Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/10usYgn2i0

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

2

3

Mười ngày tân hôn vừa qua, ban ngày ta chẳng mấy khi gặp được Bùi Huyền nữa. Thế nhưng buổi tối hắn chuẩn bị về nhà đúng giờ.

ta vẫn luôn chung giường, từ cầm kỳ thi họa đến chọi gà đua ngựa, từ vật tay đến gieo xúc xắc, đã thi thố qua một lượt.

Hắn rất hưởng thụ mối quan hệ mập mờ này của ta: ràng là rất thân mật, nhưng lại chẳng có quan hệ thực chất gì.

Một ngày nọ nắng đẹp, khi Bùi Huyền chuẩn bị ra cửa, ta gọi hắn lại: “Có thể mang ta theo cùng không? Ta nhà một thấy buồn chán lắm.”

Hắn còn đang do dự, ta đã leo tót vào trong xe ngựa: “Ta không quản đâu, dù sao ngài cũng không được bỏ rơi ta.”

ta đi đến mã trường ngoại ô kinh thành, nơi đó đã có một đám người đông đúc đang chờ sẵn, nam nữ có, Chu Đình cũng đó.

Khi Bùi Huyền đỡ ta từ trên xe ngựa bước xuống, hiện trường tĩnh lặng trong thoáng chốc. Sắc mặt Chu Đình lập sa sầm.

Có kẻ nói giọng âm dương quái khí: “Quận vương gia, ngài mang một người ngoài đến làm gì?”

Bùi Huyền vẫn nhớ lời hứa với ta, liền đáp: “Quận vương phi là nương tử của ta, sao lại là người ngoài?”

Mặt Chu Đình càng thêm đen lại, nàng ta dùng roi ngựa chỉ vào ta: “Ngươi biết cưỡi ngựa không?”

“Biết một chút.”

“Có dám cùng ta đấu một ván không, người lập cút xéo!”

“Được.”

Ta gật đầu nhận lời ngay khắc, Chu Đình cười lạnh khinh bỉ, như thể ta đang không tự lượng sức .

Bùi Huyền cũng nghĩ ta sẽ , liền giải vây: “Cũng không cần phải đi, đến khán đài ngồi là được.”

hắn lấy từ trong ngực ra một miếng : “Cái này dùng làm đồ đặt cược.”

Tất cả mọi người nghĩ ta sẽ , bày ra dáng vẻ chờ xem kịch hay.

Đợi đến khi cuộc đua bắt đầu, bọn họ không cười nổi nữa, từ đầu đến cuối, ta vẫn luôn vững vàng áp chế phía Chu Đình.

Nàng ta mặc kỵ trang màu , tóc buộc gọn. Ta mặc váy áo màu xanh khói sóng bình thường, tà váy cùng làn tóc dài cùng bay múa. Trong mắt Bùi Huyền thoáng qua vẻ kinh diễm.

Gần đến đích, con ngựa dưới thân ta bỗng nhiên dựng vó , phát ra tiếng hí đau đớn, ta bị hất văng xuống đất, lăn mấy vòng.

Bùi Huyền lao đến kiểm tra thương thế của ta, ta vốn thân thủ nhanh nhẹn chỉ bị trật khớp . Chu Đình như một cơn gió lao qua dải lụa , ngồi trên lưng ngựa đắc ý quay đầu lại: “Ta , Quận — vương — phi.”

Nàng ta từ trên cao nhìn xuống ta đầy ngạo mạn. Ta nằm trong lòng Bùi Huyền, cơn đau mắt cá khiến mặt ta trắng bệch, không rảnh đáp lời nàng ta.

Người huấn ngựa đuổi theo bắt con ngựa mất kiểm soát quay lại: “Quận vương gia, ngựa bị thương , có người dùng vật sắc nhọn đâm một nhát vào cổ nó.”

Hắn vạch lông bờm ngựa cho ta xem. Quả nhiên có một vết thương nhỏ bằng hạt đậu, rỉ ra những giọt máu, lẫn vào trong đám lông màu nâu nhìn không lắm.

Mọi người đồng loạt nhìn về phía Chu Đình.

Chu Đình phẫn nộ: “Các người có ý gì? Nghi ngờ ta sao?”

Nàng ta đến cả mặt: “ ả ta ta cần phải dùng đến thủ đoạn dơ bẩn này sao?”

Không ai nói lời nào, bởi mọi người nhìn thấy rất , nếu không có cố ngoài ý muốn này, người chính là ta.

Chu Đình đến run rẩy cả người, nàng ta chỉ vào Bùi Huyền: “Bùi Huyền, ngươi nói đi, ngươi cũng nghĩ là ta làm sao?”

Bùi Huyền định lên tiếng, ta ấn tay ngăn hắn lại: “Là ta, chắc là do đồ trang sức trên người ta đeo quá nhiều, không cẩn thận làm nó bị thương, không phải Chu thư đâu.”

Ta lại ghé sát tai hắn nói nhỏ: “Đừng làm tổn thương tình nghĩa nhiều năm của các người.”

Bùi Huyền không nói gì, cũng không nhìn Chu Đình, cứ thế bế ta quay về Quận vương phủ.

4

Bùi Huyền thích Chu Đình, thích nét minh diễm trương dương, thẳng thắn nhiệt tình, thiên lãng mạn và không câu nệ tiết của nàng ta.

Nhưng hắn tuyệt đối sẽ không thích một Chu Đình tâm địa độc ác, tâm cơ thâm trầm.

Thương thế của ta không có gì đáng ngại, khi nắn xương chỉ cần tĩnh dưỡng hai ba ngày là ổn. Bùi Huyền đưa miếng cho ta: “Vốn dĩ người phải là nàng.”

Ta không nhận: “ chính là , không có gì là vốn dĩ cả. Vừa khéo, miếng này là ngài đặc biệt chuẩn bị cho Chu thư.”

Chu Đình đã làm vỡ tín vật định tình của họ, Bùi Huyền đã chuẩn bị một miếng khác. Hắn cứ ngỡ Chu Đình chắc chắn sẽ , nhưng không ngờ nàng ta lại dùng thủ đoạn như vậy giành chiến .

Hắn có chút mê muội: “Nàng ấy đây không phải như thế này.”

“Nhưng đây nàng ấy cũng chưa từng nghĩ ngài sẽ cưới người khác.” Ta lên tiếng nói giúp Chu Đình.

Bùi Huyền hổ thẹn: “Ta là tội khôi họa thủ, đã làm tổn thương nàng, cũng làm tổn thương cả nàng ấy.”

“Đi tìm Chu thư đi, hãy nói mọi , đưa cho nàng ấy.” Ta khuyến khích hắn: “Hữu tình nhân trên thế gian này quá ít . khi biết của ngài và Chu thư, ta cứ ngỡ ai nấy cũng giống như ta, đến tuổi thì nghe lời cha , gả cho một nam nhân bản thân còn chẳng hiểu . Ta thực rất ngưỡng mộ ngài và Chu thư.”

Hắn đi tìm Chu Đình, nhưng một canh giờ , hắn trở về với gương mặt xanh mét.

Chu Đình lại một lần nữa đập vỡ miếng hắn tặng, nàng ta hận hắn không tin . Họ đã cãi một trận kịch liệt, Chu Đình còn ra tay khiến mặt hắn sưng vù.

Bùi Huyền mệt mỏi: “Nàng ấy thực bị chiều hư .”

Ta sai hạ nhân luộc trứng gà, đích thân bóc vỏ lăn lên mặt hắn tiêu sưng.

đây ta với người ta, cha ta cũng đã giúp ta tiêu sưng như thế này.”

Hắn rất ngạc nhiên: “Nàng còn từng với người ta sao?”

khi cha ta làm Thái y cục chính, ông vốn là một du y giang hồ. Thân mẫu ta mất sớm, cha mang theo ta phiêu bạt khắp bốn phương trời. Có những đứa trẻ mắng ta có sinh không có dưỡng, ta liền với . không lại cũng , thực không nổi thì chạy. Đó, công phu cưỡi ngựa của ta chính là luyện ra từ lúc ấy. này cha ta cưới kế thất, chính là hiện giờ của ta, bà đối xử với ta rất tốt. Nếu ta không nói, ngài cũng không biết bà ấy không phải ruột của ta đâu nhỉ?”

Ánh mắt ta cong cong, nụ cười rạng rỡ, những khổ nạn năm xưa chẳng lại chút dấu vết nào trên người ta. Nhưng Bùi Huyền đã bị chạm động, hắn không còn cha rất dễ đồng cảm với ta.

Hắn lạnh nhạt với Chu Đình một thời gian. Khi vết thương ta đã lành, ta cùng hắn đi du ngoạn khắp nơi.

Hắn phát hiện ra thứ gì ta cũng biết một chút, kinh thành nơi nào ta cũng nắm như lòng bàn tay. Dần dần, trong dân gian truyền ra giai thoại rằng Nam Bình Quận vương và Quận vương phi cầm sắt hòa hợp, ân ái không rời.

5

Chu Đình rốt cuộc không ngồi yên được nữa.

Nàng ta chủ động tìm Bùi Huyền nhận lỗi, nhận lấy cả những việc bản thân chưa từng làm, lại hướng ta bồi lễ xin lỗi, tặng ta dược liệu quý giá và châu báu đắt tiền.

Chẳng biết có kẻ nào chỉ điểm, nàng ta lại cho rằng chỉ cần trái tim Bùi Huyền luôn chỗ , thì một năm ta sẽ ngoan ngoãn bị tiễn đi.

Thật là quá đỗi ngây thơ.

Nàng ta thu liễm tính khí, trở ngoan ngoãn thuận phục, thường xuyên vào phủ bầu bạn trò với ta, còn gọi ta một tiếng “tỉ tỉ”. ta chung sống vô cùng hòa hợp.

Người khó chịu nhất chính là nhũ mẫu của Bùi Huyền.

Bà ta cảm thấy ta thật vô dụng, chẳng tranh giành được thứ gì, cứ đà này thì sớm muộn gì Chu Đình cũng sẽ trở thành nữ chủ nhân của phủ Nam Bình Quận vương.

Bà ta không muốn nhìn thấy cảnh tượng đó, bèn tự ý chủ trương, lén lút hạ xuân dược vào đồ ăn đêm của ta và Bùi Huyền.

Cha ta là Thái y cục chính, ta từ nhỏ đã tiếp xúc với dược vật. Nhưng bà ta không sợ bị ta phát hiện, bà ta cứ ngỡ ta sẽ thuận nước đẩy thuyền.

Thế nhưng ta đã không làm vậy.

Ta uống một ngụm, đột nhiên đặt bát xuống, đưa tay đổ bát canh trong tay Bùi Huyền.

Hắn còn chưa kịp uống, bị dọa cho giật , sắc mặt cũng theo đó trắng bệch: “Có kẻ hạ độc? Nàng có sao không? Người đâu…”

Ta vội vàng ngăn hắn lại: “Là xuân dược, ta đã uống một ngụm, đừng kinh động người khác.”

Hắn ngẩn ra.

Dược tính phát tác rất nhanh, mới chỉ một ngụm khắp người ta đã nóng ran, mặt bừng.

Ngay cả chính ta cũng không nhận ra ánh mắt lúc ấy như nước mùa thu, tràn đầy vẻ mị hoặc. Bùi Huyền nhìn đến ngây người, yết hầu chuyển động liên tục.

“Có cần… gọi đại phu không?” Hắn tay luống cuống.

Ta lắc đầu, nén lại khó chịu, cầm lấy cây kéo trên án kỷ, dứt khoát rạch một đường vào lòng bàn tay. Máu tươi lập trào ra, Bùi Huyền không kịp ngăn cản, kinh hô thành tiếng.

“Nàng điên !” Hắn luống cuống tay giúp ta cầm máu, lại tìm thuốc kim sang và vải thưa băng bó cho ta.

Sắc hồng không bình thường trên mặt ta tan đi, ta thở phào nhẹ nhõm: “Không thể ngài làm có lỗi với Chu Đình muội muội.”

Thực ra hắn có hai thông phòng, vốn chẳng hề Chu Đình giữ thân như . Nhưng trong giới thế gia quý tộc, thông phòng không được coi là người, chỉ là công cụ giải tỏa dục vọng, Chu Đình cũng chẳng bận tâm.

Ta thì khác, ta là Quận vương phi được ban hôn, nếu thật gì với Bùi Huyền thì chính là phu thê danh chính ngôn thuận, khi ấy sẽ chẳng còn gì liên quan đến Chu Đình nữa.

Bùi Huyền rất cảm động, cảm thấy ta là người vừa đẹp người vừa đẹp nết, một lòng nghĩ cho người khác.

Ngày hôm , hắn lập xử phạt nhũ mẫu, tước bỏ quyền quản gia của bà ta.

không nỡ đuổi đi hắn bà ta lại viện nhỏ phía Quận vương phủ dưỡng lão, người nhà bà ta cũng không bị liên lụy.

Chu Đình biết ta bị thương, mang theo đồ bồi bổ đến thăm ta. Bùi Huyền đang đút thuốc cho ta, ta bị thương tay phải, tay trái không thuận, hắn bèn cùng ta oẳn tù tì, hễ thì phải đút thuốc cho ta uống.

Chu Đình vừa đến, ta liền nói ngay: “Chu Đình muội muội đừng hiểu lầm, ta bị thương tay phải Quận vương gia mới đút cho ta thôi.”

Chu Đình nói giọng âm dương quái khí: “Ồ, sao trùng hợp thế, lại bị thương ngay tay phải?”

Ta và Bùi Huyền nhìn , hắn mặt, ta cũng mặt.

Sắc mặt Chu Đình thì đen lại.

Tùy chỉnh
Danh sách chương