Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/60JYV4rzDy

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 4

15

Sau đó cậu không nhờ ai mang tiền cho tôi nữa.

Tiền bổng và hỗ trợ cộng lại, trừ ăn uống thì còn dư.

Chỉ là lâu không có tin từ cậu.

Tôi hơi lo.

Tôi thi đậu trường cấp ba nhất huyện – Huyện Nhất Trung.

Trường gần cậu ở.

tuần ra ngoài mua tài liệu, đi ngang khu trọ của cậu.

Tôi lấy hết can đảm gõ cửa căn phòng sơn xanh.

Ra mở cửa là một người phụ nữ trung niên.

Tôi ngạc nhiên vui mừng, buột miệng gọi: “Mợ ơi…”

Người phụ nữ nhíu mày, : “Chồng tôi có thêm cháu gái từ khi nào thế?”

Một người đàn ông đi ra.

Tôi tim đập loạn, lòng bàn tay ướt mồ hôi, chờ đợi cậu mắng một trận.

“Không quen, chắc là đứa lừa đảo giả làm họ hàng để tiền.”

Nhìn hai người xa lạ ấy, tôi cảm thấy hụt hẫng.

Tôi hỏi cậu dọn đi đâu, họ phẩy tay đóng cửa.

Tôi đi quanh sân, từng nhà một hỏi tên cậu.

cũng có người : “Anh ấy dọn ra thành rồi, gần làm ở nhà máy thép.”

Tôi bắt xe buýt đó.

Chờ cậu trước cổng nhà máy.

Tới tận tan ca buổi tối.

Một nhóm nhân mặc đồ xanh bước ra nhưng không thấy cậu đâu.

Đang định hỏi thì thấy cậu xách bình nước nóng đi ra.

Thì ra cậu đi lấy nước nên ra trễ.

Cậu cũng thấy tôi.

Giữa đám nhân, sinh mặc đồng phục nổi bật.

“Cậu ơi! cháu cũng tìm cậu rồi!”

Cậu mặt , đi khó chịu: “Không cần tiền nữa mà lại tìm tao làm .”

“Cậu ơi, cháu chỉ thăm cậu thôi.”

“Thăm tao?” Cậu dừng lại, nghiêng đầu, .

Tôi nhẹ nhàng gật đầu.

“Thấy rồi đấy, thì đi đi.”

Cậu sải bước đi nhanh, rẽ vào một con hẻm nhỏ.

Tôi không đuổi theo.

Tôi vốn chỉ nhìn cậu một lần.

thành chỉ có một chuyến xe buýt.

Tôi đợi lâu, bụng đói meo mà xe chưa .

Đang ngẩn người nhìn bảng trạm thì một chiếc xe máy dừng lại.

“Cậu ơi…”

Cậu đen mặt.

Lấy ra hai trăm tệ, đưa cho tôi: “ tiền thì nói thẳng, vòng vo. Đúng là cái kiểu ấy.”

Tôi vội xua tay: “Cháu không cần, tiền trước đây cậu đưa còn.”

Bụng lại réo “ọc ọc”.

Cậu nhíu mày, : “ xe.”

16

Cậu đưa tôi một quán nướng rồi gọi nhiều món.

Tôi thực sự đói nên liền ăn lấy ăn để.

Cậu bất ngờ bật cười khẩy: “Chết vì sĩ diện. Không có tiền ăn mà còn chê tiền, tao ước mày nhận nữa, tránh xa tao ra. Nhìn thấy mày là tao bực.”

Tôi nhai xiên bánh mì, nhỏ lầm bầm: “Bực cháu mà còn dẫn đi ăn cơm, đúng là ngoài miệng nói một đằng trong lòng nghĩ một nẻo.”

“Tao sợ mày chết đói. Tao thương hại mày.”

“Cháu đúng là đáng thương mà, cháu chỉ còn mỗi mình cậu là người thân, không đáng thương .

Cho nên… cậu có thể thương cháu mãi không? giả bộ nữa.”

Tôi cậu quan tâm tôi.

“Cháu cũng quan tâm cậu, cậu có thể tin cháu không? Cháu không phải đứa vô ơn đâu, cháu không phải…”

Nước nghẹn cứng nơi cổ họng khiến tôi không thể nói thêm lời nào.

Cậu cầm con cua, tay khựng lại giữa không trung.

Đôi đỏ ngầu nhìn tôi, khàn khàn: “ giở trò cảm động với tao. Ăn đi. Ăn xong thì biến.”

Ánh đèn chiếu cậu khiến mái tóc bạc càng thêm nổi bật.

Lòng tôi nhói đau.

Giá như con người không già đi.

Có lẽ vì tôi lớn.

Sau bữa ăn đó, cậu dường như cũng bớt gắt gỏng hơn.

Cậu thỉnh thoảng đón tôi ở cổng trường, dắt tôi đi ăn ngon.

Có lúc còn mang đồ ăn vặt tới.

Dù lời cậu nói còn thô ráp nhưng tôi quen rồi.

nhận giấy báo trúng tuyển đại , tôi dùng tiền làm thêm mời cậu đi ăn.

Cậu uống say, đôi đỏ hoe, nghẹn ngào nói: “Mẹ mày vô lương tâm lắm, tao vì cô ta có thể làm bất cứ điều , kể cả chết.

Vậy mà chỉ vì tao không có tiền mà cô ta tổn thương tao hết lần này lần khác.”

“Cô ta chưa từng nghĩ tao cũng đau lòng ? Tao cũng là con người mà, cũng buồn chứ.”

“Sau khi cô ta ly hôn với ba mày, tao hèn hạ cầu cô ta.”

“Tao không có tiền nhưng tao có thể kiếm, nhưng cô ta nói ?”

“Cô ta nói: ‘Tôi vốn chẳng thích anh, bám lấy tôi nữa.’”

“Tao hận cô ta, hận cô ta, hận cô ta…”

Cậu khóc như mưa.

Tôi cầm lấy chai rượu trong tay cậu, nghẹn ngào nói: “Cậu ơi… mẹ con không xứng với cậu, bà ấy không xứng.”

Cậu quá , mẹ tôi không có phúc phận ấy.

17

Tôi ngành y đa khoa.

Nghỉ hè về nhà, tôi mộ , nói nhiều chuyện với bà.

Những điều tôi thấy ngoài thế giới kia.

Những phong cảnh mà quê tôi không bao có.

nghiệp đại , tôi vào làm tại một bệnh viện.

Tôi đón cậu về sống .

Cậu sức khỏe không , mắc nhiều bệnh mãn tính.

Có cậu bên cạnh, tôi mới yên tâm.

Cậu không chịu ngồi yên mà tự đi việc làm bảo vệ.

Cậu nói ở nhà buồn lắm, đi làm còn có người trò chuyện, thời gian trôi nhanh hơn.

Việc nhẹ, cậu lại thích nên tôi cũng không phản đối.

Năm thứ ba đi làm, tôi mua nhà ở thành phố.

Cậu đưa tôi hai mươi ngàn.

Tôi không nhận, cậu nổi giận, bỏ nhà đi, cũng không chịu ăn cơm.

Tôi đành cầm lấy rồi lặng lẽ gửi vào sổ tiết kiệm.

Sau này tôi kết hôn, chồng tôi là đồng nghiệp, là một đứa trẻ lớn trong gia đình đơn thân, anh kính trọng cậu.

đó tan làm, mẹ bất ngờ chặn tôi trên đường.

Bà ta già đi nhiều, quần áo tả tơi.

Tôi định giả vờ không quen nhưng bà ta túm lấy tay tôi.

“Tiểu Anh, mẹ tìm con rồi… bây mẹ chỉ còn con thôi, con sẽ không bỏ mẹ mà, đúng không?”

Tôi gỡ tay bà ta ra khỏi cánh tay mình, bình thản nói: “ lỗi, nhà tôi có hai người già rồi, không còn để bà ở nữa.”

“Không , không … mẹ ngủ ghế sofa cũng … không, ngủ ngoài ban cũng …”

Cảnh tượng này mà quen thuộc.

Năm xưa, khi mẹ nói nhà chú Ngụy không có phòng cho tôi ở, tôi níu áo mẹ, cầu : “Con có thể ngủ sofa… không, con có thể ngủ ở ban .”

Mẹ hất tay tôi ra, bực dọc: “Ban toàn là hoa của chú Ngụy, mẹ nói rồi, nhà không có cho con ở, con không hiểu chuyện vậy.”

18

Sau này, mẹ bị con chú Ngụy đuổi ra khỏi nhà.

Họ đi làm, lập gia đình rồi đón chú Ngụy đi.

Căn nhà ở thành phố cũng bán rồi.

Mẹ không còn nơi nào để đi, bà ta tìm kiếm khắp nơi, lần ra tôi.

Ánh mẹ nhìn tôi y hệt như năm xưa tôi nhìn bà ta.

lỗi, ban đầy hoa, không có cho bà ngủ.”

Ánh mẹ lập tức trở nên lẽo.

“Tao là mẹ mày, không có tao thì làm có mày ngày nay.

thế lúc trước tao nên vứt mày cho chó ăn.”

Nhìn vẻ mặt tức tối của bà ta, tôi cười khổ.

nay của tôi là do và cậu dìu dắt nên.

nói ai vô ơn thì bà không bằng tôi đâu.”

“Mày con khốn, dám nói vậy với tao, tao đánh chết mày!”

Tôi túm lấy tay bà ta, lùng nói: “ làm ầm .

nay tâm trạng tôi , mau đi đi.

Nếu bà còn dai dẳng nữa thì tôi sẽ chọn cho bà một viện dưỡng lão nhất và để cả thế giới ai mới là người nên gột rửa thanh danh cho cậu tôi.”

mẹ sợ thật.

Không bao xuất hiện trước mặt tôi nữa.

Tôi bảo cậu nghỉ việc, về nhà trông cháu giúp tôi.

Mỗi ngày tan làm, cậu đều bế con đứng chờ tôi trước cổng khu chung cư.

Giống hệt như năm nào, từng đợi tôi tan trở về.

Tùy chỉnh
Danh sách chương