Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/2B6pwEfsbc

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
11
Tình cảm… tôi không nói rõ được.
Tình cảm của tôi luôn rất nông, từng thật sự thích ai, cũng từng được ai đặc biệt yêu thương.
Có do nỗi buồn của Ôn Nhược Vân lây sang, tôi rúc mình trong sofa uống giải sầu.
Thật ra tửu lượng tôi rất kém, áp lực lớn đến mức mất ngủ, tôi mới uống hai lon bia say.
Uống đến lâng lâng thì chuông cửa vang lên.
Giờ đến tìm tôi, chỉ có một người – Thương Hoàn.
Tôi mở cửa, không cảm xúc:
“Anh gặp Ôn Nhược Vân rồi?”
Thương Hoàn không phủ nhận, cũng tỏ ra áy náy, ngược lại còn khẽ nhếch môi cười:
“Chỉ trò đôi chút. Nghe nói nhà họ Địch nổi giận lắm, dự án hợp tác bàn cũng bị đình lại.”
“ như thay em hả giận.”
Anh ta nói sự sụp đổ của một công ty nhẹ bẫng như không.
Người như anh ta, nếu thời xưa chắc chắn là loại gian thần phản loạn đầu tiên.
“Không liên quan đến tôi. Anh ngấm ngầm giở trò gì cũng mặc. Tôi và nhà họ Thương đã còn dính dáng gì nữa…”
Tuyên ngôn độc lập còn dứt, anh ta đã bước hẳn phòng, tiện giật lấy ly trong tôi, uống cạn:
“Uống rồi thì không được lái xe.”
Tôi dù hơi choáng vì men , vẫn tỉnh táo:
“Anh đâu? Tài xế anh đâu?”
Anh ta đóng cửa lại, bầu không khí bỗng chốc trở nên mờ ám.
Anh ta hơi cúi đầu nhìn tôi:
“Hôm nay tôi tự lái, không được nữa.”
ở lại thì nói thẳng đi, cướp mất ngụm cuối của tôi làm gì?
Tôi bĩu môi:
“Anh dính người thật đấy.”
Thương Hoàn cao lớn, đứng trước tôi như một bức tường, cứ thế nhốt tôi lại, như tôi mãi mãi không trốn thoát.
Vậy thì khỏi trốn.
Giờ tôi đã hiểu rồi, cuộc đời tôi toàn là những cái hố nhỏ xếp chồng lên nhau thành một cái hố to đùng.
Giờ tôi tự nguyện nằm im trong hố đó, kể cả có bị Thương Hoàn chôn trong đó, tôi cũng buồn vùng vẫy.
Tôi quay lại sofa, tiếp tục nốt bộ phim dang dở.
Thương Hoàn ngồi xuống cạnh tôi.
Anh ta ngoan ngoãn, im lặng như vậy, khiến tôi chợt nhớ đến vài cũ.
Lần đầu tiên tôi và anh ta đi phim, đúng ngày giỗ tôi.
Cả nhà chỉ có tôi và dì Tần còn nhớ.
Khi đó trong nhà rất phải dè dặt, sợ chọc giận tôi, sợ bị mắng.
Ngay cả việc đốt giấy cho cũng không dám làm, càng đừng nói tới khóc lóc.
Thương Hoàn từng đi phim, đúng hôm đó anh ta đến rủ tôi đi cùng.
Khi anh ta ngoan ngoãn ngồi bên cạnh, mắt không rời khỏi màn hình.
Tôi thì lặng rơi nước mắt.
Phòng chiếu được bao trọn, tôi vẫn không dám phát ra tiếng động .
Cho đến khi Thương Hoàn cởi áo khoác trùm lên đầu tôi, cả thế giới trở lại bóng tối.
Giọng anh ta vang lên từ một nơi xa xăm:
“Khóc ra rồi sẽ thấy dễ chịu hơn.”
Nhiều năm trôi , tôi vẫn nhớ từng chi tiết đó.
Mùi bắp rang bơ thơm ngọt trong không khí, chiếc ghế mềm mại, hơi ấm còn sót lại trên áo khoác, và đoạn thoại hài hước giữa các nhân vật trong phim.
Duy chỉ có gương anh ta là mờ nhòe.
giờ đây, khi tôi nhìn lại gương nghiêng của anh ta, ký ức mà tôi từng cố chôn sâu cuối cùng đã dậy.
Từng đêm anh bên tôi.
Từng việc anh làm cho tôi.
Từng ánh mắt anh nhìn tôi.
Tất cả, từng chút một, bắt đầu lại.
Tôi đã cố quên anh .
Tôi đã cố hận anh .
“Vì anh không hận tôi?”
Câu hỏi đã giày vò tôi rất lâu, khi thốt ra lại biến vị, giống như cầu xin anh hận tôi, cũng giống như tôi ép chính mình phải hận anh.
Trong phim vừa vang lên ca khúc chủ đề, giọng nam ca sĩ trầm thấp uyển chuyển, như kể lại một câu tình yêu dây dưa triền miên.
Tôi và Thương Hoàn đều lặng im lắng nghe, cho đến khi bài hát dần kết thúc, anh mới chậm rãi mở miệng:
“Tôi đã từng thử rồi.”
Anh khẽ cười một tiếng.
“Rất hận em vì từ đầu đến cuối từng nhìn thấy tôi, cuối cùng, suy nghĩ lại biến thành dù thế cũng phải khiến em nhìn thấy tôi, nhớ đến tôi.”
“Không tiếc tôi hận anh ?”
Tôi nhướn mày.
Thương Hoàn đáp:
“Hận còn hơn là không quan tâm.”
Trước khi bộ phim kết thúc, chúng tôi không nói thêm lời .
Có những câu hỏi hỏi không mở miệng.
Một khi nói ra, đối với cả hai đều có lợi gì.
“Lần sau phim thì rạp trong nhà đi.”
Đó là toàn bộ lời bình phim của Thương Hoàn sau khi phim kết thúc.
Món quà sinh nhật mười tuổi của anh là cả một rạp chiếu phim.
Cha anh đích thân xây cho anh.
Còn quà sinh nhật của tôi, chỉ là một chiếc váy nhẹ bẫng.
Tôi nhắm mắt lại.
Trước đây tôi luôn oán trách cha thiên vị, giờ nghĩ lại, cũng như đã làm tròn nghĩa vụ.
Nếu tôi sớm biết mình không phải con ruột của , có tôi đã ở lại nước ngoài không quay nữa.
Hoặc là trước khi công bố thân phận của tôi, tôi đã lên kế hoạch giết cả và Thương Hoàn thừa kế tài sản.
ta quả thật rất nhẫn nhịn.
Suốt bao năm che giấu kín kẽ đến vậy.
Ngay cả dì Tần cũng không hề hay biết.
mà…
Tôi đột ngột ngồi bật dậy, nhìn Thương Hoàn bên cạnh.
Trực giác nói cho tôi biết anh đã sớm biết thân thế của tôi rồi.
“Anh biết tôi không phải con ruột của từ khi ?”
Thương Hoàn nghiêng đầu, không trả lời trực tiếp:
“Sớm hơn em biết.”
“Khi ?”
Tôi kiên quyết hỏi tiếp.
Anh xưa nay luôn nắm chắc mọi việc, rất hiếm khi lộ cảm xúc.
Ngay cả khi nổi giận dữ dội cũng chỉ siết chặt nắm .
Vậy mà , anh lại hiếm hoi do dự.
Trong đôi mắt đen như mực của Thương Hoàn dâng lên gợn sóng, giọng anh khàn đi:
“Ngày em đời.”
tôi tự sát năm tôi bảy tuổi.
Hóa ra sớm như vậy anh đã biết đến sự tồn tại của tôi, cũng biết thân phận của tôi.
Nghĩ lại, chắc là sau khi bà đời,Cha của Thương Hoàn đã không chờ nổi mà chia sẻ tin vui với người vợ yêu và con trai của ta.
Tôi bật cười, nước mắt trào ra, giễu cợt nói:
“Ha ha ha ha, cả nhà người các người vui chết rồi phải không?
anh không đường đường chính chính bước nhà?
anh không ném tôi trại trẻ mồ côi?
Các người tôi là lần lượt hành hạ tôi à?”
Nước mắt làm mờ tầm nhìn.
Bao nhiêu khoảnh khắc suốt bao năm đáng tôi nên khóc mà vẫn cắn răng chịu đựng, đến mới đồng loạt vỡ òa.
Hai người họ nhìn tôi nhảy nhót tranh giành, nhìn tôi liều mạng đi cướp những thứ vốn không thuộc mình, cảnh tượng đó phải rất buồn cười ?
Vốn dĩ tôi nên trắng .
Vậy mà lại nảy sinh những ý nghĩ không nên có.
Khát khao đoạt lại tất cả,
Khát khao được cha nhìn bằng ánh mắt khác,
Khát khao vì người đáng thương đã đời mà giành lại một công bằng.
ngờ, tôi đã thua từ lâu rồi.
Tôi quỳ trên sofa, cao hơn Thương Hoàn một chút, cười lạnh nhìn xuống anh.
Tôi đột ngột nắm lấy cà vạt của anh, kéo mạnh một cái, kéo anh đến trước tôi, khoảng cách giữa hai người chỉ còn hai ngón :
“Hễ có thì đều cho anh, anh dư dả.
Hễ không có, ngay cả thứ duy nhất tôi có, anh cũng phải cướp đi.”
“Nếu anh , tôi cho anh.”
Mượn men , tôi cúi người hôn xuống.
Môi anh hơi lạnh, giống như hôn một bông tuyết.
Cho đến khi nước mắt trượt khóe môi, anh mới như bừng tỉnh, vội vàng đẩy tôi ra.
Hơi thở Thương Hoàn ổn định.
Sự hoảng loạn và mất kiểm soát trong mắt anh không giấu được chút .
Buồn cười thật.
Anh cũng biết hoảng ?
Đêm đã khuya.
Anh kìm nén một cảm xúc khó nói, chậm rãi lau nước mắt cho tôi.
Chúng tôi nhìn thẳng mắt nhau.
Anh cố tỏ ra nhẹ nhàng, cười một nụ cười rất nhạt, rất nhạt:
“Lần đầu tiên gặp em, tôi đã làm như vậy rồi.”
“Hôm đó em mặc váy trắng, ngồi giữa một vũng máu, không khóc không kêu, chỉ lặng ngồi đó lau máu trên người.
Tôi trốn sau đám đông nhìn em, ban đầu còn tưởng em là một con búp bê xinh đẹp.
Sau đó em rơi một giọt nước mắt, tôi mới dám chắc, em là con người.”
Bàn anh thô ráp cứng cáp, lướt gương mang đến cảm giác kỳ lạ.
Ánh mắt nhìn tôi sâu thẳm xa xôi:
“Tôi không làm em khóc.”
Tôi nhìn anh, không nói nên lời.
Vô số cảm xúc hòa trộn lại, ngược lại khiến tôi bình tĩnh.
Tôi không phủ nhận, anh chiếm thế thượng phong.
Có cả đời tôi cũng không quên được anh.
Tên khốn , quả nhiên ngay cả thứ duy nhất tôi có, cũng bị anh cướp mất.
“Thương Hoàn, anh đúng là đồ khốn.”
Tôi rơi nước mắt.
Giây tiếp theo, anh ôm tôi lòng.
Ngoài cửa sổ xe cộ tấp nập, dòng người không ngừng trôi, cả thành phố rực rỡ ánh đèn neon.
Khi ánh sáng chớp nháy, tim tôi cũng theo đó run lên.
Giọng anh như vọng từ đêm mưa năm :
“Vậy thì hận tôi đi.”