Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3VcDXCRvwO

302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
6
Vết thương trong lòng bàn tay chỉ là ngoài da, không đáng ngại. Tự ta xuống tay nên luôn có phân tấc.
Bùi Huyền không tranh chấp với ta nữa, đêm đêm ta đều nằm phía trong, muốn nước thì đá hắn một cái, hắn liền dậy rót cho ta.
“Tiểu gia ta chưa bao giờ cái việc hầu hạ người khác như thế này.”
“Ta là đang thay Chu Đình muội muội dạy bảo ngài, biết hầu hạ nương tử mới là một phu quân đạt chuẩn.”
“Vị hôn phu ban của nàng là ai?” Hắn bỗng nhiên hỏi ta.
Ta thành thật trả lời: “Là nhị công tử nhà Quốc Tử Giám Tế tửu.”
“Tống Liêm?”
“Ừm, cha ta và Tống Tế tửu là bạn câu cá, rất hợp ý nhau, nếu không thì hạng gia đình như ta cũng chẳng thể trèo cao được.”
Bùi Huyền nghe ra một tia cay đắng: “Nàng… tâm duyệt hắn?”
Ta “phì” thành tiếng: “Ngài tưởng ai ai cũng như ngài và Chu Đình muội muội sao? Chuyện hôn là lệnh cha mẹ, lời mối lái, ra chỗ để nói chuyện tâm duyệt không? Ta tổng cộng mới gặp hắn ba lần, thấy hắn tướng mạo đoan chính nên mới đồng ý, cha mẹ chắc chắn không hại ta.”
“So với ta thì thế nào?”
“Cái gì?”
“Nàng nói hắn tướng mạo đoan chính, so với ta thì sao?”
Ta ngước mắt nhìn hắn, ngắm nghía thật kỹ từ lông mày đến đường xương hàm: “Tự nhiên là ngài đẹp hơn rồi. Ngài là mặt trái xoan, trên rộng dưới hẹp, đường nét khuôn mặt rất mạnh mẽ, xương hàm rõ ràng, da cũng trắng. Đôi mắt là kiểu phượng nhãn mê người nhất, đuôi mắt hơi xếch lên, tạo giác ‘thiên thiên quý công tử’.”
“Đúng rồi.” Ta lại ghé sát hơn một , hơi thở ấm nóng phả lên mặt hắn: “Mắt hơi mí lót, khóe mắt hơi ép xuống, tăng thêm vài phần u buồn. Mũi cũng rất ưu tú, sống mũi cao thẳng, đường nét xương mũi mượt mà, tăng thêm giác quý khí.”
“Môi… ừm, tuy hơi mỏng nhưng rất đầy đặn, nhân trung hơi dài, đi kèm với khóe miệng hơi trễ xuống, cho người ta giác vô tội. không thì u buồn mê người, lên lại ấm áp như gió xuân.”
Ta nghiêm túc bình phẩm khiến Bùi Huyền ngẩn người, tay hắn vẫn bưng chén trà, mất tự nhiên cạn chỗ nước lại.
Ta nói: “Ngài nước của ta gì?”
Hắn phun ra ngoài.
Chăn ướt sũng.
Nửa đêm kinh động đến hạ nhân thay chăn nệm, trên người ta cũng dính nước một nên thay bộ đồ sạch khác.
Ngày hôm sau liền có lời đồn rằng ta và Bùi Huyền chơi rất “bạo”, chơi rất “dại”, ban đêm gọi nước đến mấy lần.
Lời đồn truyền đến tai Chu Đình, lúc này nàng ta mới biết từ thành thân đến nay ta và Bùi Huyền luôn ngủ chung một giường.
Nàng ta không nhịn được nữa, vốn dĩ nàng ta chẳng hạng người nhẫn nhịn, ngoan ngoãn giả vờ trước đã khiến nàng ta tích tụ đầy một bụng lửa giận, huống chi là chuyện như thế này?
Nàng ta đến chất vấn Bùi Huyền, ta giải thích: “Chu Đình muội muội đừng hiểu lầm, ta và Quận vương gia ngủ chung giường cũng là để che mắt người đời. Chúng ta tuy đêm đêm ngủ chung giường nhưng cái gì cũng chưa từng xảy ra, chúng ta là mối quan hệ nam nữ thuần khiết.”
Chu Đình mắng: “Đã là quan hệ nam nữ rồi thuần khiết cái gì? Bùi Huyền, ngươi đã hứa với ta những gì?”
Bùi Huyền thấy rất oan ức: “Tư Tư nói đúng, chúng ta thực chẳng có chuyện gì xảy ra cả, nàng đừng có nghi thần nghi quỷ, vô lý đùng đùng được không?”
Ta thêm dầu lửa: “Chu Đình muội muội, muội đối với Quận vương gia ngay cả tin tưởng cơ bản nhất này cũng không có sao? Cũng đúng thôi, nếu muội tin chàng thì ta đã chẳng gả cho chàng rồi.”
Ta vừa nói , bọn họ đều nhớ lại lý do vì sao ta lại gả cho Bùi Huyền.
“Chu Đình muội muội, giữa tình nhân mà không có tin tưởng thì không đi xa được .”
Chu Đình đến run rẩy: “Chuyện của ta và Bùi Huyền không đến lượt ngươi xen mồm!”
Nàng ta vung tay định đánh ta, ta dùng bàn tay quấn vải ra đỡ, vết thương nứt ra, máu tươi thấm qua lớp vải sũng ra ngoài. Ta “suýt” lên một tiếng, thần sắc đớn.
Bùi Huyền lo lắng nâng lấy tay ta: “Thế nào rồi? Có rất không? Người , đi mời đại phu!”
Trong mắt ta ngập nước, chực chờ rơi: “ .”
“Ngoan, không sao , không , đại phu đến ngay đây.”
Bùi Huyền vừa nói vừa thổi hơi cho ta, cách lớp vải dày sao mà thổi tới vết thương được, chẳng qua cũng là để dỗ dành ta vui vẻ.
Ta phá lệ mỉm , qua vai Bùi Huyền nhìn về phía Chu Đình. Mặt nàng ta lúc xanh lúc trắng, thật là đặc sắc cực kỳ.
7
Ta vốn tưởng đến nước này, Chu Đình dù chỉ cần có cốt cách, đều nên cắt đứt tình nghĩa với Bùi Huyền, tìm kiếm rể hiền khác.
Nếu nàng ta thật , Bùi Huyền nói không chừng quên đi những chuyện không vui giữa họ, tình của bọn họ cũng theo mà thăng hoa lên một tầm cao mới.
Nàng ta trở thành “ánh trăng sáng” mà Bùi Huyền mãi mãi không có được.
Thế nhưng “ánh trăng sáng” “nốt chu sa” đều chẳng ảnh hưởng gì đến ta, ta chỉ muốn một Quận vương danh chính ngôn thuận, thực nắm quyền hành trong tay.
Nào ngờ ta đã đánh giá Chu Đình cao.
Nàng ta chỉ rơi vài giọt lệ trước mặt Bùi Huyền, khóc lóc nói tất cả là vì lo lắng cho hắn, yêu hắn, Bùi Huyền hòa với nàng ta ngay. Một nữ tử cương liệt như nàng ta, chưa từng khóc trước mặt Bùi Huyền, hễ khóc một lần chính là đòn quyết định.
Bùi Huyền lòng muốn chết.
Hắn thậm chí bắt tự phản tỉnh xem liệu có đã thân mật với ta không. Trước hắn kịp mở lời, ta đã chủ động nói: “Sau này ngài đến phòng ta thì ngủ ở ghế quý là được, vì chuyện này mà khiến ngài và Chu Đình muội muội cãi nhau, ta rất áy náy.”
Hắn do dự: “Bị nhìn thấy thì tính sao?”
“Ta đã sửa được thói quen nước ban đêm rồi, không có ai nhìn thấy .”
Đêm hôm hắn ngủ ở ghế quý , nhưng cứ trằn trọc thao thức mãi không ngủ được, khiến ta cũng chẳng thể chợp mắt.
“Quận vương gia, là ngài sang thư phòng ngủ?”
Hắn lại ôm chăn leo lên giường, hắn đã quen với việc có ta ngủ bên cạnh.
“Bị Chu Đình muội muội biết thì tính sao?”
Hắn buồn ngủ đến mức không chịu nổi, cứ ngáp ngắn ngáp dài: “Nàng ấy không biết .”
Vết thương trong lòng bàn tay lành lại để lại một vết sẹo mờ, không nhìn kỹ không thấy. Bùi Huyền đã giao quyền quản gia cho ta. Kho riêng của hắn có không ít đồ tốt, thấy món nào thích là ta đòi hắn món .
“Coi như đây là phí vất vả ta thay ngài và Chu Đình muội muội quản gia.”
“Nàng đúng là chẳng thèm che giấu kiêng dè nào.”
Hắn đối với ta rất rộng rãi, ta thích thứ gì hắn liền cho thứ . Ta cũng không lấy nhiều, chừng mực nắm giữ vô cùng khéo léo. Hắn thấy ta rất thẳng thắn, lại không đến mức tham tài.
Ta kiểm tra sổ sách, rất nhanh đã nhận ra điều mờ ám. Nhũ mẫu thật to gan tày trời, dám cấu kết với chưởng quỹ của các cửa tiệm lớn, hàng năm dùng sổ sách giả để lừa gạt Bùi Huyền!
Ta không nói cho Bùi Huyền biết, mà một mình đi đến hậu viện gặp nhũ mẫu.
8
Tiết trời chuyển từ hạ sang thu, ta lâm bệnh, óc hôn trầm lại có phát sốt. Vừa vặn lại đúng dịp sinh nhật của ta, sợ lây bệnh khí cho Bùi Huyền nên ta không nói, ngoại trừ hồi môn thì trong phủ chẳng ai biết.
Thế nhưng hắn vẫn biết được. Buổi chiều tối hắn quay về, trên tay mang theo một chiếc trâm gỗ ngọc lan.
“Chưa kịp chuẩn bị lễ vật, lúc về thuận tay mua ở sạp hàng nhỏ ven đường, không đáng mấy đồng, nàng đừng chê.”
Ta rất vui sướng, cài ngay lên búi tóc, rồi lại xua hắn đi: “Được rồi, biết ngài có tâm là tốt rồi, mau đi đi kẻo bị ta lây bệnh.”
Ta quấn chăn nằm nghiêng trên ghế quý , trên chiếc án kỷ trước mặt đặt một chiếc lò nhỏ tinh xảo, bên trong thắp nến, đang hâm nóng một bình rượu hoàng tửu.
Bùi Huyền không chịu đi, cứ nhất quyết muốn cùng ta một ly, lại đầy vẻ nghi hoặc: “Đang bệnh sao lại có thể rượu?”
“Trong người lạnh, ta chỉ một ly thôi, đang định sai người bưng xuống đây.”
Hắn tự rót cho mình một ly, lại sai người nấu cho ta một bát trường thọ. Ta khẩu vị không tốt, chỉ chậm rãi một bát nhỏ.
“Mũi bị nghẹt rồi, lưỡi chẳng nếm ra vị gì cả.” Ta : “Dù là sơn hào hải vị cũng chẳng thấy ngon.”
Thế nhưng dần dần, ta nhận thấy có điều không ổn. Khắp người ta ngày một nóng ran, mặt mũi nóng bừng, đôi mắt sáng rực đến đáng sợ, thần trí cũng bắt có mơ hồ.
Bùi Huyền cũng nhìn ra được, hắn đưa tay tới thăm dò trán ta: “Sao lại nóng như thế này?”
Ta bỗng nhiên linh tính mách bảo: “Là xuân dược, được hạ trong bát , hỏng rồi, ta đã rất nhiều.”
Ta vội vàng đi tìm kéo, lúc đứng dậy chân tay vô lực, óc choáng váng. Bùi Huyền đỡ lấy ta, ta ôm lấy hắn thở dốc mấy hơi rồi lại đẩy hắn ra, cuối cùng cũng chạm được cây kéo, nhưng một bàn tay đã ấn chặt lấy tay ta.
Ta ngước nhìn. Bùi Huyền nhìn ta: “Đừng lại tổn thương chính mình nữa, ta… lòng.”.
Hắn ghé sát lại hôn ta, khắp người ta run rẩy. Đột nhiên, có người xông thẳng trong, một mặt lạ hoắc quỳ rạp dưới đất hô lớn: “Quận vương gia, này không thể , nô tì tận mắt nhìn thấy của Quận vương đã hạ dược trong !”
Trông thấy dáng vẻ của chúng ta, nàng ta liền lộ vẻ hiểu ra tất cả: “Là xuân dược! Quận vương , người đã hạ xuân dược của Quận vương gia, sao người có thể dùng thủ đoạn hạ lưu như ?”
Ta bị chọc cho : “Ngươi đang nói hàm hồ cái gì ?”
Nàng ta tràn đầy mong đợi nhìn về phía Bùi Huyền. Bùi Huyền vốn rất mẫn tiệp, gần như ngay đã nhìn rõ chân tướng. Có kẻ đã thiết kế vu hãm ta, kẻ cứ ngỡ bát này là để dành cho Bùi Huyền .
Hắn vung chân đá văng kia xuống đất: “Bắt lấy!”
kia không hiểu đã xảy ra chuyện gì, rõ ràng nàng ta công, vì sao lại bị bắt?
Nàng ta cứ ngỡ Bùi Huyền không tin mình, liền chỉ trời thề thốt. Bùi Huyền lộ rõ vẻ chán ghét, cho đến nàng ta bị lôi đi, hắn cũng chẳng thèm liếc nhìn lấy một cái.