Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/10usYgn2i0

302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
15
Thần không không nhận ra tham vọng của Vương Lôi.
Chỉ là hiện tại, ông cần lớp vỏ bọc “thân mật” ấy.
Ông cho rằng chỉ cần Thẩm Nghiên thấy bên cạnh ông có người khác, thấy ông tốt lại giống như trước đây, vì không nỡ mà chủ động quay về.
Vì vậy, cho dù Vương Lôi dọn hết đồ đạc Thẩm Nghiên lại trong phòng ngủ chính ra kho chứa, cho dù ta cố mặc tạp dề của Thẩm Nghiên nấu ăn, học dáng vẻ nữ chủ nhân trong căn này ông cũng chỉ nhíu mày, không nói một câu nặng lời.
Thậm chí đến nửa đêm, khi Vương Lôi cố gõ cửa phòng đòi ăn khuya, ông rõ là giả vờ vẫn nhẫn nại vào bếp.
sau từng ấy chuyện, Thẩm Nghiên lại không có chút phản ứng nào ư?
Ông bắt đầu hoảng.
Cũng dần nhận ra, lần này có lẽ đi quá xa nên quyết định chủ động cho Thẩm Nghiên một cái bậc thang bước xuống.
[Mấy bài Vương Lôi đăng, cô đừng lầm, cô ấy chỉ ở tạm vài hôm rồi đi thôi.]
Tin nhắn gửi đi, chỉ thấy dấu chấm than đỏ.
Thần sững người, gần như không thể tin nổi.
Thẩm Nghiên… Chặn ông rồi?
này cuốn cơn hoảng loạn trong lòng ông.
đến ánh mắt kiên quyết của Thẩm Nghiên khi ly hôn, lần đầu tiên, nơi sâu nhất trong tim ông bắt đầu lay động.
ra, ông chưa bao thực muốn ly hôn với Thẩm Nghiên.
Cố dung túng Vương Lôi, ngoài chút thương hại còn là muốn mài bớt tính tình của Thẩm Nghiên.
Ly hôn…
Không là định ban đầu của ông.
một lát, ông lại cầm điện thoại nhắn cho con gái: [Bé con, mẹ có đang ở cạnh con không?]
16
Lúc nhận được tin nhắn của ba, mẹ đang làm thủ tục chuyển trường cho tôi.
Khí hậu phương Bắc quá khô, cơ thể mẹ vốn không hợp.
Khi xưa vì ba mà ở lại thành phố này.
không cần nữa rồi.
Mẹ quyết định đưa tôi đến một thành phố phía Nam sinh .
Trường học, cửa đều tìm xong.
Chỉ chờ làm xong thủ tục là có thể đường.
Thế nên khi thấy tin nhắn của ba, tôi không nói cho mẹ mà chỉ lặng lẽ xóa đi.
Tiện tay cũng xóa luôn số điện thoại của ba khỏi danh bạ người thân.
“Đi thôi mẹ.”
Làm xong mọi thủ tục, tôi nắm tay mẹ bước ra khỏi cổng trường.
Sau khi chuyển đến thành phố , tôi nhanh chóng hòa nhập với trường học .
Mẹ cũng cùng bạn cũ mở một studio .
Cuộc của chúng tôi bận rộn đến mức không ngơi tay.
Còn ba…
như phạm nhân sắp ra pháp trường, bỗng nhiên hối cải.
Không tiếc bỏ việc, chạy tới thành phố nơi chúng tôi .
17
Tiều tụy, tàn tạ.
Đúng là điển hình của đàn ông cặn bã sau khi hối hận.
Ba đây không còn vẻ cao ngạo ngày xưa.
Đáy mắt thâm quầng.
Trong tay ông còn cầm món tráng miệng mẹ từng thích nhất.
“Vợ ơi, anh chịu thua rồi.”
“Anh thừa nhận, anh không thể thiếu em và con.”
“Chúng ta đừng ly hôn nữa có được không? Anh cũng đuổi Vương Lôi đi rồi, cửa dọn sạch hết rồi, mình về nhé?”
Ông bước tới định xoa đầu mẹ.
Mẹ nghiêng người tránh.
Ba khựng lại, giọng khàn hẳn: “Anh lỗi rồi, sau này không liên lạc với Vương Lôi nữa.”
“Nếu em không tin anh đưa cô ta ra nước ngoài cũng được.”
“ , anh với cô ta trong sáng… chỉ là cố tình chọc giận em thôi…”
Mẹ tựa vào khung cửa, không hề có cho ông vào .
“ Thần, anh đúng là kinh tởm đấy.”
Ba sượng , cố biện minh: “Lúc đó anh chỉ thấy Vương Lôi rất giống em lúc trẻ nên không kìm được mà muốn quan tâm nhiều hơn…”
“ anh làm vậy… cuối cùng cũng là vì em mà…”
Ánh mắt mẹ tràn ngập ghê tởm, không hề che giấu.
“Vì tôi?”
“Anh đem thứ bẩn thỉu đó khoác một cái cớ nghe có vẻ cao cả?”
“Anh dám nói, tình cảm của Vương Lôi dành cho anh, anh không à?”
Sắc ba chuyển thành đỏ bừng như gan lợn, môi run rẩy định phản bác: “Không… anh không có đó… Lôi Lôi còn nhỏ, không chuyện…”
“Không chuyện?” Mẹ cắt ngang, giọng đầy mỉa mai.
“Cô ta không chuyện, còn anh cũng không chuyện à?”
“Anh hơn ba mươi tuổi rồi, còn không phân biệt được là cấp dưới, là vợ? Không là quan tâm, là vượt giới hạn?”
“Anh nói cô ta giống tôi lúc trẻ? Tôi nói cho anh , tôi dù có rụt rè thế nào cũng không đi phá hoại gia đình người khác!”
Mẹ chỉ tay vào ngực ba, ánh mắt sắc như dao: “Anh nói anh với cô ta trong sáng, chỉ là muốn chọc tôi?”
“Được thôi, vậy anh giải thích sao về chuyện vì cô ta mà đánh nhau bị thương, mặc cho cô ta trong ty tự xưng là vợ sếp tương lai, đặt mật khẩu điện thoại là sinh nhật cô ta, đưa cô ta về ở cũ của chúng ta, nửa đêm dậy nấu đồ ăn khuya cho cô ta, từng chuyện một, đều là chọc tôi?”
“ Thần, điều khiến anh kinh tởm nhất không là phản bội. Mà là phản bội rồi còn không dám thừa nhận. đổ lỗi cho người khác, còn dám nói là vì tôi?”
“Anh coi tôi là con ngốc mà đùa giỡn, lấy ích kỷ của mình làm cái cớ cho tình cảm, lấy giới hạn của tôi ra làm trò đùa, anh làm vậy không thấy xấu hổ à?”
“Anh tôi không hai người xảy ra chuyện gì sao?”
Mẹ rút điện thoại ra, mở một tấm ảnh.
Là báo cáo khám thai của Vương Lôi.
Trên đó ghi rõ: mang thai 6 tuần.
Tính gian… chính là khi ta đang “chăm sóc” ba trong bệnh viện.
Sắc ba lập trắng bệch như giấy: “Không… không như em …”
18
Mẹ khẽ cười lạnh một tiếng.
“ Thần, đừng coi ai cũng là đồ ngốc.”
Ba kích động: “Vợ ơi, không vậy … hôm đó chỉ là lầm, anh… anh nhìn nhầm, tưởng cô ta là em.”
“Nếu em tâm đến đứa trẻ đó, anh bảo Vương Lôi phá bỏ nó ngay khi về rồi đưa cô ta ra nước ngoài, cô ta không bao xuất hiện trước em nữa.”
“Đứa bé đó, anh không cần. Cả đời này, anh chỉ có Đình Đình là con gái.”
Chát!
Mẹ giơ tay, một cái tát vang dội giáng thẳng ba.
chỉ tay ra ngoài cửa, đến run người: “Cút!”
Ba vẫn không cam lòng, tiếp tục cầu xin: “Anh không ly hôn …”
19
Về đến , ba lập đến cục dân chính rút đơn ly hôn.
Vương Lôi cũng bị ba đưa ra nước ngoài ngay trong đêm.
Không những thế, ông còn khai tiếng “làm sáng tỏ” cho mẹ.
Tuyên bố từ đầu đến cuối, ông chỉ yêu mỗi một mình mẹ.
Ông dốc sức chứng minh tấm chân tình của mình mẹ không hề dao động.
trực tiếp nộp đơn ly hôn kiện tụng ra tòa, kèm toàn bộ chứng cứ ngoại tình của ba.
Vụ kiện đó kéo dài suốt một năm.
Cuối cùng, mẹ thắng kiện.
Không chỉ giành được quyền nuôi dưỡng tôi mà còn lấy được phần lớn tài sản chung của hai người.
Ba cũng vì bê bối cá nhân mà bị các cổ đông ty đồng lòng bãi nhiệm, trắng tay cả người lẫn của.
Trong khi đó, nghiệp của mẹ lại thăng hoa rực rỡ.
Nhìn gương rạng rỡ, trẻ trung hơn xưa của mẹ, tôi vừa tự hào vừa vui mừng.
Bên cạnh mẹ cũng bắt đầu có không ít người đuổi.
20
Người siêng năng nhất kể đến đối tác làm ăn của mẹ – chú Tạ Nghiễn Viễn.
Hoàn toàn trái ngược với ba.
Lần đầu tiên gặp chú ấy, tôi thấy “có gì đó ”.
Áo sơ mi hoa, cổ mở hai nút, tay quay chìa khóa xe, y hệt lưu manh cao cấp bước ra từ phim truyền hình.
Mẹ nói chú ấy là bạn thanh mai nhiều năm không liên lạc.
Câu đầu tiên chú ấy nói khi gặp mẹ là: “Thẩm Nghiên, quầng mắt cô đậm đến mức đem đi làm tiêu bản gấu trúc cũng được rồi, có mỗi vụ ly hôn thôi mà, cần gì dữ vậy?”
Mồm độc như tẩm băng, vậy mà tay lại xách hai túi giấy.
Một túi là bánh quy vị dâu cho tôi, tay còn bóp má tôi một cái: “Nhóc con, phần thưởng cho cháu nè.”
Túi còn lại là bánh lựu – món mẹ thích nhất.
“Đừng bảo tôi thiên vị, chỉ chăm lo con nít.”
Tôi phồng má nhìn chú, lòng thầm : Chú này đáng ghét! Dám bắt nạt trẻ con!
hôm đó, mẹ lần đầu tiên bật cười, là kiểu cười rất thoải mái.
Về sau, ba có quay lại tìm mẹ ở studio.
Ông nắm chặt tay mẹ không buông, cầu xin một cơ hội: “Nghiên Nghiên, anh anh rồi… em không thể tha cho anh một lần nữa sao?”
“Chúng ta từng yêu nhau nhiều năm như thế, sao em có thể nói dứt là dứt được?”
“Anh không tin em lại vô tình đến vậy.”
Chú Tạ Nghiễn Viễn lúc đó đang tựa vào xe, ngậm điếu thuốc chưa châm, nhàn nhã nói: “Thằng họ kia, anh diễn còn giả hơn phim truyền hình.
Không thấy tay Thẩm Nghiên bị anh bóp đỏ rồi à? Không buông ra tôi báo an vì hành vi quấy rối đấy.”
“À đúng rồi, anh bị ty đá khỏi chức vụ, mà còn dính thêm tiền án, sau này muốn xin việc cũng khó đấy.”
Một câu nói trúng tim đen, ba buông tay ra ngay.
Chú Tạ kéo mẹ về phía sau mình, nhướng mày nói tiếp: “Còn nữa, đừng cứ mở miệng là ‘anh rồi’. Anh ngu.”
“Bỏ rơi người tốt như Thẩm Nghiên lao vào một đóa bạch liên chuyên giả vờ đáng thương, bây vừa mất vợ vừa mất nghiệp, đáng đời.”
Lần đầu tiên tôi thấy ba bị người ta làm cho đến phát run như vậy.
Về sau ông còn đến vài lần nữa, lần nào cũng tình cờ bị chú Tạ bắt gặp và lần nào cũng bị dập tơi tả.
Cuối cùng, ba không dám xuất hiện trước mẹ nữa.