Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/AKP2gKZZAY

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 01

Cái gì?

Tôi sững sờ, hoàn toàn không thể tin được những gì mình vừa nghe.

“Các người có nhầm không đấy? Đây là chiếc váy của tôi! Sao có thể tự ý bán nó đi mà không có sự đồng ý của tôi? Các người lấy quyền gì mà làm như vậy?”

Chiếc váy đó là quà mừng tuổi trưởng thành của tôi, mẹ đích thân tặng. Hôm nay cũng là lần đầu tiên tôi mặc nó.

Quản lý cửa hàng nở nụ cười giả tạo, nhưng giọng điệu lại đầy mỉa mai:

“Cô à, chuyện đã xảy ra rồi, có làm ầm lên cũng chẳng có ích gì đâu. Thế này đi, chúng tôi là thương hiệu lớn, không bao giờ chiếm lợi từ khách hàng một cách vô lý.”

Nói rồi, cô ta tùy tiện lấy một chiếc váy từ giá treo quần áo bên cạnh, thản nhiên ném trước mặt tôi.

“Chiếc váy này, tôi có thể giảm giá 20% cho cô.”

“Quần áo thương hiệu chúng tôi rất đắt đỏ, thông thường chỉ có khách VIP mới được hưởng ưu đãi như vậy đấy.”

Tôi tức đến mức toàn thân run rẩy.

Chưa từng thấy ai ngang ngược như vậy!

Không chần chừ, tôi lập tức lấy điện thoại ra.

Nhìn thấy hành động của tôi, quản lý cửa hàng vội vàng bước lên chặn lại.

“Khách hàng, cô định làm gì vậy?”

Tôi mỉm cười, giơ điện thoại lên:

“Làm gì ư? Đồ của tôi bị mất, đương nhiên là báo cảnh sát.”

Quản lý cửa hàng hoảng hốt, vội đưa tay ra ngăn tôi.

Ngay lập tức, mấy nhân viên trong cửa hàng cũng nghe tiếng mà vây quanh tôi.

Tôi nhìn họ, không hề tỏ ra sợ hãi:

“Sao nào? Giữa ban ngày ban mặt, cửa hàng này có camera khắp nơi, các người còn định ςướק điện thoại của tôi à?”

Quản lý bắt đầu mất kiên nhẫn, hừ lạnh:

“Tôi nói này, chẳng qua chỉ là một chiếc váy thôi mà. Cô định làm to chuyện đến mức báo cảnh sát chỉ vì một cái váy đáng giá bao nhiêu chứ?”

“Hơn nữa, một chiếc váy liệu có đủ điều kiện để lập án không?”

Tôi cười nhạt:

“Chiếc váy đó trị giá bao nhiêu, cô không biết sao? Cô bán nó với giá nào, trong lòng cô rõ nhất mà.”

Chiếc váy này là do mẹ tôi mang về từ nước ngoài. Nhà thiết kế của nó vô cùng nổi tiếng, giá trị lên đến sáu con số.

Bị tôi nói trúng tim đen, quản lý có chút chột dạ nhưng vẫn cố chống chế:

“Thế này đi, tôi có thể giảm cho cô 50%. Thương hiệu của chúng tôi chưa từng giảm giá cho khách nào ngoài khách VIP đâu đấy.”

Nghe vậy, tôi tức đến mức bật cười.

“Tôi chỉ có một yêu cầu. trả lại váy của tôi. Tôi không cần tiền, không cần bồi thường, chỉ muốn lấy lại chiếc váy của mình.”

Tôi nhìn đồng hồ rồi lạnh giọng:

“Tôi cho các người nửa tiếng.”

“Nếu sau nửa tiếng tôi vẫn chưa thấy chiếc váy của mình, tôi sẽ báo cảnh sát.”

Quản lý nhíu mày nhìn tôi:

“Cô đừng có không biết điều như thế. Nhất định phải ép tôi sao? Váy đã bán rồi, cô không thể bớt ngang ngạnh lại một chút à?”

Tôi cười lạnh:

“Không hỏi ý tôi đã đem váy của tôi bán đi, rốt cuộc ai mới là người không biết điều?”

“Tôi đã rất khoan dung rồi, chỉ yêu cầu lấy lại váy mà không đòi bất kỳ khoản bồi thường nào khác.”

Một nhân viên cửa hàng đứng bên cạnh lên tiếng hòa giải:

“Cô gái xinh đẹp, chuyện này đúng là cửa hàng chúng tôi sai. Nhưng dù sao sự việc cũng đã xảy ra, cứ tranh cãi mãi cũng vô ích, quan trọng là tìm cách giải quyết, đúng không?”

Tôi hừ lạnh:

“Cách giải quyết tôi đã nói rồi. trả lại váy cho tôi.”

Nhân viên kia thở dài, tiếp tục khuyên nhủ:

“Cô gái, thương hiệu của chúng tôi không phải nhãn hiệu bình thường đâu, mỗi món đồ đều có giá hàng nghìn tệ, thậm chí hàng vạn. Quản lý đã đồng ý giảm giá 50% cho cô rồi, cô thử tính toán mà xem, chẳng phải cô đang lời rồi sao?”

Tôi khoanh tay, cười nhạt nhìn quản lý:

“Lời à? Sao các người không hỏi quản lý của mình đã bán chiếc váy của tôi với giá bao nhiêu?”

Mẹ tôi từng nói, những thiết kế của nhà thiết kế này chưa bao giờ được sản xuất hàng loạt, mỗi mẫu chỉ có tối đa ba chiếc trên toàn thế giới, nên giá cả đương nhiên không hề thấp.

Quản lý chột dạ nhưng vẫn ngang ngạnh:

“Chiếc váy của cô dù có giá trị đến đâu, cũng không thể đắt bằng quần áo của thương hiệu chúng tôi.”

Tôi cười nhạt:

“Đừng nói là quần áo của các người, ngay cả cửa hàng này, tôi cũng chẳng thèm để mắt tới.”

Bởi vì, chủ của trung tâm thương mại này chính là mẹ tôi.

Tất cả các cửa hàng trong trung tâm thương mại này đều phải trả tiền thuê cho tôi.

Vừa dứt lời, quản lý bỗng bật cười lớn, cười đến mức ngả người ra sau, rồi chỉ vào tôi:

“Tôi còn tưởng cô là ai, hóa ra là một kẻ hoang tưởng.”

“Cô có biết thương hiệu của chúng tôi nổi tiếng thế nào không? Chúng tôi vừa mới mời một nữ minh tinh hàng đầu làm đại diện đấy. Cô nói không để mắt tới thương hiệu của chúng tôi? Đúng là buồn cười!”

Nghe vậy, tôi vẫn giữ vẻ bình tĩnh:

“Tôi biết chứ, minh tinh đó mà, sao tôi lại không biết được.”

Trùng hợp thay, nữ minh tinh đó chính là cô bạn thân nhất của tôi.

Hôm nay tôi đến đây, một là để thay mẹ kiểm tra tình hình kinh doanh của trung tâm thương mại, hai là để ủng hộ thương hiệu mà bạn thân tôi vừa ký hợp đồng làm đại diện.

Không ngờ lại gặp phải chuyện thế này.

Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng bước chân.

Một bóng dáng quen thuộc xuất hiện trước mặt tôi…

“Ồ, đây chẳng phải là Văn San San sao? Không ngờ lại gặp cô ở đây?”

Tôi nhìn kỹ, người đến hóa ra là bạn cùng lớp của tôi, Triệu Văn Huệ.

Người bên cạnh cô ta nhìn rất quen.

Đây không phải là hot boy trường, Ngô Lương, người luôn tán tỉnh tôi nhưng không được tôi đáp lại sao?

Tôi đã băn khoăn mãi sao gần đây anh ta không còn theo đuổi tôi nữa, thì ra là vì đã tìm được mục tiêu mới.

Vừa nhìn thấy Ngô Lương, quản lý cửa hàng lập tức thay đổi thái độ, nở một nụ cười nịnh nọt rồi bước lên:

“Ngô thiếu gia, sao hôm nay anh không báo trước để tôi chuẩn bị đón tiếp?”

Nói rồi, cô ta vội vàng chỉ đạo các nhân viên xung quanh:

“Khách VIP đến rồi, nhanh chóng đóng cửa dọn dẹp.”

“Còn cô nữa, chỉ là một chiếc váy thôi mà, đừng làm to chuyện nữa. Cùng lắm, tôi sẽ không lấy tiền chiếc váy này nữa, cứ lấy chiếc váy này của chúng tôi đi.”

Nói xong, cô ta nhét chiếc váy vào tay tôi và đẩy tôi ra ngoài.

Tôi cười nhạt một tiếng, vung một cú khuỷu tay đẩy thẳng quản lý ra.

Quản lý không ngờ tôi có sức mạnh như vậy, bị đẩy một cái suýt nữa ngã lật nhào.

Ngô Lương cười nhạt nhìn tôi:

“Văn San San, trước đây cô luôn làm lơ tôi, từ chối tôi, giờ thấy tôi có bạn gái mới thì ghen tị, muốn thể hiện trước mặt tôi à?”

Triệu Văn Huệ nghe thấy vậy, ngay lập tức có cảm giác nguy hiểm, vội vàng khoác tay Ngô Lương, sát lại gần anh ta:

“Ngô Lương, anh đừng bị cô ta lừa nhé, cô ta là kiểu phụ nữ như vậy, không chung thủy, ba hoa, không giống như tôi, tôi chỉ yêu một mình anh thôi.”

Ngô Lương cười khẩy:

“Đương nhiên rồi.”

Tôi làm vẻ mặt như muốn nôn:

“Cổ phiếu nhà họ Ngô đã sụp đổ suốt nửa tháng rồi, có lẽ sắp phá sản rồi nhỉ? Cũng chỉ có cô vẫn coi trọng anh ta thôi.”

“Nếu cô đã thích tìm mấy công tử phá sản thì tôi cũng sẽ không ngăn cản cô đâu.”

Ngô Lương bị tôi đâm trúng điểm yếu, sắc mặt lập tức thay đổi.

Tôi đương nhiên biết, ngay từ đầu Ngô Lương tiếp cận tôi chỉ để lợi dụng tôi và gia đình tôi, lấy nguồn lực và tài chính của mẹ tôi để cứu vớt nhà họ Ngô.

Nhưng tôi đâu phải ngốc, tôi không phải người dễ bị lợi dụng.

Chỉ có điều tôi không ngờ, Ngô Lương lại để mắt đến Triệu Văn Huệ, nhà cô ta cũng đâu có tiền đâu.

Tôi bắt đầu cảm thấy mất kiên nhẫn:

“Thôi bỏ đi, tôi không muốn quan tâm đến chuyện của các người. Tôi chỉ muốn lấy lại chiếc váy của mình. Thời gian tôi cho các người đã sắp hết, nếu không hành động, tôi sẽ báo cảnh sát.”

Ngô Lương cười nhạo:

“Chiếc váy gì mà đáng để ầm ĩ như vậy. Văn San San, nơi này không phải chỗ cho cô làm loạn đâu. Hôm nay con gái của bà chủ trung tâm thương mại sẽ đến, mọi người đều chờ đón cô ấy, nếu cô còn gây chuyện, đừng trách tôi không khách khí.”

Tôi hơi ngạc nhiên:

“Con gái của bà chủ trung tâm thương mại sẽ đến? Sao các người biết được?”

Tùy chỉnh
Danh sách chương