Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/3VcDXCRvwO

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 6

8

mưa suốt đêm, tôi cũng không ngủ được chút nào.

Tôi không biết Thương Hoàn đã rời đi từ khi nào, nhưng ngay khi bóng dáng từng đứng đó biến mất, ký ức về đêm đó dần dần hiện lên trong đầu tôi.

Gương mặt anh vẫn mơ hồ, nhưng vòng ngực anh ấm áp.

Tôi nhớ nhiệt độ nơi lồng ngực ấy, nhớ cái ôm siết chặt, giống như cuộc trùng phùng sau mấy kiếp luân hồi.

Buổi sớm mưa rơi lất phất, thành phố mờ mịt trong làn sương xám trắng, không có mặt , người ta chẳng xác định trăng có thực sự đã lặn đi hay chưa.

Tôi thay đồ , chuẩn bị đi đến phòng gym.

Vừa mở cửa ra, tôi đã thấy người đàn biến mất đêm qua đang ngồi ngay ngoài cửa.

Anh dường như đã ngủ thiếp đi, đầu cúi thấp, ôm đầu gối, tóc hơi ướt, hơi thở mỏng manh chứng tỏ anh vẫn còn sống, trông như một con chó dữ bị chủ vứt , gây họa mà chẳng biết ăn năn.

Tôi đứng cao nhìn xuống anh ta.

Lần trước nhìn anh ta từ cao như thế , tôi bảo anh hãy nhớ lấy tôi.

Anh đã khắc ghi từng lời tôi nói, còn tôi thì đã quên sạch những lời anh nói.

Tôi không hiểu, tôi đã ác độc như thế, vô ơn như thế, cớ sao anh ta vẫn không chịu quên tôi?

Tâm trạng tôi rối bời, như trong lòng cũng phủ một tầng sương mờ.

“Dậy đi.”

Tôi chạm vào đầu anh ta.

“Thương Hoàn, anh đến đây diễn cảnh thảm thương à?”

“Bị em phát hiện rồi ha.”

Anh như vừa tỉnh, cũng như đã tỉnh từ , khẽ cúi đầu bật cười, sau đó ngẩng đầu lên nhìn tôi:

“Đáng tiếc em lại là người máu vô tình.”

“Anh nói đúng rồi đấy, tôi xưa nay luôn là kẻ máu vô tình, lòng lang dạ sói.” Tôi cười giả tạo, tiện tay định đóng cửa lại.

Người ngồi dưới đất phản ứng nhanh, gần như trong tích tắc đã giơ tay chặn cánh cửa tôi đang định khép lại.

Anh ta đứng dậy đầy tao nhã, cười mờ ảo như sương, giấu kín hết thảy tâm tư.

Tôi nghĩ, tôi thua anh cũng là chuyện dễ hiểu.

Chỉ một cười thôi, đã xua tan hết vẻ chán chường thất bại khi nãy, biến anh trở lại thành một tên khốn nho nhã.

Tên khốn nho nhã ấy nhàng bước vào, không để ai phản kháng, rồi tiện tay đóng cửa lại.

“Thương Hoàn, anh không thấy mệt à?” Tôi không sợ anh ta, cơn giận xen lẫn bất lực, thành thật khuyên nhủ, “Anh chỉ là bị khứ trói buộc thôi, đừng chấp như vậy, từng chút một…”

Chưa nói , môi anh đã ập tới.

Tôi vừa giận vừa thẹn, lập tức cắn mạnh môi dưới của anh.

Anh đau nhưng vẫn không chịu buông ra, ngược lại còn siết tôi chặt hơn, hoàn toàn không nhượng bộ.

Hơi thở anh lẽo mà nóng bỏng, từng chút chiếm lấy không khí quanh tôi.

Trước khi tôi ngạt thở, anh mới khẽ buông tôi ra, nhưng vẫn giữ tôi trong lòng, không chịu thả.

“Bị trói trong khứ…” Hơi thở anh chưa ổn, yết hầu khẽ động, “Thì đã sao, anh cam tâm tình mà.”

Có lẽ tôi cũng đã nhiễm cái điên của anh, tôi bật cười , đầu ngón tay ửng đỏ vươn ra, đột ngột siết chặt cổ anh:

“Vậy để anh có thật sự, cam tâm tình không.”

Nửa đời tôi luôn coi anh là kẻ địch.

Mỗi lúc kiệt sức đến muốn chết, chỉ cần nghĩ đến anh là tôi lại có động lực sống tiếp.

Tôi dùng mối hận với anh làm chất xúc tác để ép bản thân phải tiến lên.

Nhưng giờ mới phát hiện, anh chưa từng coi tôi là đối thủ.

Có buồn cười không?

Anh không giãy giụa, không phản kháng, mặc cho tôi từng chút một siết chặt.

Làn da trắng ngần của Thương Hoàn nổi một tầng đỏ mỏng, như phấn hồng, như vệt máu hư ảo.

Cam tâm tình ?

Thế gian làm gì có nhiều cam tâm tình như thế?

Ai thật sự có cam tâm tình ?

Anh là kẻ điên.

Ngay khoảnh khắc tôi buông tay, toàn thân anh mềm nhũn, như khí lực đều bị rút cạn, hóa thành một đám mây lơ lửng nơi mặt đất.

Thương Hoàn trầm mặc nâng đám mây ấy dậy.

cổ anh còn in dấu vết ràng, vậy mà anh chẳng hề để tâm, tay vẫn vòng qua eo tôi – kẻ vừa ra tay – cung kính cẩn thận như đang đối xử với thần linh.

Tôi cứng họng.

Chỉ cảm thấy vòng tay ấy thật quen thuộc, nhịp tim cũng trùng khớp với ký ức.

Một lúc sau, tôi mới lên tiếng:

“Lúc trước, người cõng tôi về… có phải là anh không?”

“Phải.”

Tôi cũng chẳng biết mình nên giận hay không.

Giống như giờ đây, tôi cũng không biết bản thân đang có cảm xúc gì với anh.

Mơ hồ, rối rắm.

Có những chuyện không nên đào sâu, hỏi thêm nữa cũng chẳng ích gì cho hai, dừng lại đúng lúc là được rồi.

“Thương Hoàn, anh về đi.

Anh thật ra xuất sắc, có không ít cô gái thích anh, mấy trước còn có người xin tôi số anh.

Anh nên tìm một người thật sự yêu anh, yêu đương bình thường, rồi kết hôn sinh con.”

lắm rồi tôi mới nói chuyện với anh bình thản như vậy, nhìn gương mặt tuấn tú ấy, tôi chân thành nói:

“Dù sao cũng từng là anh em một , tôi mong anh hạnh phúc.”

Thương Hoàn mặt không biểu cảm, da anh trắng nên dấu vết ở cổ càng thêm chói mắt:

“Còn em thì sao?”

Tôi lờ đi tầng nghĩa khác trong câu hỏi, chỉ cười nhạt:

“Trì Mặc về rồi, tối qua còn gọi điện cho tôi.”

Lời vừa thốt ra, Thương Hoàn bật cười , ánh mắt trở nên sắc bén cay nghiệt:

“Hắn về rồi à? Hay thật.”

Hai chữ “hay thật” anh nói nặng, cười giả tạo cũng không che nổi sự hung hiểm ẩn sau dung mạo tuấn tú kia.

Điện thoại tôi bỗng vang lên, là tin nhắn chào buổi sáng của Chu Tuấn Hy.

Nét mặt anh ta càng tối sầm.

Tôi cong môi, tình nói:

“Chắc là hẹn tôi ăn cơm đó, anh cũng nên đến công ty đi.”

Thương Hoàn không nói gì, xoay người đi.

Ấn tượng của tôi về Chu Tuấn Hy cũng không tệ, nhưng gần đây tôi đang trong thời kỳ hoang mang, chẳng hứng thú mấy với yêu đương.

Tán gẫu vài câu , tôi bắt đầu làm hồ sơ xin việc.

Tôi vừa tốt nghiệp đã vào công ty làm, giờ bắt đầu lại từ đầu, cũng thấy mình trẻ lại đôi chút.

Làm sơ yếu lý lịch, tôi lại chuẩn bị đi tập gym.

Phòng gym cách chung cư chỉ hai con phố, tôi không lái xe, định đi bộ tới.

Vừa bước ra cửa đã thấy một chiếc Maybach mui bạc đậu ngay trước mặt.

vẫn mưa nhỏ, tôi hơi nâng ô lên, liền thấy bạn trai cũ mười năm không .

Tôi ngước nhìn .

nay có vẻ không phải ngày nên ra đường.

Trì Mặc vẫn để đầu đinh, chỉ là phần tóc trước đã dài ra chút, ngũ quan anh thêm sâu sắc, khung xương đẹp đẽ, không còn giống tên tù nhân mới ra trại như ngày trước.

Đúng là ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây.

Hồi ấy anh chỉ là một học sinh nghèo được tuyển thẳng vì thành tích xuất sắc, chở tôi bằng xe đạp đi công viên.

Giờ thì đã lột xác thành người thành đạt, lái hẳn Maybach.

Anh cầm ô đen, dáng người cao lớn, khuôn mặt tà mị chẳng hiểu sao lại trở nên đĩnh đạc nghiêm túc, trông có vài phần phong độ của quý nho nhã:

rồi không .”

“Trùng hợp ghê, lại được ở đây, ra anh sống ở nước ngoài cũng khá tốt.” Tôi chẳng thèm cãi nhau với anh, chỉ bản thân trông như chưa buông , nên nói bâng quơ một câu rồi quay lưng bước đi, “Tôi đi tập gym đây, tạm biệt.”

Trì Mặc vọng từ phía sau:

“Thương Chi Liễu, anh không hối hận.

Nhưng anh nhớ em.”

Tôi tiếp tục bước đi, coi như không nghe thấy gì.

Tôi đã nói rồi, tôi không bao giờ quay đầu lại.

9

 Lại có thêm một người dây dưa không dứt với tôi đời .

 Tôi nên đến miếu thắp hương, cắt đứt những thứ đào hoa mục nát mới phải.

Tôi tập gym trở về, xe của Trì Mặc vẫn còn đậu y nguyên tại chỗ, chỉ là anh ta đã ngồi lại trong xe.

 Thấy tôi quay về, anh ta lại bước xuống.

Tôi cười , đêm qua Thương Hoàn còn có đứng suốt nửa đêm, vậy mà hắn ta không trụ nổi đến ba tiếng?

“Chi Liễu.” Trì Mặc vội vàng sải mấy bước đuổi , tuy đã tạnh mưa nhưng mặt đất vẫn còn đọng nước, từng bước chân anh ta giẫm lên vũng nước, bắn tung lên người tôi, “Anh có chuyện muốn nói với em.”

Tôi cúi đầu nhìn đôi giày mình, văng đầy bùn đất: “Tôi không có gì để nói . Lần sau anh đi đứng cho cẩn thận.”

Nói , gương mặt Trì Mặc hiện lên vẻ bất đắc dĩ: “Em nhất định phải tuyệt tình như vậy sao?”

Tuyệt tình?

 Tôi bất giác cong khóe môi, trong mắt nhìn anh ta cũng lộ sự chế giễu: “Câu nghe quen nhỉ? Giữa hai chúng ta, rốt cuộc ai mới là người tuyệt tình hơn? Hay để tôi lặp lại nguyên văn mấy lời năm xưa của anh cho nghe?”

Tôi nhìn thẳng vào mắt anh ta:

 “Đừng làm như mình đáng thương lắm, cũng đừng ra vẻ si tình làm gì. Anh như vậy là đang coi thường tôi tự đề cao bản thân mình rồi đấy. Anh tưởng sự trở về của mình là chuyện long lở đất đối với tôi à?

Đừng tự tin thái nữa. Anh chỉ là một khúc quanh nhỏ trong cuộc đời xui xẻo của tôi thôi, tôi đã vượt qua từ rồi.

 Anh nên nhìn về phía trước đi.”

Thật ra, so với những tổn thương mà tôi từng chịu, Trì Mặc chẳng đáng là gì.

Mẹ tôi năm xưa vì muốn đến với cha ruột của tôi mà tự ký giấy chuyển nhượng tài sản với cha của Thương Hoàn để trốn, chưa từng nghĩ đến tôi một lần, tôi không nhận được dù chỉ một xu thừa kế.

Cha của Thương Hoàn thì luôn xa cách chán ghét tôi, tôi hết sức lấy lòng cũng không đổi lại được lấy một cười. Đến khi ấy mất, tôi mới biết, ta luôn coi tôi như một con cờ.

Còn cha ruột của tôi là ai, đến giờ tôi còn chẳng biết.

Bất kỳ ai trong số họ, ai cũng tôi đau hơn gấp vạn lần Trì Mặc.

Anh ta khựng lại, sắc mặt trắng bệch, tránh ánh nhìn của tôi, môi run run, hồi mới thốt lên: “Anh muốn bù đắp cho em.”

Tôi nói bao nhiêu như thế mà anh ta chẳng nghe vào tai một chữ nào.

Ngoan hết thuốc chữa.

Vậy nên tôi giơ ngón giữa lên: “Cút.”

Vừa xoay người lại, đã thấy Thương Hoàn không biết đứng đó từ bao giờ, cách tôi chỉ một mét, ánh mắt chạm nhau, khóe môi anh ta còn kìm cười như đang trò hay.

Tôi liếc anh ta một cái, coi như đáp trả sự vui sướng khi thấy người khác họa của anh ta.

Anh ta đứng ngay lối đi vào chung cư, tôi đành phải đi ngang qua.

Trì Mặc bị tôi lại phía sau.

Tôi vừa đi ngang qua Thương Hoàn thì anh ta liền sau, chẳng khác gì một con chó dính người. Anh ta đi sau tôi, chậm rãi cất lời:

 “ ra cuộc nói chuyện giữa hai người không suôn sẻ nhỉ.”

Tôi nhàn nhạt nói: “Ít ra anh ta còn biết xấu hổ, không mặt dày bám tôi mãi.”

Thương Hoàn vốn là người giỏi nhẫn nhịn, tôi móc mỉa như vậy cũng chẳng anh ta lùi bước, cứ trơ mặt tôi vào thang máy.

Thang máy chạy lên, tôi bỗng nhớ đến hôn sáng nay. Không gian kín bưng đầy sự ngượng ngập im lặng, mãi đến khi anh ta mở miệng hỏi:

 “Em có hận hắn không?”

Sự ngượng ngùng lập tức tan biến, tôi nhàng lắc đầu.

Thương Hoàn hỏi tiếp: “Vì sao?”

“Tôi thấy không đáng.”

“Vậy em có hận tôi không?” Thương Hoàn đứng sau lưng tôi, tôi không nhìn thấy biểu cảm của anh ta, nhưng nghe điệu cứ như đang mong tôi sẽ hận mình vậy.

Tôi không chút do dự, còn ý nhấn mạnh điệu: “Hận.”

Im lặng vài giây, rồi anh ta bỗng cười khẽ.

“Đồ thần kinh.” Tôi chẳng hiểu anh ta cười gì. Là cười sự hận thù của tôi buồn cười, hay thấy tôi đáng cười?

Thang máy dừng, anh ta không bước ra cùng tôi. Tôi tò mò ngoái lại nhìn thì đúng lúc bắt ánh mắt anh ta còn mang ý cười.

“Tôi hỏi anh cười cái gì?” Tôi không nhịn được, lên tiếng.

Trước khi cửa thang máy khép lại, anh ta nói một câu khó hiểu: “Ít ra em còn hận tôi.”

Tôi chưa kịp hỏi , cửa thang máy đã đóng lại, lời muốn nói cũng nghẹn lại trong cổ.

Thôi kệ, dù sao cái miệng chó đó cũng chẳng phun ra được lời hay.

Tôi về đến , thay đồ rồi bật phim lên .

được một nửa thì Ôn Nhược Vân gọi điện đến:

 “Liễu Liễu, mấy nay cậu bận gì thế? Tối nay có rảnh không? Cùng ra ngoài ăn một bữa nhé?”

“Ai đi nữa?”

“Tớ với Địch Tuyết.” Cô ấy ngập ngừng, “Còn một người nữa, tớ cũng không quen lắm, nhưng là do Địch Tuyết sắp xếp mắt, nghe nói là một doanh nhân trẻ có tiềm năng. nay là buổi mặt đầu tiên nên tụi tớ rủ thêm cậu đi cùng cho đỡ gượng gạo.”

Tôi bật dậy như cá chép: “Hả? Không phải cô ấy thích Thương Hoàn sao? Với lại bây giờ còn ai sắp xếp hôn nhân nữa?”

Cô ấy thở dài một tiếng, mang chút buồn bã: “Thích thì có ích gì chứ?”

Tôi không biết phải trả lời cô ấy thế nào.

“Người chọn chắc chắn không tệ. Chỉ cần chất lượng cuộc sống không tụt dốc, ngày tháng trôi qua yên ổn là được. Ngoài những thứ đó ra, còn gì quan trọng nữa đâu.”

Cô ấy nói như vừa giải thích cho tôi, vừa như đang tự an ủi chính mình.

“Thật sự không quan trọng à?” Tôi khẽ hỏi.

Cô ấy im lặng mấy giây, rồi : “Ừ.”

“Liễu Liễu, tớ ghen tị với cậu.” Ôn Nhược Vân chậm rãi nói, không giống kiểu nói đùa thường ngày của cô ấy.

Tôi nghe vậy, bật cười tự giễu: “Tớ có gì đáng để cậu ghen tị chứ?”

“Ít ra không ai ép cậu cưới.” Cô ấy bỗng bật cười trong điện thoại, “Anh cậu đúng là xứng danh ‘Pháp Hải’, không chỉ không gấp chuyện lấy vợ mà còn không cho đàn khác lại gần cậu.”

“Tên đó bị thần kinh.” Tôi tin chắc là vậy.

tối, tôi lái xe đến hàng.

Tôi đến nơi vừa kịp giờ hẹn, Địch Tuyết Ôn Nhược Vân đã ngồi đó, người đàn kia mới là người đến muộn.

Vừa bước vào phòng riêng, tôi đặt túi xuống: “Ô hô, nay không phong cách gothic nữa hả?”

Địch Tuyết trang điểm nhàng, tháo lens khuyên tai đen, thay bằng kính gọng vàng bông tai kim cương, trông dịu dàng, thanh lịch hơn hẳn.

Cô ấy bĩu môi: “Mẹ tớ không cho.”

Ôn Nhược Vân tóc uốn sóng, môi đỏ cổ điển, khí chất trái ngược hoàn toàn với cái tên nhàng:

 “Gã kia là cái gì vậy? Trễ tận mười phút rồi. Tớ tưởng Liễu Liễu mới là người đến sau cùng chứ.”

“Đừng coi thường người khác chứ.” Tôi vừa nói , cánh cửa phòng từ từ mở ra, chưa thấy người đã nghe :

 “Xin lỗi, tôi đến muộn.”

Tôi nhíu mày, sao quen vậy?

Giây tiếp , Trì Mặc xuất hiện trước mắt chúng tôi. Anh ta vừa nhìn thấy tôi, liền sững sờ.

Tôi nhìn sang Ôn Nhược Vân, cô ấy vẫn giữ cười lịch sự, nhưng đôi môi đỏ rực kia lại tố cáo ràng rằng cô ta tuyệt đối không phải người đơn giản.

Tôi cô ta chạm mắt, cười mặt cô ấy càng tươi hơn.

Cô ta đã giăng bẫy tôi.

Tùy chỉnh
Danh sách chương