Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/2g36Wj1bJC

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
10
cùng tôi cũng bóng dáng quen thuộc.
Mẹ xách túi, khoác tay chú Ngụy ra khỏi cổng khu nhà.
Tôi sải tiến .
Bà ta khựng lại, sững sờ, kinh ngạc nói: “Tiểu Anh, con… con lại đến đây.”
“Ngoại con rồi, con…”
Bà ta cắt ngang tôi: “Trời ơi, con bé này, bà tìm mẹ làm gì. chẳng . Già rồi còn làm bộ yếu đuối.”
Tôi đỏ hoe mắt, gào : “Ngoại ho ra máu rồi, mẹ còn nói bà làm bộ.
Mẹ còn lương tâm không.
Mẹ nói vậy không sợ báo ứng .”
Mẹ tôi như người xa lạ.
Rất lâu sau mới miệng: “Bà nói gì với con rồi. Là bà xui con đến nói với mẹ như vậy phải không.”
“Mẹ biết ngay bà ta chẳng phải thứ tốt đẹp gì. Chết đi hơn. Mau về đi, mẹ không có tiền. Có tiền cũng không chữa cho bà ta.”
Những đó như dao cứa vào tim tôi.
mắt rơi lã chã không ngừng.
Người mẹ tôi từng yêu nhất, ngay khoảnh khắc này, tôi hoàn toàn thất vọng về bà ta.
Tôi chằm chằm vào bà ta, run giọng nói: “Trong lòng bà tiền ra còn có gì nữa.”
Bà ta cười lạnh: “Cần có gì nữa. Mau về đi, đừng đứng đây làm trò cười.”
Bà ta khoác tay chú Ngụy, nhanh rời đi.
“Tôi không đến xin tiền, cậu tôi ở đâu.”
Mẹ dừng , quay lại, cười lạnh: “Cậu ta à. Ồ đúng rồi, mẹ cậu ta sắp chết rồi, thằng con hiếu thảo đó không ở bên . Ha ha ha, tốt quá.”
“Mẹ biết cậu ta ở đâu. Loại đàn ông vô công rồi nghề đó, biết đang lén lút trộm gà sờ chó ở đâu chứ.”
Gót giày cao gót nện lách cách trên mặt đất.
Tiếng cười của bà ta lạnh lẽo đến rợn người.
Tôi theo bóng lưng bà ta, gào : “Mẹ… con xin mẹ.
cần mẹ nói cho con biết cậu ở đâu.
Con hứa sau này sẽ không bao giờ làm phiền mẹ nữa.”
cùng, bà ta cảm cuộc trao đổi này có lợi.
Biết được địa của cậu, tôi bắt một taxi, chở thẳng đến chỗ cậu ở.
11
Trong một sân nhỏ ở khu nhà trọ công nhân trong phố, quần áo phơi kín khắp nơi.
xe máy quen thuộc đậu dưới mái che.
Bên cạnh còn có xe ba bánh và xe đạp.
Những người sống ở đây đều là dân quê phố làm thuê.
Phòng của cậu ở tầng , hành lang.
Tôi đứng cửa, cánh cửa sắt sơn xanh.
Hít sâu một hơi, lấy hết can đảm, tôi gõ cửa.
“ đấy.”
Cậu cửa.
Khựng lại trong chốc lát.
Ông không ngờ tôi sẽ tìm đến.
“Cậu ơi, là con, Tiểu Anh.”
“Đúng là xui xẻo. Tao không nuôi mày. Đi tìm người đàn ông của Lý Tuyết Mai đi. Cút…”
Cửa bị đóng “rầm” một tiếng.
Tôi loạng choạng lùi lại mấy .
mắt dâng đầy hốc mắt.
Tôi lại lấy hết can đảm, gõ cửa lần nữa.
“Cậu ơi, con không đến xin tiền. Ngoại rồi, ho ra máu. Cậu về thăm ngoại đi, ngoại nhớ cậu…”
Tiếng gõ cửa làm con chó nhà bên đang ngủ trưa sủa ầm ĩ.
Cậu cửa, cau mày quát lớn: “Đừng gõ nữa. Không hiểu tiếng người à…”
Tôi đôi mắt đỏ ngầu của cậu, khóc không tiếng: “Cậu ơi, con không đến xin tiền. Ngoại rồi, ho ra máu. Cậu về thăm ngoại đi. Trong mơ ngoại gọi Tiểu Trạch…”
Trên mặt cậu thoáng qua một nỗi u sầu.
Ông há miệng không nói gì.
Cậu đóng cửa, lao xuống lầu.
Xe máy nổ “ầm ầm” phóng ra khỏi sân.
Tôi chạy theo ra , cậu đã không còn bóng dáng.
Khi tôi về đến nhà trời đã gần tối.
Những hạt mưa to nặng rơi xuống tảng đá lớn làng, lăn xuống như mắt.
12
Cổng nhà toang.
Xe máy của cậu đậu trong sân, phủ bạt mưa.
vào gian chính, tôi nghe loáng thoáng tiếng cậu nghẹn ngào: “Tháng nào con chẳng tiền về.
Người không khỏe không mua thuốc.”
“Con mẹ nuôi con bé, con không nói gì. mẹ cũng không thể đem hết tiền đi nuôi được.”
Tôi sững sờ.
Hóa ra những cậu nói trước kia thật sự là lúc giận.
Cậu không những tiền đều đặn mỗi tháng còn nhiều hơn trước.
Tôi chợt hiểu ra.
Quần áo, giày dép ngoại mua cho tôi.
Khăn quàng, găng tay.
Cả thịt mua mỗi dịp Tết.
Không phải tiền bán trứng gà hay khoai lang.
là tiền cậu về.
Cậu giận không về nhà vẫn nhờ người cùng quê mang tiền về mỗi tháng.
Ngoại biết cậu kiếm tiền không dễ.
Một mình cậu nuôi ba người.
giảm gánh nặng cho cậu, ngoại mới tự mình làm ruộng.
Tôi đứng cửa, mắt giàn giụa, không biết phải đối diện với cậu thế nào.
“Khụ khụ… Tiểu Trạch, mẹ già rồi, đến lúc phải đi rồi, tốn tiền làm gì.”
“Con ở không dễ dàng, mẹ biết cả.”
“Tiểu Anh là đứa trẻ ngoan, cũng là đứa khổ.”
“Gặp phải người mẹ như Tuyết Mai, nếu chúng ta không lo cho , biết làm .”
“Số tiền con , mẹ đều dành.”
“Sau này cho Tiểu Anh đi học đại học.
“Mẹ chống đỡ không được mấy ngày nữa đâu, con trai hứa với mẹ đi.”
“Đừng trút mối hận với Tuyết Mai con bé.”
“Mẹ đi rồi, con giúp Tiểu Anh nhé.”
“Con bé học rất giỏi. Thầy Thạch nói có tố chất, không thể lãng phí được… khụ khụ khụ.”
Tôi ngồi xổm xuống đất, khóc đến tê dại cả người.
Ngoại vì dành tiền cho tôi đi học đến thuốc cho mình cũng không nỡ mua.
Trong khi mẹ tôi lại buông vô lễ với bà.
Lần tiên trong đời, tôi sinh ra oán hận với mẹ.
13
Cậu khóc như một đứa trẻ.
Phải rồi, trước mặt mẹ, cậu vốn dĩ vẫn là một đứa trẻ.
“Mẹ… mẹ đừng nói nữa. Con… con có thể tiền cho , cứ xem như làm việc thiện đi.”
“Tiểu Trạch, nghe mẹ. Nếu gặp được phù hợp đừng buông tay nữa.
Dù người ta từng ly hôn cũng đừng chê. Có một mái nhà, có người bầu bạn, mẹ mới yên tâm được.”
“Điều mẹ hối tiếc nhất là không được con gia lập thất, là mẹ có lỗi với con.”
“Năm đó mẹ quá tin , rõ ràng hứa là chờ con ra sẽ cưới, vậy …”
Cậu và mẹ tôi bằng tuổi.
Năm cậu mười , ông bà ngoại tái hôn.
Cậu được bà về sống cùng ông.
Cậu và mẹ tôi là thanh mai trúc mã, từng thích nhau.
Ông ngoại cũng có ý muốn họ vợ chồng.
mẹ tôi ham hư vinh, thích hưởng thụ.
Sau khi ông ngoại mất, bà ta sống buông thả, coi trời bằng vung, cùng gây họa lớn.
Cậu gánh tội thay mẹ tôi.
Mẹ hứa với cậu, chờ cậu ra sẽ cưới cậu.
Kết quả là bà ta lại bỏ trốn với ba tôi.
Khi cậu được thả tôi đã tuổi.
Người chê cậu từng có tiền án, không chịu lấy.
Vì thế đến giờ cậu vẫn độc thân.
Tình yêu của cậu với mẹ tôi biến thù hận.
tôi, ông hận không thể mắng một trận.
Tôi biết ơn bà ngoại.
Dù mẹ tôi làm tổn thương họ bà vẫn chấp nhận nuôi tôi, cho tôi cuộc sống tốt nhất.
Tôi muốn báo đáp bà bà không cho tôi cơ hội nữa rồi.
Bà nắm chặt tay tôi, dặn dò: “Phải học thật giỏi. Con đã hứa với bà ngoại, phải thi đậu đại học nhé…”
Tôi khóc không tiếng, gật như điên.
Trời tối đen, sấm sét vang trời.
Bà ngoại ra đi trong vòng tay cậu, bình yên nhắm mắt.
14
Sau tang lễ, cậu ném bàn trăm tệ, lạnh lùng nói: “Liệu tiêu cho kỹ, nếu không phải mẹ tao nhờ tao thà lấy tiền lau mông còn hơn cho mày.”
bóng lưng cậu khuất dần, mắt tôi trào ra không ngừng.
Bà nói đúng.
Cậu là nói chuyện hơi to tiếng.
Tôi rương gỗ của bà ngoại, định cất tiền vào đó.
Chạm tay vào khăn tay xanh dùng gói tiền của bà.
ra, một xấp tiền mặt đỏ rực hiện ra trước mắt.
Đây là số tiền bà nhịn ăn nhịn mặc dành dụm.
Dành cho tôi.
Khoảnh khắc đời, bà vào rương trên tủ.
Tôi đến gần, bà yếu ớt nói: “Tiền… con… học…”
Tôi vuốt ve rương như vuốt tay bà.
mắt không kìm được làm ướt cả khăn.
Tôi vội lau đi bằng vạt áo rồi đặt trăm tệ cậu vào đó.
Đậy rương lại.
Toàn tâm toàn ý dốc sức vào việc học.
Thi đậu đại học là ước mơ của tôi, là kỳ vọng của bà.
Từ đó cậu không về nhà nữa.
Thanh minh, trước mộ bà có ngọt, bánh mì và tàn tro tiền giấy.
Tôi biết, cậu đã về rồi.
Từ cấp tôi bắt ở nội trú.
, ba tuần mới về nhà một lần.
Về dọn dẹp nhà cửa, phơi chăn, cửa cho thoáng khí.
Hôm đó tôi vừa định khóa cửa đi học thầy Thạch đến.
Thầy tôi năm trăm tệ, cười nói: “Tiểu Anh, cậu con nhờ thầy cho con, nói con ăn uống cho tử tế, đừng tiết kiệm quá.”
Tôi nhận tiền, mắt đỏ hoe: “Thầy, phiền thầy nói với cậu giúp con, con lại đứng nhất lớp rồi.
Thầy còn giúp con xin học bổng nữa, nói cậu đừng tiền nữa.
Cậu kiếm tiền không dễ, bảo ông ăn uống cho tốt, tự chăm sóc mình.”
Thầy Thạch gật : “Học trò Phùng Tiểu Anh đúng là hiếu thảo, hiểu chuyện, thầy sẽ chuyển cho cậu con.”