Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/60JYV4rzDy

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
8
Mẹ đưa tay che mắt tôi: “Bẩn lắm, Đình Đình không xem.”
Tôi ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
Hành lý quá nhiều.
tôi mất ba ngày mới đóng gói xong toàn bộ đồ đạc.
Ba ngày này, ba bặt vô âm tín.
Đến một cuộc điện thoại cũng không về.
Dường như chắc chắn mẹ sẽ không đi.
Trang cá nhân của dì Vương Lôi liên tục cập nhật.
Tối ngày đầu tiên, bà ta đăng một tấm bàn ăn, trên bàn bày ba món một canh, kèm dòng chữ: [Làm cơm nhà cho sếp, anh ấy nói ngon hơn ngoài tiệm, vui ghê~]
góc lờ mờ hai bàn tay đan chặt mười ngón.
Trưa ngày thứ hai, bà ta lại đăng một đoạn ngắn, máy quay hướng ra cửa sổ phòng bệnh, giọng nói ngọt đến phát ngấy: [Hôm nay thời tiết đẹp quá, ngồi bên cửa sổ phơi nắng cùng anh ấy, mong anh ấy mau khỏe lại~]
Trong , tay ba đặt trên bệ cửa sổ, tay bà ta nhẹ nhàng phủ lên trên, động tác thân mật đến chói mắt.
ngày thứ ba, dì Vương Lôi đăng một tấm cầm điện thoại của ba, trên màn hình là chụp chung của hai người, kèm chú thích: [Mật khẩu điện thoại của sếp lại trùng sinh nhật của em, trùng hợp ghê~]
Trong phần bình luận có người hỏi:
[Vương Lôi, cô tổng giám đốc Thời sắp có chuyện vui rồi à?]
Vương Lôi không trả lời thẳng, chỉ gửi một biểu cảm ngại ngùng.
Trong công ty, mọi người bắt đầu lén bà ta là bà chủ tương lai.
Ngày ba xuất viện cũng là ngày tôi và mẹ chuyển nhà.
9
Khi kiện hành lý cuối cùng được đặt vào xe.
Bên cạnh đột nhiên xuất hiện thêm một bóng người.
Là dì Vương Lôi.
Mặt mẹ hẳn lại.
“Cô tới làm ?”
Bà ta đỏ hoe mắt, vẻ mặt uất ức đáng thương.
“ dâu, em tới xin lỗi …”
“Mọi sai lầm đều là lỗi của em, nếu và sếp em ly hôn, em đúng là tội đồ…”
nói, bà ta như vô tình lộ chiếc vòng tay trên cổ tay.
Chiếc vòng đó tôi nhận ra.
Là món quà sinh nhật ba chưa kịp tặng mẹ.
Nhưng giờ, nó lại đeo trên tay dì Vương Lôi, lấp lánh ánh chói mắt.
Bà ta ghé sát lại, giọng hạ thấp nhưng chữ đều rõ ràng: “Dù sao hai người ly hôn rồi, có mẹ kế sẽ có cha dượng thôi…”
Mẹ cuối cùng cũng không chịu nổi nữa.
Đẩy mạnh bà ta ra, giọng nói kìm nén cơn giận: “Vương Lôi, thu lại bộ mặt giả dối đó của cô đi! Hôn nhân của tôi và anh ta đi đến này, cô rõ nguyên nhân là !”
“Nếu cô thật sự hiểu chuyện không nên xuất hiện mặt tôi!”
Dì Vương Lôi bị đẩy lùi một .
Bà ta lập tức đỏ hoe mắt, uất ức nói: “ dâu, em không cố ý, em chỉ muốn khuyên thôi…”
Đúng này, ba tới.
10
Ông nhìn cảnh này, lập tức xông tới che chắn dì Vương Lôi phía sau, gào lên mẹ: “Thẩm Nghiên! Cô lại làm cái trò vậy? Lôi Lôi có lòng tới xin lỗi cô, cô còn ra tay cô ấy?!”
Dì Vương Lôi trốn sau lưng ba, nhỏ giọng nức nở: “Sếp, không trách dâu đâu, là em không , không nên nhiều lời…”
Ba càng xót xa hơn, đưa tay ôm bà ta vào lòng.
Ánh mắt đầy chán ghét nhìn mẹ: “Cô chẳng phải ỷ vào thân phận bà Thời tùy tiện ức hiếp nhân viên của tôi sao?”
“Hoặc xin lỗi Vương Lôi, hoặc ly hôn.”
Mẹ nhìn ông, đột nhiên bật cười.
Trong ánh mắt không còn nửa phần lưu luyến.
Chỉ còn lại sự nhẹ nhõm triệt .
“Được.”
Ngay khoảnh khắc lời dứt, cơn giận trên mặt ba cứng lại.
Tiến không được, lùi không xong.
Còn mẹ nắm tay tôi, xoay người lên xe.
“ mai tám giờ, gặp cục dân .”
Xe chạy rất xa rồi, trong gương chiếu hậu vẫn còn ba đứng sững tại chỗ.
tôi chuyển vào căn hộ mẹ mua hôn nhân.
Rất nhanh đã sắp xếp xong hành lý.
Buổi tối, điện thoại mẹ đột nhiên reo lên một tiếng.
Là thông báo của tài khoản đang theo dõi.
Dì Vương Lôi đăng một “cừu nhỏ dũng cảm”: [ chăm sóc sếp vô ý làm bẩn quần anh ấy.
Sếp không nỡ bắt em đền tiền, kết quả là mình dùng miệng làm khô giúp anh ấy luôn!
Mình giỏi quá rồi!]
Tôi đau lòng liếc nhìn mẹ.
Trong mắt bà một mảnh bình thản.
chỉ đăng được đúng một phút, rất nhanh đã bị xóa.
Mẹ tay mắt lanh lẹ, chụp màn hình lưu lại.
Sau đó gửi thẳng vào nhóm chat nghìn người của công ty ba.
11
Trong nhóm chat lập tức nổ tung.
Công ty của ba đang giai đoạn then chốt vốn.
Xảy ra loại bê bối này, có thể tưởng tượng được hưởng tới ba lớn đến mức nào.
Mẹ không cho rằng mình đã làm chuyện long trời lở đất chỉ dứt khoát rời khỏi nhóm.
Ngay giây tiếp theo, điện thoại của mẹ reo lên.
Người đến là ba.
Mẹ cúp máy, tắt nguồn, liền mạch gọn gàng.
Mẹ hoàn toàn không tâm chuyện đoạn kia sẽ gây chấn động thế nào trong công ty.
hôm sau, đúng tám giờ.
Gió cổng cục dân hơi .
Mẹ nắm tay tôi đứng dưới bậc thềm.
Không lâu sau, một chiếc xe đen thắng gấp bên đường.
Ba lảo đảo xuống xe, tóc rối bời như bị vò nát, đáy mắt giăng đầy tia máu.
Rõ ràng là cả đêm không ngủ.
Nhìn mẹ, ông sải lao tới.
Trong giọng nói kìm nén lửa giận, đưa tay định nắm lấy cánh tay mẹ nhưng bị mẹ nghiêng người tránh đi.
Cú chụp hụt ấy khiến ông càng tức giận, giọng nói như tẩm lửa: “Thẩm Nghiên! Cô nhất định phải làm mọi chuyện đến mức này sao? Cô có biết chỉ hành động của cô tối qua Lôi Lôi sát không! Phải đưa vào bệnh viện cấp cứu tới rạng mới thoát nguy hiểm, cô lòng rồi chứ?”
Mẹ cúi mắt, đầu ngón tay nhẹ nhàng phủi chiếc lá rơi trên gấu áo, giọng nói phẳng lặng không gợn sóng: “ ta đến làm thủ tục ly hôn, anh nếu thương trợ lý nhỏ của anh làm xong sớm một chút, còn kịp về chăm sóc cô ta.”
Trong ánh mắt ba tràn đầy thất vọng: “Sao giờ cô lại trở nên máu như vậy?”
“Cô quên mới chân vào xã hội rồi sao? Bị người ta hiểu lầm quyến rũ ông chủ, bị bà chủ chặn ngay cổng công ty mắng chửi, cuối cùng khóc lóc bị đuổi việc, khi đó cô đáng thương biết bao! Giờ sao lại biến thành thế này? Nhất định phải dồn người vào đường cùng mới chịu, có bà chủ chanh chua năm xưa không?”
Những lời này như một con dao cùn, chậm rãi cứa vào tim mẹ.
Tôi cảm nhận rất rõ bàn tay mẹ nắm tôi siết chặt lại, khớp ngón tay trắng bệch.
Mẹ ngẩng đầu lên, trong đôi mắt nhìn ba chỉ còn lại một mảnh hoang tàn lẽo.
12
Khóe môi mẹ cong lên một nụ cười rất nhạt nhưng không hề có chút ấm áp nào.
“Vậy anh nói xem, tôi máu chỗ nào?”
Ba bị ánh mắt ấy nhìn đến nghẹn lời, thở dài một tiếng: “Tôi thừa nhận là tôi quan tâm Lôi Lôi hơi nhiều một chút nhưng chẳng phải cô ghen tị cô ấy trẻ, ghen tị cô ấy có thể bên tôi cho nên cô mới dùng thủ đoạn bẩn thỉu như vậy hủy hoại cô ấy sao?”
“Nhưng cô quên năm đó mình uất ức thế nào rồi à? giờ lại một cô gái chịu cùng một nỗi uất ức, cô không mình rất đáng thương sao?”
Tôi không đáng cho mẹ, rõ ràng không phải như vậy.
Chuyện này tôi nghe mẹ kể.
Khi đó mẹ nghiệp đại học, vào một công ty nhỏ làm nhân viên văn phòng, miệng lưỡi ngọt ngào, làm việc lanh lẹ nên thỉnh thoảng được sếp cho theo thêm vài dự án.
Có lần tăng ca tới khuya, sếp bảo mẹ mang một tập tài liệu vào văn phòng, đúng bị bà chủ mang đồ ăn khuya tới bắt gặp.
Bà chủ chẳng nói chẳng rằng, tát mẹ một bạt tai: “Con hồ ly không biết xấu hổ, dám quyến rũ chồng tao!”
Mẹ muốn giải thích nhưng bà chủ căn bản không nghe, nhất quyết đòi đuổi việc mẹ.
Khi đó mẹ cũng trạc tuổi Vương Lôi giờ, rụt rè, không biết cãi lại thế nào.
Ông chủ muốn yên chuyện, trong ngày đã thanh toán tiền lương, bảo mẹ rời đi.
ngày hôm đó, mẹ gặp ba.
Khi ấy ba khởi nghiệp thất bại, hai người ngồi trong quán mì nhỏ, mỗi người một câu kể nỗi ấm ức của mình, dần dần sinh ra đồng cảm.
Sau đó ba khởi nghiệp lại, mẹ bên cạnh, cùng ông thức đêm xử lý tài liệu.
Ba khi đó, trong mắt có ánh , nói chuyện dịu dàng, biết xót xa những tủi thân của mẹ, luôn đứng ra che chở cho mẹ phía sau.
Còn giờ ông lại đứng về phía một người phụ nữ , chỉ trích mẹ máu .
Mẹ thu lại ánh nhìn, nhìn ba mặt, giọng nói nhẹ nhàng nhưng chữ đều rõ ràng: “Tôi không quên, cho nên tôi chưa giống người đàn bà đó, đi chặn Vương Lôi, đi mắng cô ta, thậm chí còn chưa diện xung đột cô ta.”
“Là cô ta mình đăng những dòng trạng thái mập mờ, mình đăng những ghê tởm đó, là anh hết lần này tới lần che chở cho cô ta, khiến cô ta cảm mình có thể không kiêng dè .”
Mẹ lấy điện thoại từ trong túi ra, mở tấm chụp màn hình, đưa tới mặt ba: “Anh nhìn cho rõ, đây là cô ta đăng, không phải tôi ép.”
“Cô ta nói ‘dùng miệng làm khô giúp anh’, loại lời này là thứ một cô gái nghiệp nên nói sao? Là lời một cấp dưới nên nói ông chủ sao?”
13
Ba nhìn màn hình điện thoại, sắc mặt xanh trắng, môi mấp máy nhưng không nói được lời nào.
“Anh nói tôi biến thành người đàn bà đó?” Mẹ thu điện thoại lại, giọng mang theo vài phần châm biếm.
“Năm đó là ông chủ thật sự mập mờ tôi sao? Không phải, là ông ta không có trách nhiệm, tôi gánh tội thay.”
“Còn giờ sao? Là anh và Vương Lôi mờ ám không rõ ràng, là anh hết lần này tới lần làm tổn thương tôi, cuối cùng lại quay sang trách tôi?”
Ba động môi nhưng vẫn không nói ra được.
Mẹ nắm tay tôi, xoay người vào cục dân : “Thỏa thuận ly hôn tôi đã ký từ lâu rồi.”
“Nếu anh còn muốn tranh quyền nuôi Đình Đình ta có thể đi theo trình pháp luật.”
“Còn không ký nhanh đi, đừng lãng phí thời gian.”
Thủ tục làm rất nhanh.
Chỉ cần chờ thêm một tháng thời gian hòa giải ly hôn.
Mẹ sẽ hoàn toàn do.
khi lên xe, ba mẹ lại.
Ông nghiến răng nói: “Thẩm Nghiên, tôi và Vương Lôi trong sạch.”
“Là cô nhất quyết đòi ly hôn.”
“Đừng hối hận.”
Mẹ nói: “Tôi hối hận đã không ly hôn anh sớm hơn.”
Ánh mắt ba phức tạp: “ nhất là như vậy.”
14
Sau khi ba mẹ ly hôn.
Còn xảy ra một chuyện lớn nữa.
Vương Lôi bị công ty sa thải.
Là kết quả việc toàn bộ cổ đông gây áp lực lên ba.
Lý do là hành vi cá nhân của bà ta hưởng nghiêm trọng tới công ty.
Nhưng bà ta lại càng đắc ý hơn.
Bởi lấy lý do dưỡng sức, bà ta chuyển vào căn nhà là nhà của tôi.
Bà ta phòng ngủ , như một nữ chủ nhân, chăm sóc ăn uống sinh hoạt cho ba.
Trang cá nhân của bà ta lại càng cập nhật dày đặc hơn.
[Có người sợ tôi nghĩ quẩn, còn đặc biệt đón tôi về nhà chăm sóc nữa, đúng là thần tiên sếp tổng ~]
[Nửa đêm tôi đói, dậy bắt sếp nấu đồ ăn khuya cho, anh ấy tức điên vẫn phải lủi thủi xuống bếp, hahaha~]
Phần bình luận nổ tung:
[Tôi đu cp này rồi!]
[Bà chủ hạnh phúc quá trời]
Mỗi bình luận bà ta đều trả lời: [Chỉ là sếp bụng thôi, đừng nói linh tinh nhé~]