Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9zphGkqkO8

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 3

11

Nhưng đời không như mơ.

Tôi vừa mới được một em trai đẹp hợp gu thì Kỷ Vân Thanh quay lại.

Em đúng là biết cách, cứ chị ơi chị , nghe mà êm ru.

Vừa Kỷ Vân Thanh về liền ngoan ngoãn ra mở cửa:

“Chào Kỷ ạ.”

cười tươi như nắng mai, hề sợ khuôn lạnh như băng của Kỷ Vân Thanh.

“Sau em là nghệ sĩ dưới trướng chị Lâm, mong Kỷ dạy nhiều hơn.”

Kỷ Vân Thanh không đáp, ánh vượt qua Lê Minh Viễn, thẳng tôi.

“Trợ Lâm, chuyện là sao?”

Tôi vốn đang đứng sau lưng giả vờ cút con, gọi tên đành phải trả lời:

“Ờm… thì… đúng như em ấy nói …”

Kỷ Vân Thanh nhẹ nhàng đẩy Lê Minh Viễn đang chắn sang một bên.

thì có vẻ không dùng nhiều lực, nhưng ta vẫn loạng choạng suýt ngã.

Tay anh – vẫn còn dán băng cá nhân – nắm lấy cổ tay tôi.

Anh tôi chằm chằm, giọng điềm tĩnh nhưng mang theo áp lực đè ép:

“Nói lại lần nữa.”

Nói thì nói! Tôi sợ anh chắc?!

Tôi đứng thẳng dậy, dồn khí đan điền:

“Tôi nói — Kỷ Vân Thanh, tôi – người quản của anh – bay đi rồi! Không thèm anh nữa!”

12

Nói vậy thôi, nhưng thật ra tôi cũng tính rút thật rồi.

Dù sao vẫn đang là quản của anh ta, cũng nên bàn giao công việc cho tử tế.

Ban đầu tôi chọn được người mới thì đối tác bàn giao, ngờ bắt quả tang.

Lúc tay Kỷ Vân Thanh chạm tôi thì vẫn còn ấm, nhưng phòng điều hòa, nó dần lạnh đi.

Cũng như sắc của anh.

Bình thường anh cũng có biểu cảm , nhưng tôi là chứ? Là người đã theo anh bao năm trời.

Anh cần liếc một cái là tôi biết anh nói .

Huống chi bây , ánh sâu thẳm kia dán chặt lên tôi.

Áp lực thật sự kinh khủng.

Thế nhưng cơn giông bão mà tôi tưởng tượng lại không ập tới.

Kỷ Vân Thanh buông tay tôi ra.

Sao? Không truy cứu ?

Tôi mừng rỡ, liền quay sang gọi Lê Minh Viễn vẫn đang đứng ngẩn ngơ một bên:

“Đi thôi.”

Lê Minh Viễn như sực tỉnh, môi bĩu ra.

Đúng vậy, bạn không nhầm đâu.

ta bĩu môi như trẻ con đang hờn dỗi, rồi bước tới lay lay cánh tay tôi:

“Chị ơi, Kỷ dữ quá đi…”

Giọng nói … có gọi là nũng chăng?

“Sau chị là quản của em rồi, Kỷ còn sờ tay chị, biết giữ khoảng cách cả,

lỡ fan của biết được, thế nào họ cũng mắng chị cho xem.”

Khoan… dạy cách nói chuyện kiểu vậy?!

dạy hả?!

Tôi thật sự muốn ngất luôn cho rồi!

là đàn ông trưởng thành đấy!

tưởng tôi là đồ ngốc chắc?!

13

Khóe miệng tôi vốn đang nhếch lên cười lập tức co giật hai cái, tôi lặng lẽ cách rút cánh tay ra.

Nhưng giây tiếp theo, Lê Minh Viễn đã người ta túm cổ áo ném ra ngoài.

ta không phục, quay lại.

Kỷ Vân Thanh dứt khoát đóng sầm cửa lại, tặng kèm một câu:

“Cút.”

Động tác đóng cửa không mạnh, không đập, cũng không cố tình dọa người, nhưng tôi lại cảm … lạnh sống lưng.

“Trợ Lâm hình như quên rồi, ban đầu hợp đồng là …”

Anh quay người lại, cách tôi một đoạn, chậm rãi thốt ra mấy chữ sau cùng:

“Cầu xin tôi ký.”

Đúng vậy.

bảo Kỷ Vân Thanh năng lực xuất sắc, ngoại hình đỉnh cao, mọi đều hoàn hảo,

cây hái ra tiền lớn như vậy, tôi sao có bỏ qua.

Nhưng bây thì…

Tôi cười gượng hai tiếng:

“Vậy , thời thế thay đổi rồi mà.”

Mục tiêu đây là kiếm tiền, thì là kiếm bồ.

Không tán đổ anh, lẽ không cho tôi người khác sao?

Anh tiến thêm hai bước, trên khuôn lạnh lùng lộ ra vẻ nhẫn nhịn tôi không hiểu nổi.

Tôi lập tức đưa tay ngăn anh lại, không cho anh tiến thêm.

“Ê ê ê, Kỷ, Kỷ, chúng ta đừng tình huống giống như kiểu ‘cưỡng ép yêu đương’ được không?”

“Thôi thì nói trắng ra đi. Tôi mê anh thì anh cũng biết rồi, đâu phải mới một hai ngày.

Nhưng giữa hai ta cũng có khả năng , nên tôi mới phải người mới, anh hiểu chứ?”

Kỷ Vân Thanh đứng yên, tôi không rời, ánh vẫn kỳ quái.

Tôi đẩy anh mà không nhúc nhích, đành lùi lại hai bước.

“Ý tôi là, có bây anh đơn thuần là… tâm hiếu thắng thôi.”

“Việc tôi người khác không phải vì anh không tốt, mà là mục tiêu khác nhau.”

Tôi xách cái túi nhỏ trên ghế lên, nói xong cũng buồn sắc anh,

lập tức bỏ chạy.

Đàn ông, đặc biệt là loại như Kỷ Vân Thanh, giống như hồ ly thành tinh ngàn năm vậy .

Tôi không đối phó nổi, không câu được, tốt nhất là chuồn càng sớm càng tốt!

14

Sau khi bàn giao công việc của Kỷ Vân Thanh xong, tôi quyết chơi tới bến vài ngày.

Tất cả những nơi đây không được đi, không dám đi, không tiện đi, tôi đều ghé hết một lượt.

Lâu lâu lại gặp vài fan của Kỷ Vân Thanh nhận ra tôi.

Tôi vui vẻ chào hỏi, bọn họ liền ùa lại chuẩn phục kích thần tượng.

chơi một hơi chán, tôi dụ được hai bạn đi cùng.

Lúc kết thúc, tôi tặng mỗi người một tấm ảnh có chữ ký của Kỷ Vân Thanh mà tôi cất từ .

Hai gái vui đến mức cười không tổ quốc, còn không quên hỏi:

“Thế anh Kỷ đâu rồi ạ?”

Tôi bảo đã chấm dứt hợp tác rồi.

Một hai liền lườm tôi một cái.

“Vậy chị không nói sớm.”

? Thái độ vậy?

Tôi liền rút lại tấm ảnh tay ta, nhét về túi .

nàng tròn không tin nổi:

“Sao chị lại như vậy?”

Tôi từ tốn một cái:

bảo em dám trừng với chị.”

“Em sai rồi chị ơi, chị là chị duy nhất của em, đưa em lại ảnh đi mà…”

Ừm, cũng biết uốn .

Tôi lại đưa trả tấm ảnh, dù sao tôi cũng có một đống.

Dù sao cũng là nhờ hai đi chơi cùng, nên tôi mời luôn bữa lẩu.

là… cứ có cảm giác theo dõi.

Ăn cũng không yên lắm.

Về đến nhà thì từ khóa đang top 1 kiếm:

【Ảnh đế Kỷ theo đuổi vợ, đường còn dài】

biết lại là cái tài khoản marketing nào tung ra nữa.

Nhưng cũng chưa chắc, biết đâu Kỷ Vân Thanh thật sự đang có ?

Dù sao không còn tôi trông anh ta nữa rồi.

Tôi do dự nửa phút, rồi quyết không bấm xem.

Thu dọn rồi đi ngủ.

15

Tỉnh dậy thì ngửi mùi canh xương thơm ngào ngạt.

còn lim dim mở ra — bếp lại là Kỷ Vân Thanh?!

tới nhờ tôi xử vụ lộ tình ?

Tôi nghĩ mãi vẫn không hiểu.

Kỷ Vân Thanh đặt tô canh xuống.

“Dậy rồi ?”

Tôi còn đang ngơ ngác:

… ừ… mà, sao anh…”

Khoan đã, sao anh được nhà tôi vậy?

Tôi còn chưa từng được nhà anh cơ mà.

Vì cái tình tin đồn không rõ tên kia, mà anh ta có tới mức luôn rồi hả?

lòng tôi lệ rơi đầy .

Là do tôi kém cỏi quá rồi.

Ngay dưới mí tôi, mà anh ta vẫn có dính dáng đến người khác.

Dù chưa từng có được Kỷ Vân Thanh, nhưng tôi vẫn cảm đội nón xanh.

Tôi quyết giữ lại chút tự trọng cuối cùng.

khi anh ta kịp mở lời, tôi cướp :

“Tôi không giúp đâu.”

tôi không còn là quản của anh nữa. Chị Lưu năng lực rất ổn, cần anh không chuyện mờ ám, chị ấy chắc chắn sẽ giải quyết giúp anh.”

Nếu anh có bậy… thì đừng nói là chị Lưu, ngay cả tôi cũng không đời nào giúp.

Giới giải trí mà, người có tiền có quyền, sớm muộn cũng sẽ bay bổng.

Tôi quản được người khác, nhưng với nghệ sĩ công ty , tôi luôn yêu cầu rất nghiêm, đặc biệt là khoản giữ sạch.

Đừng có dựng mấy hình tượng ‘tình cảm thuần khiết’ đấy, toàn là trò nhảm!

Nếu không giữ được cái thân, thì thà vứt ra ngoài đi “trai bao” còn hơn!

Tùy chỉnh
Danh sách chương