Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/10usYgn2i0

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

6

Trên đường đến nhà chú Ngụy, tôi nhìn thấy chiếc xe máy quen thuộc.

Toàn thân tôi nóng bừng.

Tôi nhìn quanh.

Không xa, trước tiệm sửa xe, tôi nhìn thấy cậu mẹ.

Mẹ đã lâu không gặp trông thời thượng hơn hẳn.

Uốn tóc xoăn, mặc váy.

Cách ăn mặc y hệt người thành phố, khiến bà trẻ trung xinh đẹp hơn rất nhiều.

Tôi muốn lao tới ôm chầm lấy mẹ giọng cậu khiến tôi đứng sững lại.

“Tôi mẹ tôi nợ cô à.

Tôi cô ngồi , mẹ tôi cô cưu mang gánh nặng.

Cô thì sống ung dung tự tại.”

cô còn chút lương tâm thì mang con bé đi đi. Mẹ tôi không còn sức mà nuôi con cho cô .”

Tôi dựa lưng tường, cắn chặt môi.

Đầu óc ong ong.

Mẹ từng giết người ư.

Lại còn để cậu bà đi .

Thảo cậu hận mẹ đến vậy.

vì sao mẹ lại giết người.

“Thế , thấy không công bằng à, mẹ anh hại chết mẹ tôi, chiếm đoạt ba tôi.

Hai mẹ con anh ăn nhà tôi, uống nhà tôi.”

“Anh tôi đi thì có không được.

Con đàn bà tam tôi nuôi con thì có không được.”

“Cô còn dám mẹ tôi là tam, tôi giết cô.”

Lời dứt, cái tát của cậu cũng giáng thẳng lên mặt mẹ.

kêu thảm thiết, chửi rủa vang lên.

“Thẩm Vĩ Trạch, anh dám đánh tôi, anh còn muốn lần sao.”

“Mẹ anh chính là tam, không bà ta cướp ba tôi thì mẹ tôi đã không tự tử.”

Cậu hừ lạnh một , nói: “Tôi đánh cô đấy, có bản lĩnh thì lại tống tôi đi.”

“Tôi còn đang muốn báo cảnh sát, nói cho họ biết năm tôi vô tội, kẻ lừa đảo là cô, Lý Tuyết Mai.”

“Mẹ cô là máy móc xưởng thương, nhiễm trùng nặng, chịu không nổi đau đớn nên mới tự tử.

Cả làng cô đều biết, cô không biết à.”

“Mẹ cô mất bốn năm, ba cô mới cưới mẹ tôi.

Khi cô đã mười hai tuổi rồi.

Cô mù hay não có vấn đề vậy.”

Giọng mẹ dịu hẳn xuống.

Bà sợ cậu báo cảnh sát lật lại vụ án.

“Cho dù là vậy thì tôi cảm kích mẹ con anh sao.

không mẹ anh số cứng, khắc chết ba tôi thì tôi có đi con đường không.”

Cậu cười.

Nụ cười mang theo sát khí khiến toàn thân tôi run rẩy.

“Lý Tuyết Mai, cô còn biết xấu hổ không.

Đừng chuyện cũng đổ lên đầu mẹ tôi.”

“Từ nhỏ cô đã ham hư vinh, lừa nhiêu tiền của đàn ông.

Hứa gả cho nhiêu người.”

người ta kiện, không đền nổi, chạy về cầu xin mẹ tôi.

Mẹ tôi thương cô là phụ nữ, không chịu nổi cảnh lao mới để tôi đi .”

“Cô quên rồi sao, lương tâm cô đâu rồi.”

7

Trời dần tối.

Màu đen không nhìn thấu như một tảng đá lớn đè nặng lên ngực tôi, khiến tôi không thở nổi.

Giọng cậu mẹ vẫn gay gắt.

mẹ anh không muốn cho Phùng Anh ở lại thì cứ đuổi nó đi.

phiền anh sau đừng tới quấy rầy cuộc sống của tôi .

Đừng vì chuyện rách nát mà ảnh hưởng tâm trạng tôi.”

Tôi bịt chặt miệng, sợ họ thấy.

Tôi lảo đảo bước xuống bậc thềm.

Đi đến nơi có đèn đường.

Cuối cùng cũng không còn thấy họ .

lòng như ai bóp chặt.

Đau đến nghẹt thở.

Tôi cuối cùng cũng hiểu vì sao mẹ chưa từng nhắc đến ngoại cậu.

Cũng xác nhận một rằng mẹ không muốn quản tôi.

Không cần để mẹ nhìn thấy tôi .

Cũng không cần nói cho mẹ biết ngoại vất vả thế .

Mẹ đều biết.

Chỉ là không quan tâm.

Tôi muốn quay về.

Quay về nhà ngoại.

Dù cậu có đuổi tôi thì tôi cũng không đi .

Tôi muốn hiếu thuận với ngoại, hiếu thuận với cậu.

Đây là món nợ mẹ tôi thiếu họ.

Tôi muốn bà trả.

Dù tôi biết cả đời cũng không thể trả hết.

Tôi chui gầm cầu, định ngủ tạm một đêm.

Cả ngày chưa ăn .

Bụng sôi ùng ục.

Tôi lục thùng rác được hai cái bánh mì.

Rất thơm, rất mềm.

Tôi ăn một cái.

Một cái nhét cặp để dành cho ngoại.

8

Trời tờ mờ sáng, tôi đã ra trạm xe buýt chờ xe.

Tài xế nhận ra tôi, nói cũng không cho tôi lên xe.

Nhìn chiếc xe chạy vụt qua trước mặt, tôi sốt ruột đến bật .

Bỗng nhiên có người kéo nhẹ áo tôi một cái.

“Phùng Anh, đúng là em rồi, em ở đây.”

Là thầy Thạch.

Một ngày tôi không đến trường.

Thầy tìm về nhà.

Ngoại phát điên tìm tôi khắp núi.

Thầy các bạn tên tôi trên sườn núi.

Cuối cùng ngóng được rằng tôi đã lên xe đi thành phố.

Thầy Thạch bắt chuyến xe sớm nhất, tìm được tôi.

Đối diện thầy, tôi đến không thành .

Thầy mua cho tôi bánh , dẫn tôi lên xe về nhà.

Tôi biết mình sai, cúi đầu không dám nhìn thầy.

Thầy nghiêm giọng mà ân cần nói: “ Anh, sau đi đâu cũng nói với ngoại. không bà sẽ lo lắng, sẽ sợ hãi.”

“Bà sống không dễ dàng, con lời bà, dù thế cũng không được bỏ nhà đi.”

Tôi liều mạng gật đầu.

Từng lời thầy nói tôi đều nhớ kỹ.

Sau sẽ không giờ xảy ra chuyện như vậy .

Tôi sẽ không rời khỏi ngoại.

Gần trưa thì về đến làng.

Ngoại ngồi trên tảng đá lớn ở đầu làng.

Không biết đã ngồi lâu rồi.

Đôi mắt từng trải gió sương gió thổi đỏ hoe.

Tôi tăng tốc chạy về phía ngoại.

Ngoại cũng đứng dậy, run run bước về phía tôi.

Tôi lao lòng ngoại, nghẹn ngào nói: “Ngoại ơi, con xin lỗi, con sai rồi.”

“Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi…”

Ngoại nhẹ nhàng vỗ lưng tôi, nước mắt chảy dài.

Để giảm chi tiêu, để cuộc sống của ngoại trở lại như trước.

Tôi đề nghị nghỉ .

Tôi có thể xuống ruộng việc.

Cũng có thể giúp hàng xóm nhổ cỏ kiếm tiền.

Ngoại xong, gương mặt hiền từ trở nên nghiêm nghị: “Sức khỏe ngoại còn tốt lắm, chưa đến mức . Để trẻ con kiếm tiền nuôi gia đình thì còn ra thể thống .”

con hiếu thuận thì hãy hành cho tử tế, thi đậu đại .”

Không cãi được ngoại, tôi đành quay lại trường.

Tôi dùng từng tấm giấy khen để báo đáp ngoại.

Ngoại dùng từng câu: “ Anh nhà mình giỏi quá.”

Để động viên tôi.

Chớp mắt đã bốn năm trôi qua.

Tôi cao lên rất nhiều.

sức khỏe của ngoại thì kém dần.

Đi lại ngày càng thở dốc.

Ăn uống ngày càng ít.

Cậu đúng như lời đã nói, không giờ quay về.

Ngoại thường ngồi trên tảng đá lớn ở đầu làng nhìn về phía xa.

Ngồi một lần là mấy đồng hồ.

Cho đến khi trời tối hẳn.

Hoặc tôi ra .

Ngoại mới chịu về nhà.

9

Tôi đã lớp Năm rồi.

Số chữ tôi biết ngày càng nhiều.

Tôi còn giành được giấy khen cuộc thi toán nâng cao.

Tôi chạy về nhà, định chia sẻ niềm vui với ngoại ngoại không đáp lại tôi.

Tôi chạy ra đầu làng không thấy.

Ra vườn rau cũng chẳng có bóng dáng.

Chạy xuống ruộng vẫn không thấy đâu.

Tôi , chạy thẳng lên núi.

Ngoại nằm dưới một gốc cây mâm xôi.

tay bà vẫn nắm chặt hai quả dại.

Tựa như sét đánh ngang tai.

Tôi lao tới ôm lấy ngoại, .

Mi mắt đã trĩu xuống của ngoại chậm rãi mở ra, bà khó nhọc nói: “Đừng …”

Tôi cõng ngoại về nhà.

Hỏi bà khó chịu ở đâu.

“Chỗ cũng ổn, chỉ là ngủ quên một chút thôi.”

Ngay sau , ngoại ho dữ dội.

Trên khăn tay loang ra một mảng máu khiến tôi hoảng loạn òa .

Ngoại bệnh rồi.

Tôi muốn đưa bà đi bệnh viện.

Ngoại khó nhọc nói: “Sao càng biết nhiều chữ lại càng không lời vậy.

Ngoại khi lừa con chứ.

không sao, đừng lo.”

Ngoại chưa từng lừa tôi.

lần , bà lừa tôi rồi.

Tôi nằm bên cạnh ngoại, suốt đêm không chợp mắt.

Ngoại cũng ngủ không yên, lúc thì tên cậu, lúc lại tỉnh giấc, thở dài lâu.

Trời sáng, tôi xin phép nghỉ với thầy giáo.

Giấu ngoại, tôi đi lên huyện.

Đứng giữa phố xá, tôi bối rối không biết sao.

Tìm cậu ở đâu bây giờ.

Tôi đi đến chỗ lần trước từng thấy xe máy của cậu.

Hy vọng có thể gặp được cậu ở .

nơi ấy đã được xây lại.

Chỉ còn một hàng xe đạp xếp ngay ngắn.

Thời gian trôi từng giây từng phút.

Tôi như ruồi mất đầu, chạy loạn khắp huyện.

Ngoại vẫn ở nhà, cần người chăm sóc.

lúc hoảng loạn tột độ, tôi chợt nghĩ đến một người.

Có lẽ bà ta biết cậu ở đâu.

Tôi chạy như bay.

Thở hổn hển, kiễng chân tìm kiếm khu dân cư.

Tùy chỉnh
Danh sách chương