Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9zphGkqkO8

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

1

1

Chu Đình mang vẻ đẹp minh diễm trương dương, chẳng hề giống với nét thanh tú nhã đạm của ta.

Nhưng vào ngày Xuân yến năm , ta và nàng ta tình cờ đều mặc y phục màu hoa mộc lan, cùng búi kiểu tóc Triều Vân.

Bùi Huyền từ che mắt ta lại, bảo ta đoán xem hắn là ai. Đến khi ta quay người lại, hắn mới phát hiện mình đã nhận nhầm người, vội vàng xin lỗi rồi hỏi tên ta, cuối cùng hái một đóa phù dung đường tặng ta.

Tiểu Quận vương ôn nhu đa tình, quả nhiên danh bất hư truyền.

Cảnh tượng này bị Chu Đình bắt gặp, nàng ta nổi trận lôi đình giữa bao người, chỉ trích Bùi Huyền tính bất định, trăng hoa phong nhã, rồi đem miếng ngọc bội định tình mà hắn tặng ném mạnh xuống đất.

Bùi Huyền cảm thấy mất mặt, lại sẵn men rượu trong tiệc, bị đám bạn xấu khích bác liền vào cung cầu xin Hoàng thượng ban hôn.

Khi thánh chỉ đến Tiêu gia, cha ta đều bàng hoàng ngạc.

Cha ta chỉ là một Chính lục phẩm Thái y cục chính, có đức có tài mà lại kết thân với Quận vương?

ta run rẩy hỏi: “Còn hôn sự với gia thì tính ?”

Còn tính nữa? Chỉ đành lặng lẽ thoái thác, gia đến nửa chữ cũng không dám nói nhiều.

Chỉ có nhị công tử, ngay tại chỗ đã đỏ hoe đôi mắt.

Liêm là phu quân do đích thân ta chọn lựa, phu nhân từng chê gia thế ta thấp kém, ta đã phải mất hơn năm trời mình cung kính, bà mới thay đổi cái về ta.

Thật là đáng tiếc, uổng phí biết bao thời gian và huyết.

Đêm trước đại hôn, hảo hữu đến thêm trang sức cho ta, Chu Đình cũng tới.

Nàng ta tặng ta một chiếc bộ dao vàng khảm ngọc, đích thân cài lên tóc ta, giọng cười khẽ: “Ngươi thật sự tưởng mình làm Nam Bình Quận vương phi ?”

Quả nhiên đêm tân hôn, Bùi Huyền ngay khăn hỷ cũng chưa nâng đã nói với ta: “Đắc tội rồi, ta và Chu tiểu cãi nhau nên trạng không tốt, uống say làm liên lụy đến nàng. Bệ ban hôn khó hòa ly, nhưng nàng yên , một năm ta sẽ thu xếp cho nàng giả chet.”

Dưới lớp khăn hỷ, ta thầm trợn trắng mắt.

Nực cười, người làm sai là hắn, dựa vào cái mà ta phải gánh chịu trách nhiệm?

Bắt ta rời xa người thân bạn bè, rời bỏ quê cha đất tổ, mất đi thân phận, còn hắn thì vẹn đôi đường tiếp tục vui vầy thê thiếp xinh đẹp?

Nằm mơ đi!

Ta hít sâu một hơi, tự mình vén khăn hỷ, mỉm cười hắn: “Quận vương nói vậy thì ta yên rồi. Quận vương và Chu tiểu tình thâm nghĩa trọng, ta còn lo việc thân này sẽ làm tổn thương nàng , xem ra là ta lo hão rồi. Quận vương đã có sắp xếp, ta tự nhiên sẽ dốc lực phối . Chỉ có một điều, ta và tuy chỉ có danh nghĩa phu thê, nhưng trước mặt người , xin Quận vương hãy cho ta chút thể diện mà một Quận vương phi nên có.”

Ta không khóc không náo, lại hiểu người, nằm dự liệu của Bùi Huyền. Hắn ngẩn ra một lúc rồi cười: “ là lẽ tự nhiên.”

Hắn lại nói thêm: “Đình Đình còn bảo nàng sẽ không chịu, nói nàng cố tình mặc đồ giống nàng để thu hút sự chú ý của ta…”

Ta lộ vẻ ngạc: “Chu tiểu lại suy đoán như vậy? Thật không giấu , vốn dĩ ta đã có hôn ước.”

Bùi Huyền áy náy, lại một lần nữa xin lỗi ta.

Hắn là cháu của Thánh thượng, cha đều đã khuất, phủ Nam Ninh Quận vương chỉ có mình hắn là chủ, Quận vương phi gả vào là có thể tự mình quán xuyến gia đình, lại không phải hầu cha chồng, không có mâu thuẫn chồng nàng dâu.

So với Liêm, hắn rõ ràng là lựa chọn lý tưởng hơn nhiều.

Chúng ta không viên phòng, nhưng đêm dài đằng đẵng, cũng phải tìm việc để làm.

Ta đề nghị chơi hồ, người thua phải ngủ giường. Hắn lại ngạc thêm lần nữa, rõ ràng hắn không có ý định ngủ chung giường với ta.

Ta ôn tồn giải thích: “Ta có thói quen uống nước ban đêm, nhất thời không sửa , tì nữ vào thấy chúng ta ngủ riêng giường thì không hay.”

Hắn không nảy sinh nghi ngờ.

hồ là sở trường của hắn, hắn vốn là kẻ phong lưu phóng túng, giữ một chức quan nhàn tản, mỗi ngày chỉ quản việc ăn uống vui chơi.

Chu Đình là nữ nhi nhà võ tướng, thuở nhỏ từng sống ở Bắc Cương với cha huynh, biết cưỡi ngựa bắn cung, tính tình sảng khoái, khác hẳn quý nữ , rất rơ chơi bời với Bùi Huyền.

Nhưng Bùi Huyền không ngờ rằng, ta chơi hồ cũng không tệ, tuy không hắn nhưng cũng khiến hắn phải con mắt khác.

Ta thua, hắn ngủ trong, ta ngủ , chiếc chăn, người nằm riêng biệt. Khi nằm xuống, ta nghe thấy nhịp thở của hắn loạn đi trong thoáng chốc.

2

Sáng sớm hôm , ta đến từ đường thắp hương dập trước bài vị phụ mẫu Bùi Huyền.

Nhũ mẫu của hắn hầu cạnh, lau nước mắt nói với bài vị: “Vương gia, Vương phi, Quận vương gia cuối cùng đã gia lập thất rồi, người dưới suối vàng cũng có thể an .”

Vành mắt Bùi Huyền cũng đỏ lên.

Hắn mất cha từ nhỏ, chính nhũ mẫu này đã chăm lo sinh hoạt, quán xuyến Vương phủ. Tuy danh nghĩa là người hầu nhưng quyền lực cực lớn, trên dưới trong phủ đều tôn kính gọi một tiếng Bội Dung cô cô.

giữa ta và Bùi Huyền, hắn không hề giấu giếm bà ta.

Bà ta âm thầm nhắc nhở ta: “Quận vương là người trọng tình, hễ có quan hệ da thịt, sẽ không nỡ đuổi ngươi đi đâu.”

So với Chu Đình, bà ta thích ta làm Nam Bình Quận vương phi hơn.

Bởi gia thế ta không Chu Đình, trông cũng dễ thao túng. Bà ta không muốn giao ra quyền quản gia, nghĩ rằng ta mới về nhà chồng còn e dè, chắc chắn không dám mở miệng đòi nên tuyệt nhiên không nhắc đến.

Thế nhưng khi Chu Đình đến cửa, bà ta lại sai người ngăn cản, nói là ý của ta.

Chu Đình bị chặn lần thì đại nộ. Nàng ta vốn coi Quận vương phủ như nhà mình, ra vào tự nhiên không cần thông báo, chịu nổi sự chênh lệch này?

Nàng ta vung roi dài đánh thẳng vào Quận vương phủ.

Đây là ngày thứ tư khi ta và Bùi Huyền thân. Thánh thượng ban cho hắn mười ngày tân hôn, hắn làm bộ làm tịch cùng ta ở một chỗ suốt mấy ngày nay.

Chúng ta đang đánh cờ, người thua buổi tối phải ngủ . Đêm qua chúng ta thi đá cầu, hắn đã thua ta.

Chu Đình xông vào, roi quất tới làm nát bàn cờ, quân đen quân trắng bay tứ tung.

“Tổ tông của ta ơi.” Bùi Huyền nói: “Ai lại chọc giận nàng nữa rồi, hỏa khí lớn vậy?”

Hắn không hề tức giận, giọng điệu đầy vẻ sủng ái và bất lực. Ta ra hiệu cho nhân xung quanh lui ra.

Chu Đình chỉ tay vào ta: “Ngươi còn nói ả không có mưu đồ? ả dám sai người ngăn cản không cho ta vào phủ! Ả là cái thá , từ khi nào phủ Nam Bình Quận vương đến lượt ả lên tiếng?”

Bùi Huyền nhíu mày ta, ánh mắt trách móc hiện rõ.

“Quận vương gia.” Ta mỉm cười bất lực: “Ta mới gả vào bốn ngày, mọi nơi trong phủ còn chưa thông thuộc, người cũng chưa nhận hết, quyền quản gia cũng không nằm trong tay ta, ta lấy đâu ra quyền sai bảo người khác?”

Bùi Huyền ngẩn ra, lập tức hiểu .

Lời giải thích của nhũ mẫu cũng rất thấu tình đạt lý, như một bậc trưởng bối: “Mới thân mấy ngày mà đã dây dưa không rõ ràng với nữ nhân , danh tiếng còn muốn giữ không?”

Bùi Huyền có chút ngượng nghịu. Hắn kính trọng nhũ mẫu, Chu Đình nể mặt hắn nên cũng nhường nhịn bà ta ba phần.

Nhũ mẫu tưởng ta để đến Bùi Huyền nên cùng một chiến tuyến với bà ta, hẳn phải cảm kích vì bà ta giúp ta đối phó Chu Đình. Bà ta muốn ta phải dựa dẫm vào mình.

khi bà ta rời đi, ta chủ động nhắc đến quyền quản gia: “Vẫn nên để nhũ mẫu quản tiếp đi. Tuy nói không quy củ, nhưng một năm ta sẽ rời đi, lúc lại bàn giao với Chu tiểu rất phiền phức, chi đến lúc để nhũ mẫu trực tiếp giao cho Chu tiểu .”

Ta thể hiện thái độ vô dục vô cầu, ngay Chu Đình cũng phải ngạc. Nàng ta không thấu ta, trong đầy nghi hoặc.

Ta lại nói: “Một ngày không gặp như cách ba thu, người chắc chắn có nhiều muốn nói. Tuy nhiên nay đã khác xưa, Quận vương gia đã thân, nếu lại cùng Chu tiểu nói riêng tư e là sẽ gây lời ra tiếng vào. Có ta ở cạnh thay vào lại tình lý, người đừng ngại, cứ coi ta như không khí đi.”

Bùi Huyền và Chu Đình cùng lúc đỏ mặt. Ta đứng lù lù ở đây, họ đương nhiên không nỡ nói lời tình tứ , chỉ tùy tiện trò vài câu.

Buổi tối, khi Bùi Huyền định tiếp tục đánh cờ với ta, ta đưa mu bàn tay phải ra cho hắn xem. Ở có một vệt roi đỏ hằn lên, là do Chu Đình vô ý quất trúng.

“Người trong đánh đấy, có phải nên thay nàng chuộc lỗi không?” Ta nũng nịu.

Bùi Huyền bật cười, hỏi: “Chuộc lỗi thế nào?”

“Sức thuốc cho ta trước đã.”

Hắn làm theo, ngón tay dính thuốc nhẹ nhàng thoa lên mu bàn tay ta, cảm giác mát lạnh xen lẫn ngứa ngáy.

“Ngứa quá.” Ta cười không ngớt.

Hắn liền cố ý thổi hơi vào vết thương của ta, ta đành hàng: “ rồi, rồi, tối nay cho ngủ trong.”

Tùy chỉnh
Danh sách chương