Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/2B6pwEfsbc

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
11
Từ Đại lý tự phủ Thượng Quan không xa, đi xe ngựa chưa đầy khắc.
là Thượng Quan Thập Nhị xe ngựa trước, hắn bảo muốn ta đi cảm nhận khói lửa nhân gian.
Hoàng hôn không nóng nực ban ngày, nhưng rốt cuộc vẫn là mùa hè, bàn tay đan vào nhau vẫn rịn mồ hôi, dinh dính, ẩm ướt.
“Thượng Quan Thập Nhị…”
Tiếng người bán hàng rong phố, tiếng ồn ào náo nhiệt khiến giọng ta chìm nghỉm giữa biển người.
Bất đắc dĩ, ta đành dùng bàn tay rảnh rỗi kia túm lấy tay áo hắn.
Hắn dừng bước, hơi khom người xuống: “Mệt rồi ?”
“Không.” Ta hất cằm, hiệu hắn cúi đầu, “Tay ta hình sắp chín rồi.”
Hắn ngẩn người, phản ứng lại liền lập tức buông tay, lúng túng sờ mũi.
“Là ta không tốt, vốn dĩ sợ nơi đông người lạc mất nhau nên mới không buông tay.”
Ta nghi hoặc nhìn quanh, tuy phố tiếng người huyên náo, nhưng hắn mặc quan bào, bách tính nhìn thấy đều cúi đầu tránh đường, đi bộ còn vòng xa nửa mét, thể chen lạc mất ta.
Thượng Quan Thập Nhị hiển nhiên cũng phát hiện điểm , che miệng ho một tiếng, cẩn thận quan sát sắc mặt ta.
Chân trời mây đỏ lửa, ta ngửa đầu nhìn hắn, ráng chiều dường cũng nhuộm đỏ vành tai và cổ hắn.
Lòng ta mềm nhũn, bước lên dùng tay ôm lấy cánh tay trái hắn: “ là được rồi, vừa không nóng lại không dòng người chen lạc.”
“Được.”
Mây đen trán hắn tan biến hết, dường thở phào nhẹ nhõm, nhấc chân bước đi cũng nhỏ hơn ba phần, sóng vai cùng ta chậm rãi đi.
Đi qua chợ, rẽ vào ngõ nhỏ, biển hiệu phủ Thượng Quan đã thấp thoáng hiện .
Ta khoác tay hắn, chưa thỏa mãn lắc lắc tay áo hắn: “Tò he ngon thật đấy, kẹo mè xửng cũng ngon, cái người xiếc phun lửa kia cũng lợi hại quá chừng, thật muốn xem thêm lần nữa.”
Thượng Quan Thập Nhị cười nhìn ta, ánh mắt ôn nhu: “ cần thích, ta sẽ lại đi.”
“Thật không?”
“Thật.”
12
Ngày thứ Thượng Quan Thập Nhị dọn nhà, công công phụng đi tuần cũng đã trở .
Đi xa trở , tiệc tẩy trần là không thể thiếu.
Lần đầu tiên ta gặp công công chính là bàn cơm.
đó công công vừa xé một cái đùi định vào miệng, mạnh mẽ rút từ trong tay áo một cuốn hoàng lịch đập bốp lên bàn.
Công công giật mình run tay, cái đùi lăn lông lốc theo vạt áo rơi xuống đất.
“ à, đang ăn cơm, bà cứ giật đùng đùng dễ khó tiêu lắm.”
liếc công công một cái, cúi xuống nhặt cái đùi bóp cằm ông nhét vào miệng: “Ăn ông đi, bớt quản ta.”
Công công lẽ không muốn ăn, ngậm cái đùi mắt hiệu Thượng Quan Thập Nhị.
tiếc Thượng Quan Thập Nhị đầu cũng chẳng ngẩng lên, chuyên tâm bóc tôm tay.
Ta thấy công công chút đáng thương, bèn len lén kéo tay áo hắn, thì thầm: “Nương vậy, phụ thân không chứ?”
“Không , người họ xưa nay vẫn , quen là được.” Thượng Quan Thập Nhị bỏ tôm đã bóc vỏ vào bát ta, cười nhìn ta: “ cứ lo ăn no, đợi mặt trời ngả tây, ta đi du hồ, cầu Vạn Lý bán hạt sen tươi, không phải muốn uống hạt sen bách hợp , đúng mua một ít.”
Ta cụp mắt gật đầu, trong lòng ngọt ngào, tối qua buột miệng một câu, hắn mà lại nhớ rõ ràng đến vậy.
Ta cầm đũa, gắp trả lại bát Thượng Quan Thập Nhị vài : “Chàng cũng ăn tôm đi.”
“Ăn chút tôm tẩm bổ cũng tốt, gầy cành liễu, gió thổi một cái là bay mất.”
bẻ cái đùi khác bỏ vào bát ta, lại múc một bát lớn đặt trước mặt ta.
Ta chút khó xử: “Nương, nhiều ăn không hết.”
Bà lại gắp thêm miếng sườn vào bát ta, cười híp mắt dỗ dành: “ nghe lời nương, không ăn khỏe, đến thai chịu không nổi đâu.”
“ thai?”
Ta giật phắt đầu lên, thìa rơi cái “bộp” lên vành bát gãy đôi.
Thượng Quan Thập Nhị nhìn ta một cái, đổi bát trước mặt ta với bát hắn, thuận tiện lên tiếng ngăn cản: “Nương, ăn không .”
“Ăn không thì nghẹn chết mất.” mở cuốn hoàng lịch , dùng ngón tay chọc chọc vào cột mọi việc đều tốt, “Xem , năm nay Quý Thủy xung Đông Cung, là năm sinh tốt trăm năm khó gặp.”
Ta nghe mà lòng dạ rối bời, lại không tìm được cớ rời đi, đành cắm cúi uống .
Uống vội quá, ta sặc, mặt đỏ bừng.
bước tới vỗ lưng ta, vừa vuốt vừa không quên tiếp tục giục sinh .
“Nương!” Thượng Quan Thập Nhị quát khẽ, “Thiên mới mười sáu, ấy vẫn còn là trẻ , nương đừng những lời dọa ấy nữa, còn nữa sẽ ấy dọn Đại lý tự ở đấy.”
nghẹn họng, tính khí cũng bốc lên, nhìn trái nhìn phải, đập một cái bốp lên đầu công công.
“Còn ăn!”
Chịu tai bay vạ gió, công công dở khóc dở cười: “Biết ta đi tuần chậm chút nữa.”
13
Buổi tối, ta ngồi tựa vào ghế cổ ngỗng ngoài hành lang bóc đài sen.
Ánh nến trong lồng đèn đầu tỏ mờ, suy nghĩ ta cũng dần trôi xa.
Nương sinh ta băng huyết, thân thể hao tổn, khó mà sinh nở nữa.
Nghe vú nuôi , khi đó nương hôn mê bao lâu, phụ thân túc trực bên giường nương bấy lâu.