Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9zphGkqkO8

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Năm tôi bảy tuổi, mẹ tái giá.
Bà đưa tôi về gửi cho ngoại, dặn dò: “Tiểu Anh ăn ít lắm, cho gì cũng được. Con còn trẻ, không để phí hoài cả đời được.”
“Mẹ cũng mong con hạnh phúc, đúng không?”
Ngoại khẽ gật đầu.
Mẹ xách hành lý đi thẳng về phía trước.
Tôi đuổi ra đến tận cửa, òa nức nở.
Ngoại nắm lấy tay tôi, nhìn bóng mẹ dần khuất xa, dịu dàng nói: “Đừng , còn ngoại đây, ngoại sẽ không để con phải đói.”
Sau này, mẹ tìm đến tôi.
“Tiểu Anh, mẹ chỉ còn mình con thôi.”
“Xin lỗi, nhà tôi bây giờ đã có người già rồi.”
1
Mẹ tôi lên một xe tải nhỏ màu đỏ.
Tôi đuổi sau, gào đến khản : “Mẹ ơi, đừng bỏ con lại, cho con đi cùng mẹ…”
Một bàn tay to thô ráp kéo lấy cánh tay tôi, lòng bàn tay chai sần lau tôi một cái: “Đừng đuổi nữa, đường này xe cộ lại rất nguy hiểm.”
Tôi rưng rưng nước mắt nhìn người trước .
Một bà lão tóc trắng xóa, đầy nếp nhăn.
Tôi òa to hơn.
Mẹ ruột tôi còn chẳng lo tôi gặp nguy hiểm.
Bà – người lần đầu tiên tôi gặp lại quan tâm tôi ư?
Không phải đang giả vờ thì là gì?
Người lớn , toàn nói dối chứ gì.
Hồi ba mẹ ly hôn, mẹ ôm tôi nức nở: “Tiểu Anh, mẹ chỉ cần con thôi.
Con là máu thịt của mẹ, mẹ không nỡ bỏ con.
Chỉ cần có con bên mẹ, mẹ mới thấy yên lòng.”
Mới đó năm, mẹ đã quên hết những mình nói, bà bỏ rơi tôi, chạy cái gọi là hạnh phúc của riêng bà.
Ngoại đi phía sau, rón rén nhắc khẽ: “Rẽ bên trái, đi chậm thôi, đừng chạy.”
Để dỗ tôi vui, ngoại mở rương gỗ cũ kỹ, làm ảo thuật lấy ra một chai sữa uống hiệu Wahaha, đưa cho tôi: “Là lần trước cậu con mua đấy, bà để dành chưa uống. Chắc biết Tiểu Anh sắp tới.”
Tôi có cả cậu sao?
Vậy mẹ chưa bao giờ nhắc đến.
Chỉ sau khi Ngụy cầu hôn bà, mẹ mới bảo tôi thu dọn đồ đạc rồi dắt tôi đến ngôi làng xa lạ này.
Khi người già trong thôn nhiệt tình chào hỏi, mẹ mới giới thiệu: “Đây là bà ngoại, sau này phải nghe bà. Mẹ sẽ ghé thăm người khi có thời gian.”
Ngoại hiền hậu nhìn tôi, vuốt lại mái tóc rối trên trán tôi: “Đói rồi phải không, để bà đi nấu cơm.”
Tôi sau bà, ôm bó củi vào bếp.
Mẹ không cần tôi nữa.
Nếu ngoại chịu giữ tôi lại, tôi nhất định không ăn bám.
Cho gà ăn, rửa bát, quét sân…
Mấy việc đó với tôi chẳng đáng là gì.
Nhưng ngoại chẳng cho tôi làm gì cả.
Bà xoa đầu tôi, dịu dàng bảo: “Bà biết Tiểu Anh là đứa ngoan, muốn đỡ đần cho bà, bà ghi nhận hết.
Nhưng quan trọng nhất của Tiểu Anh là học hành, phải học thật giỏi, sau này mới rời khỏi núi, cho ra .
Bà ngoại đến tên mình còn không biết viết, cả đời quanh quẩn ở cái xó núi này, giới bên ngoài ra sao bà cũng chưa từng thấy, giờ thì già rồi.”
Ánh mắt ngoại ngấn nước, bà nhìn vào khoảng trời hoàng hôn xa tít, rất lâu.
2
Ngoại đưa tôi đến trường làng gần nhà, tôi lại được đi học rồi.
Hồi ba mẹ chưa ly hôn, ba từng nói chờ tôi đủ tuổi đi học, ông sẽ mua nhà trên phố để tôi được học hành tốt hơn.
Nhưng sau đó, ba có con trai với cô Tiền và ông không còn thương tôi nữa.
Sau khi tôi và mẹ dọn ra ngoài, tôi học mẫu giáo một năm ở trấn.
Cô giáo bảo tôi đã có nền tảng nên cho tôi vào thẳng lớp Một.
Ngoại lấy tờ tiền được gói trong khăn tay, đi đóng học phí cho tôi.
Nhìn bóng lưng ngoại khuất dần, mũi tôi cay xè.
Tôi tự hứa với lòng: phải học thật giỏi, sau này dẫn ngoại rời khỏi ngọn núi này, ra ngoài nhìn ngắm giới.
Nhưng điều tôi không ngờ là ngày tháng tôi còn được bên ngoại không còn bao lâu nữa.
Hôm đó tan học về, trước cửa nhà đậu một xe máy.
Lòng tôi bỗng thấy ấm áp.
Tôi nhớ mẹ từng nói: Chờ có tiền, mẹ sẽ mua xe máy rồi dắt tôi đi dạo, chở tôi lên đỉnh núi ngắm hoàng hôn.
Mẹ thật giữ , đã mua xe lại không quên tôi.
Nhưng vừa đẩy cửa vào, tôi liền thất vọng.
phải mẹ.
Trong sân, ngoại và một người đàn ông trung niên đang tranh luận gì đó, vẻ rất căng thẳng.
Sự xuất hiện của tôi khiến người im bặt.
Người đàn ông liếc tôi bằng ánh mắt lạnh băng, khó chịu vì tôi vào không đúng lúc.
Tôi ánh mắt dọa run bắn cả người, lí nhí nói: “Bà ngoại, con tan học rồi.”
Ngoại lập tức nở nụ cười, vẫy tay gọi tôi: “Lại đây, con.”
Tôi dè dặt liếc nhìn người đàn ông kia, ông vẫn trừng mắt nhìn tôi.
Tôi đến bên ngoại, cúi gằm , tim đập thình thịch.
“Tiểu Anh, đây là cậu, mau chào cậu đi…”
“Đừng có gọi linh tinh! Con không có chị em gì hết, lấy ra cháu gái? Thứ mèo chó gì cũng vác về nhà, tưởng nhà là trại tế bần chắc?”
Ông gào lớn, nước bọt bắn cả vào tôi.
Tôi đến nỗi trốn ngay sau lưng ngoại, không .
Cậu thật đáng , cậu không thích tôi.
“Con quát con bé làm gì? Nó có tội tình gì .”
Ngoại ôm lấy tôi, dịu dàng xoa đầu: “Không sao, đừng . Vào nhà làm bài đi.”
3
Tôi vừa đặt cặp xuống thì bên ngoài vang lên một “bốp”.
Tim đập thình thịch, tôi trốn sau cánh cửa, ghé mắt nhìn ra khe hở.
Cậu đá văng bên chân, tức giận quát: “Sao mẹ thích lo bao đồng , con của chị chị còn không cần, mẹ thương hại nó làm gì.”
“Nuôi một đứa vong ân bội nghĩa còn chưa đủ sao, còn muốn nuôi thêm một đứa nữa à.”
Ngoại nghiêng đầu nhìn vào trong nhà, khàn nói: “Con nít là con nít, nó là nó, không giống nhau.”
“Không giống chỗ nào, con chị sinh ra thì có là thứ tốt đẹp gì.”
Ngoại kéo cậu đá tới bên chuồng gà lại, hạ : “Cẩn thận để con bé nghe thấy, cũ đừng so đo nữa, rồi.”
Cậu ưỡn cổ, càng lớn hơn: “Nghe thì sao, con cố tình để nó nghe đấy, cho nó biết Lý Tuyết Mai là hạng người gì.”
Gương cậu đỏ bừng, ánh mắt hung dữ nhìn chằm chằm cánh cửa gỗ cũ kỹ.
Tôi ông phát hiện, lặng lẽ lùi về phòng.
Ngoại ho khan một , nghiêm nói: “Đủ rồi, còn chưa xong à, nói mấy thứ đó với một đứa trẻ thì được gì, hồi đó nó còn đang…”
“Được, con không nói nữa, nhưng có một câu phải nói cho rõ.
“Nó ở nhà mình thì đừng hòng đụng đến một đồng tiền của con, mẹ muốn nuôi nó, muốn cho nó ăn học là việc của mẹ, cả đời này con không bỏ tiền cho người họ Lý.”
4
Cánh cổng đóng “rầm” một .
xe máy “ầm ầm” dần biến mất.
Tôi lại ra cửa.
Ngoài khe cửa, ngoại ngồi trên , vừa lau nước mắt.
Tim tôi đau nhói.
Cậu không thích mẹ tôi nên cũng không thích tôi.
Giờ ngay cả ngoại cũng tôi liên lụy.
Ngoại đã lớn tuổi, không làm được việc nặng.
Cuộc hoàn toàn dựa vào cậu.
Nếu cậu không đưa tiền sinh hoạt cho ngoại thì cuộc của bà sẽ rất khó khăn.
Lại thêm tôi, thêm một miệng ăn.
Càng là tuyết chồng thêm sương.
Tôi phải rời khỏi nơi này.
Đi cầu xin ba, hoặc đi tìm mẹ.
Tôi nghĩ, họ chắc sẽ cho tôi ở lại.
Tôi không phá vỡ cuộc yên ổn vốn có của ngoại, càng không ảnh hưởng đến quan hệ mẹ con giữa ngoại và cậu.
Ngoại run run vào nhà.
Tôi vội ngồi xuống , cầm bút giả vờ chăm làm bài.
Ngoại thấy vết nước loang trên vở tôi, liền ôm tôi vào lòng, dịu dàng nói: “Cậu con chỉ là nói to , bản chất là người tốt, Tiểu Anh của ngoại cũng là đứa trẻ ngoan.”
“Những cậu nói chỉ là lúc nóng giận, con đừng để trong lòng, ngoại thích Tiểu Anh, thích cùng Tiểu Anh.”
Tôi ôm chặt lấy ngoại, nước mắt thấm ướt áo khoác đã giặt đến bạc màu của bà.
Tôi liên tục gật đầu.
Ngoại thích tôi, tôi cũng thích ngoại.
Nhưng tôi không trở gánh nặng của bà.
Từ đó trở đi, ba bữa của tôi và ngoại chỉ còn cháo loãng với dưa muối.
Ngoại biết, những cậu nói không phải chỉ là tức giận.
Ông dường hận mẹ tôi đến tận xương tủy, ghét tôi đến cực điểm.
Có mấy lần tôi định hỏi ngoại vì sao cậu lại hận mẹ tôi đến .
Nhưng mỗi lần đến miệng lại nuốt xuống.
Tôi ngoại thấy tôi nhiều rồi không thích tôi nữa.
Ngoại bắt đầu ngày nào cũng ra đồng cuốc đất.
Bà nói đất hoang nhiều năm rồi, nhổ cỏ đi, sang năm trồng lúa, khi đó chúng tôi sẽ có tiền.
Tan học về, ngoại vẫn chưa về nhà.
Trong chum gạo chỉ còn đáy.
Tôi múc một nhúm nhỏ bỏ vào nồi, đổ thêm nước.
Trời sắp tối ngoại mới trở về.
Bà trông mệt lả, giày còn dính đầy bùn đất.
Tôi vội đỡ lấy cuốc trong tay bà, kéo ra, bưng nước ấm đã để sẵn.
Ngoại cười xoa đầu tôi, khen tôi hiểu .
Bà móc từ túi ra quả dại, đặt vào tay tôi: “Ngọt lắm đó, nếm thử đi.”
Nước quả đánh thức vị giác.
Tôi không làm việc lại ăn nhiều hơn ngoại.
Cảm giác áy náy, tự trách tôi suốt cả đêm.
5
Sáng hôm sau, tôi dọn dẹp sạch sẽ trong nhà, giặt quần áo cho ngoại.
Đeo cặp lên lưng, tôi rời khỏi nhà ngoại.
Tôi đi tìm ba trước.
Mẹ từng nói nhà Ngụy đã có đứa trẻ nên không còn phòng trống cho tôi ở.
Sau này bà sẽ bàn với Ngụy rồi đón tôi đó.
Nhưng lâu vậy rồi, mẹ vẫn chưa đến.
Điều đó chứng tỏ bà vẫn chưa bàn bạc xong.
Ngôi làng nhà ba rất xa nhà ngoại.
Tôi đi đến tận chiều mới tới nơi.
Đứng ở đầu làng, tôi nghĩ nếu ba hỏi vì sao tôi đến tìm thì tôi sẽ nói là nhớ ba, muốn ở bên ba.
Nói vậy chắc ba sẽ mềm lòng và sẽ cho tôi ở lại chứ.
Tôi nơm nớp lo đi đến trước cửa nhà.
Nhưng cửa lại treo khóa.
Con chó đen to trước cửa cũng không thấy .
Tôi ngồi chờ ba trước cửa.
Nhìn căn nhà đổ nát của con chó đen ngày nào, lòng tôi chùng xuống.
Không biết đã bao lâu trôi , có hàng xóm đi ngang nhìn thấy tôi.
Ông tiến lại, ngạc nhiên nói: “Ơ, Tiểu Anh, lớn này rồi à, cháu làm gì ở đây?”
“Cháu… cháu nhớ ba, đến tìm ba.”
“Tội nghiệp con bé, ba cháu không còn ở làng này nữa , ông đi nơi khác rồi, nghe nói đã ổn định ở đó. Ở quê chắc ông không về nữa.”
Nước mắt tủi thân rơi lộp bộp xuống đất bụi dưới chân.
Tâm trạng rơi xuống đáy vực.
Tôi chỉ còn cách đi tìm mẹ.
Tôi biết nhà Ngụy ở .
Hồi mẹ mới quen , bà từng dẫn tôi đến một lần.
Dù không nhớ số nhà nhưng tôi nhớ khu đó.
Đến thị trấn, chuyến xe buýt cuối cùng lên phố vừa chuẩn rời bến.
Tôi vừa chạy vừa gọi.
tài dừng xe mở cửa, lạnh lùng liếc tôi một cái, khó chịu nói: “Bốn tệ.”
Tôi đứng lúng túng ở cửa xe, bứt móng tay, run nói: “Cháu… cháu không có tiền…”
“Không có tiền thì đi xe làm gì, xuống.”
“Nhưng có người ở phố đón cháu, đến nơi cháu trả tiền được không?”
Trên xe có người bắt đầu giục: “Đi không vậy, không có tiền thì quẳng xuống đi, đừng làm mất thời gian của chúng tôi.”
Tôi đến mức nước mắt giàn giụa, van xin: “Cháu không ngồi , cháu đứng cũng được, được không?”
tài trừng mắt nhìn tôi rồi đóng cửa xe.
Càng gần huyện , tôi càng căng thẳng.
Không biết mẹ có đồng ý cho tôi ở lại không, Ngụy có chịu cho tôi ở lại không.
Đến bến cuối, tài gọi tôi lại: “Người đón , không trả tiền định đi à.”
Trong đầu tôi nổ “ầm” một .
Tôi cúi đầu, nhỏ nói: “Sau này cháu sẽ trả tiền cho .”
“Nhỏ vậy đã học nói dối lừa người rồi, ba mẹ dạy mày kiểu gì , lừa người là phải trả giá.”
Toàn thân tôi run rẩy, nước mắt mờ nhòe.
Tôi đưa cặp sách tới, nghẹn ngào nói: “Cái này cho , có đủ… tiền xe không.”
tài nhìn tôi, dở dở cười, quát một chữ: “Cút.”