Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/60HumWEo8w
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Mẹ tôi hừ lạnh, ánh mắt đầy khinh thường:
“Anh là cái thá gì mà tôi phải thiệu con bối tôi anh biết?”
Triệu Văn Huệ quýnh quáng, hoảng hốt kéo tay bố:
“Ba, ba đã ‘tóm’ được chủ trung tâm thương mại , sẽ cưới ấy làm vợ để ấy làm mẹ kế con cơ mà? Sao bây giờ thành thế ?”
Nghe con vậy, Triệu Quốc Khôn tức giận đến mức giơ tay tát ngã nhào, rồi mặc kệ.
Ngay đó, ông vội quỳ xuống trước mẹ tôi, đầy cầu xin:
“Văn Hinh, là lỗi anh, anh thật sự biết nhìn . Nếu biết đây là con em, anh nào dám…”
“Em yên tâm, anh nhất định coi con bé con ruột, em đừng giận…”
Mẹ tôi liếc ông cái, lạnh lùng:
“Bây giờ anh đứng dậy và biến khỏi đây. Tôi có thể ném anh ít tiền để kết thúc . Còn nếu cứ cố bám lấy, anh nhất định sẽ hối hận.”
Câu mẹ tôi nhát dao chí mạng.
Triệu Quốc Khôn hốt hoảng đứng phắt dậy, nặn ra nụ cười nịnh nọt:
“Anh … Anh ngay bây giờ…”
khi bố con họ rời , tôi nhanh chóng kể mọi mẹ nghe.
Nghe xong, sắc mẹ tôi tái hẳn, ánh mắt sắc bén quét vòng khắp cửa tiệm:
“Tôi sẽ liên hệ với ông chủ thương hiệu , yêu cầu lập tức đổi hết quản lý lẫn nhân viên. các làm hôm nay đúng là mất .”
ai dám hó hé lời.
đó, tôi, mẹ và Điền Trừng cùng rời , tiếp tục kế hoạch spa đã định.
nào ngờ, vừa lái xe ra bãi đỗ, trước đầu xe tôi xuất hiện bóng .
Là Ngô Lương.
Tôi tức giận, mở cửa kính xe, gắt lên:
“Muốn ૮ɦếƭ à? Tránh ra!”
Anh tiến gần, xuống nước, đầy nịnh nọt:
“ , tất cả là lỗi tớ. Tớ biết cậu mới là tiểu thư thực sự. tớ thêm cơ hội được ?”
Tôi nhìn anh , rồi bất ngờ phá lên cười:
“Cậu đang mơ giữa ban ngày đấy à?”
xong, tôi đạp ga vọt , bỏ mặc anh đứng đó, trông vô cùng thảm hại.
Ngồi ghế , mẹ tôi khoanh tay, vẻ hài lòng, gật đầu :
“ hổ là con yêu mẹ, dứt khoát lắm.”
Rồi quay sang Điền Trừng, đầy hứng thú:
“Điền Trừng , ở showbiz con quen nhiều trai đẹp, thiệu vài gặp gỡ .”
Điền Trừng cười tươi, vỗ ng đảm :
“Dì yên tâm, cứ để đấy con!”
Có cả đời cố gắng để khoe khoang, có chẳng phô trương, đẳng cấp tự nhiên tỏa sáng.
Văn phải lên tiếng vệ bản thân, chứng minh với ai rằng mình xứng đáng. chỉ là chính mình, và thế tự khắc xoay quanh theo cách nó nên vậy.
kẻ giả tạo cuối cùng bị lật .
kẻ định lợi dụng giờ đây chỉ còn sự hối hận và tiếc nuối.
Còn , vẫn bình thản bước , tận hưởng cuộc sống thể hiện vẫn khiến cả thế phải ngước nhìn.
Vì đẳng cấp thật sự… Phô Trương.
Bạn nghĩ sao về câu ?