Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/2B6pwEfsbc

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Ba vì cô trợ lý nhỏ mà thương nhập viện.
Bạn bè trêu chọc ông:
“Ghê đấy, vì trợ lý mà đánh nhau với người ta.”
“Để vợ ông mà biết không nổi trận lôi đình lạ.”
Ba nhạt, không thèm để tâm: “Cô ấy ép uống rượu, tôi làm sếp có thể khoanh tay đứng được?”
“Vợ tôi ấy à, ngoài việc quanh quẩn bên tôi rồi giận dỗi ra còn biết làm gì?”
“Dù có biết cùng lắm là khóc hai rồi cũng quên thôi.”
mà này, trong mắt kinh ngạc của tất cả mọi người…
Mẹ lại chủ động đề nghị ly hôn.
1
Ba sầm mặt lại.
“Chỉ vì tranh giành tình cảm với một cô gái nhỏ mà cô cũng học được cách dùng ly hôn để uy hiếp tôi rồi ?”
Ông kéo nhẹ cánh tay đang quấn băng, khoé miệng nhếch lên một nụ mỉa mai.
“Không chỉ là thấy tôi che chở cho người ta nên trong lòng không thoải mái à, có cần đem chuyện ly hôn ra nói không?”
“Cô có thể dọn dẹp lại đống rác trong đầu được không?”
mắt ba lại rơi xuống người dì Vương Lôi.
dịu đi đôi .
“Thẩm Nghiên, tôi cũng là người, tôi cũng biết mệt.”
Mẹ không nói gì, chỉ lặng lẽ lấy bản thỏa thuận ly hôn từ trong túi ra, đưa tới trước mặt ông.
Sắc mặt ba càng tối , trong mắt bùng lên tức giận.
“Được lắm, kịch này cô diễn cũng đủ đầy thật, cả thỏa thuận cũng chuẩn xong rồi.”
Ông ngừng lại một .
Trong mắt thêm vài phần khinh .
“ đó đừng có khóc lóc chạy tới tìm tôi, nói là hối hận.”
“Tôi nói cho cô biết, đó không dễ dàng đâu, mấy tâm tư nhỏ nhặt của cô tôi còn không hiểu , chẳng qua là ghen tuông, muốn tôi để ý cô nhiều một .”
“Tiếc là cô dùng sai cách rồi.”
Ba đưa tay cầm lấy bản thỏa thuận, lật qua hai trang.
Giọng nói vẫn đầy vẻ coi .
“Tôi khuyên cô nên cất nó đi, đừng để không xuống đài được.”
Trước khi tới đây, mẹ đã biết rõ đầu đuôi câu chuyện.
Bữa tiệc rượu tối qua, dì Vương Lôi vô ý làm đổ rượu lên người khách hàng.
Khách hàng đùa nói để trợ lý nhỏ tự phạt một ly coi như xin lỗi.
Ba lập tức không vui, đập vỡ ly.
Hiện trường khi đó lập tức hỗn loạn.
Vết thương trên tay ba chính là giằng co, khách hàng xô đẩy, va vào cạnh bàn mà rách ra.
Huống chi đây không là đầu.
2
Không khí quá mức ngột ngạt.
Tôi không nhịn được, lên tiếng thay mẹ: “Mẹ thật sự là…”
Còn nói xong đã ba lạnh lùng cắt ngang.
“Người lớn nói chuyện, khi nào lượt trẻ xen vào?”
“Thẩm Nghiên, cô dạy gái kiểu gì ?”
Sắc mặt mẹ trầm xuống vài phần.
không giống như trước kia, đỏ hoe mắt lên biện bạch.
Mẹ ngẩng đầu ba.
Trong mắt không còn sự nhún nhường thấy mà chỉ còn lại vẻ bình thản lạnh lẽo.
“Tôi dạy thế nào không lượt anh lên tiếng.”
“Ít tôi dạy bé biết phân biệt đúng sai, biết tôn trọng người khác, càng không để nó thấy người nhà ức hiếp mà còn đứng phía người ngoài.”
3
Trong phòng bệnh, vì câu nói này của mẹ mà lại rơi vào sự im lặng quỷ dị.
Dì Vương Lôi uất ức đứng dậy.
Nước mắt tuôn như mưa.
“ dâu… là lỗi của em, chỉ cần nguôi giận, đánh em mắng em được.”
Vừa nói, bà ta vừa giả bộ cầm dao nhỏ gọt hoa quả trên tủ đầu giường.
Chĩa phía .
Như thể coi cái chết không là gì.
“Em không nên để sếp vì em mà bận tâm, càng không nên để mọi người vì em mà cãi nhau.”
“Chỉ cần dâu hả giận, em…”
Lưỡi dao vừa chạm tới cổ tay, ba liền bật dậy.
Bất chấp vết thương trên tay kéo giật, ông giật phăng dao, ném xuống dưới chân mẹ.
Ông che chắn dì Vương Lôi phía sau, lồng ngực phập phồng dữ dội vì tức giận.
mắt mẹ như băng lạnh.
“Thẩm Nghiên! Cô làm loạn đủ ? Chỉ là tôi che chở cho cấp dưới thôi, cô cần gì ép người ta mức tự làm hại bản thân?”
Tiếng khóc của dì Vương Lôi càng thêm uất ức.
“ là lỗi của em…”
Ba vỗ lưng bà ta, cơn giận càng bốc cao.
Quay sang mẹ gầm lên: “Nghe thấy ? Người ta còn hiểu chuyện cô nhiều!”
“Còn cô ? Suốt chỉ biết bám vào mấy chuyện vặt vãnh này mà làm ầm lên, lòng ghen tuông lớn mức nào rồi?”
“Tôi thấy cô cố ý đấy, định khuấy cho cái nhà này gà bay chó sủa vừa lòng!”
“Ép một cô gái nhỏ thành ra thế này, cô vừa ý ?”
“Nếu còn muốn sống tiếp xin lỗi Lôi Lôi ngay!”
4
Mấy chú khác thấy tình hình không ổn.
Vội vàng đứng ra giảng hòa.
“Anh Thời, dâu cũng chỉ là lo cho anh thôi.”
Sắc mặt ba dịu đi đôi .
tay vẫn che chặt lấy dì Vương Lôi.
Mẹ hít sâu một hơi.
Không thèm để ý tới ông.
Dắt tay tôi đi ra ngoài: “Ký xong thỏa thuận ly hôn, tôi sẽ quay lại lấy.”
Khi bước ra khỏi phòng bệnh.
Mấy chú khác khuyên ba mau đuổi theo.
Ba chỉ khẩy một tiếng.
“Mấy người nghĩ cô ấy thật sự dám ly hôn với tôi à? Chẳng qua chỉ là nổi nóng thôi, chiều hư rồi!”
5
Mẹ dắt tôi nhà.
Tôi đứng bên cạnh, nhỏ giọng hỏi: “Mẹ ơi, chúng ta sẽ đi đâu ?”
Mẹ ngồi xổm xuống: “Chúng ta sẽ rời khỏi ngôi nhà này, Đình Đình có sợ không?”
Tôi lắc đầu.
Thật ra tình cảm của ba mẹ không ngay từ đầu đã lạnh nhạt như .
6
Khi đó ty của ba còn bận rộn như bây giờ.
Mỗi tan làm nhà đúng giờ.
Trong cặp văn nào cũng giấu đủ thứ bất ngờ nho nhỏ.
Có kẹo mút vị dâu tôi thích , còn có hoa hồng trắng mẹ yêu.
Mỗi mẹ nhận hoa, đôi mắt cong như trăng lưỡi liềm.
Khi đó tôi cảm thấy ba là người lợi hại trên đời, gia đình chúng tôi là gia đình hạnh phúc .
tất cả dường như bắt đầu thay đổi từ ba nói ty có một trợ lý .
Tối hôm đó, ba nhà muộn bình một .
Trong bữa cơm, ông đột nhiên nhắc tới: “Hôm nay ty có một cô gái tới, tên là Vương Lôi, vừa tốt nghiệp không lâu, trông rụt rè lắm, giữa mày mắt còn hơi giống em còn trẻ.”
Khi ấy mẹ đang gắp thức ăn cho tôi, tay khựng lại một rồi mỉm : “ ? Thế anh bình nhớ quan tâm người ta nhiều , ra xã hội cũng không dễ dàng gì mà.”
Ba gật đầu, không nói thêm gì nữa.
tôi lại mơ hồ cảm thấy, khi ba nói câu đó, trong mắt có thêm một thứ gì đó rất khác.
Từ sau đó, thời gian ba nhà càng muộn, đôi khi còn mang theo mùi rượu nồng nặc.
Thỉnh thoảng tôi nghe thấy ông gọi điện thoại, giọng nói đặc biệt dịu dàng, giống như đang dỗ dành một đứa trẻ.
Có một mẹ dọn áo khoác của ba, từ trong túi rơi ra một tấm vé xem phim, tháng đúng vào kỷ niệm kết hôn của họ.
Hôm đó ba nói tăng ca ở ty.
Mẹ cầm tấm vé, đứng ngây người tại chỗ rất lâu.
Hốc mắt đỏ hoe.
7
Từ sau đó, mẹ và ba xuyên cãi nhau vì dì Vương Lôi.
Mẹ sẽ chất vấn ba: “Rốt cuộc anh coi em là gì? Cô ta chỉ là nhân viên của anh, em là vợ anh!”
mỗi như , ba mất kiên nhẫn, trách mẹ hẹp hòi.
“Không chính em bảo anh quan tâm người ta nhiều , giờ lại nổi giận cái gì?”
Mỗi nghe ba nói , mẹ khóc mức gần như phát điên.
Bà sẽ đập đồ trong nhà xuống đất, sẽ gào thét ầm ĩ.
ba bao giờ an ủi mẹ.
Chỉ càng thêm chán ghét, né tránh.
Tôi không hiểu hết những cảm xúc phức tạp của người lớn.
tôi cảm nhận được, tiếng trong nhà càng ít đi.
Trước kia ba sẽ chơi trốn tìm với tôi, sẽ cùng mẹ xem phim truyền hình.
Bây giờ ông hoặc ngồi trên sofa lướt điện thoại, hoặc trốn trong thư phòng gọi điện.
Mẹ luôn ngồi một ngoài ban ngẩn người.
Ba dường như rất tận hưởng cảm giác này.
Ông luôn dễ dàng nắm chặt cảm xúc của mẹ.
Biết rõ mẹ không rời xa ông được.
Cho nên dù mẹ có làm ầm ĩ thế nào, ông cũng chắc chắn mẹ sẽ không thật sự bỏ đi.
Giống như này.
Ba vẫn vô cùng tự tin cho rằng mẹ chỉ là thời tức giận, không bao lâu nữa sẽ giống như trước kia, chủ động quay xin lỗi, cầu xin ông tha thứ.
Đột nhiên điện thoại của mẹ vang lên một tiếng.
Tôi ló đầu sang.
Là tin nhắn do dì Vương Lôi gửi tới: [ ơi, mau ly hôn đi, nhường anh ấy cho em được không?]
Ngay sau đó, một tấm ảnh bật ra.
Đầu ba vùi trong ngực dì Vương Lôi, tư thế thân mật mập mờ.
mà dạ dày tôi cuộn lên từng đợt.