cũng như vậy, bà chỉ sẽ cáu gắt mắng tôi một câu: “Ai bảo mày không mặc đồ dày vào!” rồi hết .
Trước đây luôn hy vọng nhận được sự quan tâm nhiều hơn từ bà, nên đầu tự động che đậy tất cả sự bất công và chênh lệch này.
Giờ nghĩ lại, ngốc quá Tề Thi, mẹ mày căn bản không mày!
Tôi mở ngân hàng điện thoại, tìm ra tất cả lịch sử chuyển khoản giữa tôi và mẹ những năm nay.
Nhìn lại, hóa ra cũng có ba mươi vạn rồi.
đại học, thỉnh thoảng bà gọi điện cho tôi, nhưng nào cũng là khóc lóc kể lại với anh tôi, và đều trùng hợp là vì tiền.
đó tôi thương bà, cúp điện thoại, liền giữ lại một tiền sinh hoạt ăn cơm, chuyển hết số tiền lại trên người cho bà, bà đều nhận hết không do dự.
Giờ nghĩ lại, sao có người mẹ thương con lại như vậy chứ?
Sau khi tốt nghiệp đi tệ hơn, bà nắm thóp tôi, luôn khóc lóc kể khổ không dễ dàng, tôi dễ mềm lòng.
Vì vậy khi bà đề nghị sau này lương tôi giao một cho bà giữ, tôi đã đưa.
đó bà nói là sợ tôi đi , không tiết kiệm tiền, bảo tôi tháng cố định giao một lương cho bà giữ.
Tôi bà ở nhà giúp anh tôi trông cháu, không có thu nhập, lòng không có cảm giác an toàn, nên sẵn lòng tháng giao một lương cho bà.
Tôi cũng từng nghĩ tiền này sau này có không quay lại nữa, nhưng bà là mẹ tôi, đó nghĩ số tiền này coi như cho bà dưỡng lão vậy.
4
Năm ngoái bà gọi điện nói với tôi, anh tôi đòi ly hôn, vì dâu nói ở nhà thuê khiến không có cảm giác an toàn.
Bà chạy đến cầu xin tôi, muốn dùng số tiền trên tay trả trước một .
Tôi nghĩ lại, từ nhỏ bà một dẫn tôi và anh tôi sống không cố định, có lẽ mua một căn nhà đối với bà cũng không xấu, nên đồng ý.
Sau đó họ dùng ba mươi vạn đó trả trước một .
Vốn tưởng kết thúc ở đây, nhưng không ngờ vài ngày sau bà lại khóc gọi điện bảo tôi anh trai bị công ty sa thải, giờ chỉ có tôi có giúp anh ta, nếu không dâu sẽ ly hôn.
Bà hy vọng tôi có giúp anh trai trả khoản vay căn nhà này.
Có lẽ bản thân bà cũng thấy quá đáng, đề nghị căn nhà sẽ ghi tên cả hai anh em chúng tôi.
Sau đó đúng như ý nguyện, cuối cùng họ cũng chuyển đến nhà .