Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/4AruJbjn5A

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 3

6

Câu trả lời của tôi khiến cả ba người nhà họ Chu đều sững sờ.

Họ chắc hẳn không ngờ, một “bà già nhà quê” như tôi – bao năm nhẫn nhịn, hôm nay lại dám buông tay ngay trước mặt họ.

Lâm Mông là người phản ứng đầu tiên.

Nó trợn tròn , không tin nổi:

“Mẹ, mẹ có biết mình đang nói gì không?”

“Mẹ cắt đứt quan hệ với con?”

“Đúng.”

Tôi gật đầu, nhìn thẳng vào nó, nhấn chữ:

“Cắt đứt. Từ nay về sau, sống chết không liên quan.”

“Vì giận con mà mẹ chối bỏ cả tuổi già của mình sao?”

“Mẹ không sợ sau này không ai chăm sóc, không ai lo hậu sự ?”

Nó gào lên, như tôi mới là người có lỗi.

“Tôi trông cậy vào ai?”

Tôi phá lên cười như vừa nghe được hoang đường gian.

“Trông vào cô sao?”

“Trông cô nhét chìa khóa gãy vào cửa nhà tôi, hay công an bắt tôi?”

“Lâm Mông, tôi đến mức lú lẫn đâu.”

“So với việc trông cậy vào cô dưỡng già, tôi thà nhờ chó hoang ngoài đường còn hơn!”

Lời tôi như cái tát mạnh giáng thẳng vào mặt nó.

Lâm Mông lập tức tái mét.

Mẹ Chu Khải thì tức đến run người:

“Loạn rồi! Loạn hết rồi!”

“Chu Khải, đi thôi! Không chấp với loại điên này!”

“Tôi xem bà ta cứng miệng được bao lâu!”

Nói rồi, bà ta lôi kéo cả hai người định lên xe.

Lâm Mông không chịu đi.

Nó trừng nhìn tôi, ánh nhìn căm tức và bất cam.

“Được lắm, Trương Lam, bà giỏi!”

“Bà nhớ kỹ lời hôm nay của mình đấy!”

có mà sau này khóc lóc quay lại xin tôi!”

“Yên tâm.”

Tôi nhìn theo chiếc xe màu đen của họ rồ ga bỏ đi, lòng nhẹ bẫng.

Ngọn núi đè trong tim mấy chục năm – cuối cùng cũng được dỡ xuống.

Tiểu Trần và luật sư Lý vẫn luôn lặng lẽ đứng bên cạnh tôi.

“Dì ơi, dì không sao chứ?” – Tiểu Trần lo lắng hỏi.

Tôi lắc đầu, cúi người cảm ơn cả hai:

“Hôm nay… cảm ơn hai nhiều lắm.”

Luật sư Lý đỡ tôi dậy:

“Dì khách sáo rồi. Đây là việc tôi làm.”

“Về mặt pháp lý, con gái dì vẫn có nghĩa vụ phụng dưỡng cha mẹ…”

Tôi giơ tay ngăn cậu nói tiếp:

“Luật sư Lý, tôi không đâu.”

“Tôi có tự nuôi sống chính mình.”

Tôi quay sang nhìn Tiểu Trần, ánh chắc nịch :

“Tiểu Trần, nói trước đó…”

“Làm đi.”

Tiểu Trần sững người một chút, rồi lập tức gật đầu thật mạnh:

“Được! Dì làm, ủng hộ hết mình!”

Từ đó trở đi, tôi cắt đứt hoàn toàn liên lạc với Lâm Mông.

Nó không , tôi cũng không dại dột đi nghĩ xem nó sống có tốt không.

Cuộc sống của tôi được lấp bởi một điều mới mẻ — ăn riêng của mình.

Tiểu Trần hành động rất nhanh.

Cậu ấy mời hẳn đội thiết kế và thi công chuyên nghiệp đến, lột xác hoàn toàn căn hộ hai phòng cũ kỹ của tôi.

Phòng khách được rộng, trở thành một không gian ấm cúng với ba bàn ăn bốn người.

Trên tường treo mấy món đồ gỗ do chồng tôi làm khi còn sống — vừa cổ điển, vừa ấm lòng.

Phòng bếp thay đổi ngoạn mục, lắp đặt toàn bộ thiết bị chuyên dụng, sáng bóng, còn đẹp hơn cả bếp nhà Lâm Mông.

Phòng ngủ của tôi vẫn giữ lại.

Còn phòng còn lại được chuyển thành nơi sơ chế và kho chứa nguyên liệu.

Tiểu Trần còn giúp tôi đăng ký công ty, lo hết giấy phép, đặt tên cho là:

“Bếp của Dì Trương.”

Đơn giản. ràng.

Mỗi ngày, tôi đều nghiên cứu món ăn mới.

Tôi lôi hết sổ tay công thức mà chồng lại ra, cộng thêm kinh nghiệm của bản thân, tỉ mỉ thử món một.

Giò kho, cá hun khói, tứ hỷ nấm đông cô, măng non xào dầu hào…

Toàn là món gia đình đậm chất Thượng Hải, tôi giỏi .

Tôi không dùng nguyên liệu đắt đỏ hay bài vẽ gì cả.

Chỉ tươi, sạch, đúng , và dùng cả tấm lòng nấu.

Tiểu Trần phụ trách quảng bá.

Cậu ấy không tốn xu nào cho quảng cáo mà mời vài người bạn trong giới kinh doanh, cùng vài blogger ẩm thực ăn thử miễn phí.

Ngày khai trương, tim tôi đánh trống liên hồi.

Những khách đầu tiên xuất hiện — ai cũng vest chỉnh tề, khiến lòng bàn tay tôi đổ mồ hôi.

khi những đĩa thức ăn được bưng ra, khi tôi nhìn biểu cảm của họ chuyển từ xã giao sang bất ngờ, rồi chìm đắm trong hương

Tôi đã yên tâm.

“Dì Trương, món giò kho này đúng là đỉnh của chóp! Mỡ mà không ngấy, vừa đưa vào miệng là tan!”

“Cá hun khói ngon quá! Chuẩn quê tôi hồi bé!”

“Trời đất ơi, lần đầu tiên tôi ăn món nấm ngon đến vậy!”

Tối hôm ấy, mọi khách đều thêm WeChat tôi, đặt lịch cho lần kế tiếp.

Một blogger ẩm thực đăng video ngay tại chỗ, viết caption:

“Góc nhỏ trong thành phố, bất ngờ tìm một cơm nhà yêu thương. Mang trọn hương chữa lành như của mẹ.”

“Bếp của Dì Trương”, cứ — lặng lẽ, mà bừng cháy.

7

Sự nghiệp bên này vừa mới khởi sắc, thì “chàng rể tốt” của tôi lại tìm tận nơi.

“Mẹ… là con, Chu Khải đây.”

Giọng anh ta nghe khô khốc, thậm chí có phần lấy lòng lộ liễu.

Tôi vừa nhấc chảo xuống khỏi bếp, đặt đĩa lươn xào dầu nóng mới ra lò lên kệ, rồi thong thả cầm thoại lên.

“Ồ, là anh Chu đấy ? Có gì không?”

Chỉ một tiếng “anh Chu” thôi mà khiến đầu dây bên kia nghẹn họng mất vài giây.

Sau một thoáng im lặng, Chu Khải lại lên tiếng, giọng ngượng ngùng:

“Mẹ, mẹ như vậy… Dù sao thì chúng ta cũng là người một nhà.”

“Người một nhà?”

Tôi bật cười.

“Anh Chu, tôi đâu dám trèo cao như vậy.”

“Hôm ở đồn công an, mẹ anh nói rất , tôi và con gái cắt đứt quan hệ, sống chết không qua lại.”

“Tôi là người nhớ dai, quên lời đó đâu.”

Tiếng thở của Chu Khải nặng hẳn đi.

“Mẹ , mẹ bụng. Mẹ con lúc đó chỉ là tức giận thời thôi, miệng thì ác chứ lòng không bụng đâu.”

“Sau đó bà ấy cũng hối hận, nói không nói với mẹ như vậy.”

Tôi không trả lời, chờ xem anh ta định nói gì tiếp.

Không có lửa sao có khói. Hôm nay tự nhiên , chắc chắn không chỉ xin lỗi.

Quả nhiên, anh ta ậm ừ một lúc, rồi cuối cùng cũng nói ra mục đích thật sự:

này… Tuần sau Bảy là sinh nhật mừng thọ 60 tuổi của ba con.”

“Cả nhà định tổ chức tiệc tại nhà, mời một số người thân và bạn bè ăn mừng cho vui.”

Anh ta ngừng một chút, giọng trở tha thiết hơn.

“Mẹ cũng biết mà, đồ ăn ngoài tiệm vừa đắt vừa chẳng ngon lành gì, lại không đảm bảo vệ sinh.”

“Ba con cả đời chỉ thích món ăn nhà nấu, tụi con nhờ mẹ đến làm đầu bếp cho buổi tiệc đó.”

Tôi nghe mà suýt bật cười vì tức.

Làm đầu bếp cho họ?

Mặt dày thật.

Anh ta nghĩ tôi là gì? Người làm bếp được , đuổi là đi?

Hay anh ta tưởng chỉ hạ mình nói vài câu tử tế là tôi sẽ lại hớn hở như xưa, chạy quần quật nấu nướng cho họ?

Buồn cười hơn là, anh ta hoàn toàn không ý thức được mình đang nói điều nực cười đến mức nào.

“Con với Mông Mông đã bàn bạc rồi. Danh sách món ăn cũng đã chuẩn bị xong – vẫn là mấy món lần trước ấy, chắc chắn ba con sẽ thích.”

“Nguyên liệu thì tụi con sẽ mua loại tốt , đảm bảo mẹ nấu tiện tay.”

“Mẹ chỉ vất vả một ngày thôi, coi như… chúc thọ cho ba con. Được không ạ?”

Anh ta còn dám nhắc lại cái danh sách hôm trước.

Cá mú hấp, bào ngư sốt hải sâm…

Thì ra bữa “chiêu đãi bố mẹ chồng” hôm trước chỉ là buổi diễn tập cho đại tiệc sinh nhật.

Giờ tôi mới hiểu vì sao Lâm Mông hôm đó nổi điên khi tôi từ chối – thậm chí báo cả công an.

Bởi vì tôi đã phá hỏng toàn bộ kế hoạch của cô ta, khiến cô ta mất mặt trong dịp trọng đại bên nhà chồng.

Sự im lặng của tôi dường như khiến Chu Khải tưởng là có hy vọng.

“Mẹ , mẹ không nói gì thì coi như đồng ý nhé? Sáng Bảy tụi con qua đón mẹ?”

“Chu Khải.”

Tôi cuối cùng cũng miệng, giọng điềm tĩnh như mặt hồ:

“Anh tưởng tôi ăn riêng là vì rảnh rỗi, chơi cho vui sao?”

Anh ta ngẩn người:

“Hả? Không… không phải ý đó…”

“Thời gian và tay nghề của tôi — đều có giá.”

Tôi nói chữ ràng.

“Ba anh làm tiệc mừng thọ, thuê tôi làm đầu bếp — được thôi. phải theo quy định của tôi.”

“Quy định gì ạ?”

của tôi, giá thuê nguyên ngày là 18.000 tệ, bao gồm nguyên liệu.”

“Thực đơn do tôi tự quyết định, không nhận đặt món.”

đặt lịch trước một tháng, chuyển khoản đặt cọc 50%.”

“Lịch Bảy tuần này đã kín rồi. Sớm là ba tháng sau mới có chỗ.”

Bên kia thoại lập tức im bặt.

Tôi thậm chí có nghe tiếng thở gấp vì sốc của anh ta.

Phải mất đến nửa phút, anh ta mới thốt ra bằng giọng như gặp ma:

“M-mười tám nghìn? Trương Lam, bà điên tiền đến mức hóa rồ rồi ? Tôi là con rể bà đó! Bà mà cũng đòi tiền tôi?”

“Anh Chu, làm ơn nhớ .”

, chúng ta không còn là người nhà.”

hai, kể cả có là người nhà — anh em còn phải sòng phẳng.”

“Công sức của tôi không phải đồ miễn phí. Những gì tôi làm ra đều có giá trị.”

này, nếu các người không hiểu, thì giờ tôi dạy cho mà hiểu.”

“Bà… bà đúng là không nói lý!”

thoại bị giật lấy, giọng Lâm Mông gào lên chói lói xuyên qua loa.

“Trương Lam! Bà không biết xấu hổ ?! cái nát rượu mà tưởng ghê gớm lắm hả?”

“Còn dám lên mặt với tôi? Tôi nói cho bà biết, bố mẹ tôi đã nói rồi — bữa tiệc này hoặc bà đến làm không công, hoặc cả đời hòng bước chân vào nhà họ Chu!”

lo. Tôi bao giờ bước vào nhà các người.”

“Cửa cao quá, tôi sợ vấp ngã.”

Nói xong, tôi dứt khoát cúp máy, chặn luôn số của cả hai người.

Trong bếp, mùi lươn xào nóng thơm nức lan khắp không gian.

Tôi cầm đũa, gắp một miếng, bỏ vào miệng.

Thơm thật.

Cuộc sống do chính đôi tay mình làm ra, đúng là ngọt ngào biết bao.

Bên dưới bài viết còn đính kèm vài tấm “bằng chứng”.

Một tấm là ảnh căn nhà cũ của tôi – hành lang bong tróc, tường vôi loang lổ – hoàn toàn đối lập với không gian sạch sẽ, trang nhã của nhà hàng tôi hiện tại.

Một tấm khác là ảnh chụp màn hình bài đăng của Lâm Mông trên WeChat:

“Tim đau quá… Vì sao tình thân máu mủ lại dễ dàng sụp đổ đến vậy chỉ vì tiền?”

Bên dưới là lượt thích của Chu Khải, kèm bình luận:

buồn em yêu, còn có anh đây.”

Tấm cuối cùng là bức ảnh tôi hất tay Lâm Mông trước đồn công an — không ai đã chụp lén từ một góc cực kỳ “biết chọn góc”.

Trong ảnh, tôi mặt lạnh như băng, còn Lâm Mông lại mang vẻ đáng thương sắp bật khóc.

Bài viết được trình bày rất khéo, văn phong bi lụy, dễ kích động lòng thương cảm.

Phần bình luận bên dưới đã nổ tung.

“Vãi thật! Trông mặt hiền mà hóa ra là đồ cạn tình!”

“Quá kinh tởm! Dùng tình thân làm công cụ kiếm tiền? Vứt hết mặt mũi đi đâu rồi?”

“Loại này phải tẩy chay! bà ta khỏi kiếm được đồng nào, xem còn ngạo được không!”

“Hủy đặt bàn xong rồi, tạm biệt!”

Tay chân tôi lạnh toát.

Tôi không ngờ… Lâm Mông lại ra tay ác độc như .

hủy hoại tôi hoàn toàn — hủy hoại tâm huyết của tôi, hủy cả cuộc sống mới mà tôi vừa gây dựng.

thoại bắt đầu reo không ngừng.

Có người đến chất vấn.

Có người đến hủy lịch.

WeChat hiện chấm đỏ thông báo – những lời sỉ vả, nghi ngờ tràn ngập màn hình.

Tất cả những gì tôi vất vả gây dựng, dường như sắp sụp đổ chỉ trong một đêm.

Tôi ngồi bất động trên ghế, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Trời xanh, nắng đẹp.

trong lòng tôi — lạnh buốt như giữa mùa đông.

Tôi thừa nhận… tôi đã hoảng loạn.

Cả đời tôi sống tử tế, lương thiện.

trải qua cảnh bị bôi nhọ, bủa vây như này.

Tôi phải làm gì?

Ra mạng cãi nhau với họ?

Hay cũng viết một bài tố ngược?

… ai sẽ tin tôi?

Trước một câu được dàn dựng công phu như , mọi lời giải thích của tôi chỉ càng trở yếu ớt và vô nghĩa.

Ngay khi tôi đang bấn loạn, không biết làm gì…

Chuông cửa vang lên.

Là Tiểu Trần.

Sau lưng cậu ấy, là cô gái food blogger hôm trước đến ăn thử — người có tài khoản tên “Thất Nguyệt”.

Trên mặt hai người đều hiện vẻ tức giận và lo lắng.

“Dì ơi! Dì sợ!” – Tiểu Trần vừa bước vào đã nói ngay.

“Đám người này quá đáng lắm rồi! Chúng ta không yên!”

Thất Nguyệt cũng giọng phẫn nộ:

“Dì Trương, tin dì!”

“Dù chỉ tiếp xúc một lần, cảm nhận được — dì không phải người như bài báo nói!”

“Bài viết đó vừa nhìn đã là bịa đặt có chủ đích, sai lốp bốp!”

Tôi nhìn hai đứa trẻ, cay xè, suýt nữa không kìm được nước .

… giờ dì nói gì, cũng chẳng ai tin nữa rồi.”

“Ai bảo không ai tin?”

Thất Nguyệt đưa thoại cho tôi xem:

“Dì nhìn đi. Đây là bài đăng vừa đăng lên Weibo.”

Tùy chỉnh
Danh sách chương