Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9UtQfmKs4i

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 4

14

Một tiếng sau.

Xem hết toàn bộ video, tôi nằm bẹp dí trên giường như miếng bông mềm.

rồi.

Ban đầu tôi chỉ đi chuyến này để gột rửa tâm hồn thôi mà…

Bây thì hay rồi.

là lòng người khó dò mà…

15

Mấy ngày tiếp theo, vì lịch trình khá dày đặc nên tôi chẳng có thời gian nghĩ ngợi vớ vẩn.

Tôi nói là ban ngày.

Đến khi màn đêm buông xuống, lúc chỉ còn một mình…

Cái tên yêu Thẩm Phong kia lại xuất hiện trong đầu tôi.

Có lẽ do bị ảnh hưởng bởi mấy cái video kia, rõ ràng nội dung anh nói toàn chuyện bình thường.

tôi cứ nói chuyện với anh là đầu óc xa.

Tôi chưa là kiểu con gái ngây thơ trong sáng gì cho cam.

Cũng “hoàng” dữ lắm.

đây là đầu tiên tôi nghiện một người đến vậy.

Chắc là Thẩm Phong bỏ bùa tôi rồi.

Phiền chết mất.

Ai bảo anh đẹp trai như cơ chứ.

Giá mà xấu đi một thì tôi đâu ra nông nỗi này.

nói đi cũng nói lại.

Một người như Thẩm Phong mà để lỡ thì là tiếc đời.

Tôi không , khối người xếp hàng đợi đến lượt.

Không được không được.

không lúc mà khách sáo.

Tương lai tính sau.

mà chậm tay là mất phần ngay!

nên…

Lúc Thẩm Phong lại dò hỏi tôi nữa, tôi không còn tìm cớ thoái thác như trước.

Mà trả lời:

“Trước hết… thử hòa hợp trên giường cái đã.”

16

Ngày tôi về nước, Thẩm Phong ra sân đón.

Lúc ấy trong nước vừa chớm thu, sáng tối có se lạnh.

Anh mặc một chiếc áo khoác gió đen, bên trong là sơ mi trắng đơn giản và quần âu đen.

Tay ôm một bó đứng chờ ở cửa đến.

Như bước ra từ tạp chí thời trang vậy.

Tôi đã nhìn thấy anh từ xa.

Tim chợt đập lỡ một nhịp.

Trời đất ơi.

Anh là đẹp đến vô !

Thẩm Phong cũng nhanh chóng nhận ra tôi.

Ánh mắt vốn lạnh nhạt lập tức ấm lên.

Không nhịn được bước lên hai bước, cúi người vẫy tay với tôi.

Tôi bật cười, bước nhanh hơn.

Khi tôi lại gần, Thẩm Phong tự đỡ hành , đưa hoa cho tôi:

“Anh nhớ em thích , nên đã trồng rất nhiều trong nhà kính. Em thấy ? Nở cũng ổn không?”

Tôi kinh ngạc:

“Anh tự trồng á?!”

“Trồng từ khi nào ?”

Thẩm Phong nghĩ một :

“Cỡ nửa năm rồi.”

Tôi suy nghĩ mất một lúc mới phản ứng lại.

Nửa năm trước, chính là đầu Văn Thiệu dẫn tôi đi gặp bạn bè, lúc đó trên bàn cũng có một bó .

Lúc nói chuyện phiếm với cô gái bên cạnh, tôi chỉ vô tình nhắc rằng mình thích loài hoa này.

Vậy mà Thẩm Phong lại nhớ.

Tự dưng trong lòng tôi dâng lên một cảm xúc phức tạp.

Văn Thiệu cũng tặng tôi hoa, đủ loại như hồng, ly, tulip, cát tường.

Thậm chí mẫu đơn cũng .

Chỉ là…chưa .

là không có so sánh thì không biết sự khác biệt.

Thẩm Phong thật là…

Tôi chỉ muốn “đi đường tim”, ai cho anh “đi đường lòng” hả?

Tôi cúi đầu, lặng lẽ bước đi.

Đi được một đoạn, tôi đột cảm thấy là lạ.

Tôi dừng lại, quay sang nhìn Thẩm Phong:

“Đừng nói là… anh thích em ngay từ đầu gặp đấy nhé?”

17

Sảnh sân đông nghịt người, trong mắt Thẩm Phong dường như chỉ có mình tôi.

Anh nhìn tôi, nụ cười dịu dàng:

“Ừ, anh yêu em từ cái nhìn đầu tiên, Viên Viên.”

Tim tôi lại đập thình thịch.

Tôi siết chặt tay, nghe thấy chính mình hỏi:

“Vậy… nếu em không chia tay với Văn Thiệu, anh sẽ gì?”

Thẩm Phong cụp mắt:

“Thì anh đơn phương thôi.”

“Nếu hôm đó Văn Thiệu không uống say, không nói ra chuyện khuyên em đi phẫu thuật, thì anh sẽ tiếp tục đơn phương mãi như vậy.”

Tôi ngạc :

“Anh cãi nhau với hắn là vì chuyện đó?”

Thẩm Phong gật đầu:

“Ừ. hắn uống say quá, chỉ nhớ mỗi chuyện anh đánh hắn.”

Tôi phồng má, cười nghiêng đầu, giọng lầm bầm:

“Trước anh cứ lạnh như băng với em, em tưởng anh ghét em cơ.”

Thẩm Phong khẽ lắc đầu, cười khổ:

“Nếu không giữ khoảng cách, anh sợ mình sẽ không kiềm chế được mà lại gần em.”

Ra khỏi cổng sân , Thẩm Phong cởi áo khoác khoác lên người tôi:

“Chỉ em cười với anh một cái, là anh lại có hy vọng.”

“Viên Viên, anh đã cố gắng kìm nén phần tồi tệ trong mình.”

Hơi thở tôi rối loạn, má cũng bắt đầu ửng đỏ.

Tôi ngẩng đầu:

“Thẩm Phong.”

“Anh có … đê tiện thêm một nữa.”

18

Thẩm Phong… không nghe lời lắm.

Dù tôi đã ám chỉ rất rõ ràng.

Anh vẫn không chịu… đê tiện cho ra hồn.

Thật là tôi thất vọng.

Dưới lầu nhà, Thẩm Phong giúp tôi kéo chặt áo khoác:

đường dài chắc mệt rồi, em nghỉ ngơi sớm đi.”

là mệt thật.

Trên xe về, tôi suýt ngủ gật mấy , chẳng còn tâm trí gì nữa.

“Ừ, anh về cẩn thận.”

Nói tôi xoay người đi.

“Đợi đã.”

Thẩm Phong kéo tay tôi lại, nhỏ giọng hỏi:

“Viên Viên, anh… anh có hôn em không?”

Tôi hơi nhướng mày, cổ ngẩng cao:

“Không được.”

có yêu đương gì đâu. Đừng quên mình đã thỏa thuận, chỉ là… vui vẻ xác thôi mà…”

Chưa nói dứt câu, hơi thở nóng rực cùng một nụ hôn vụng về đã phủ xuống.

Thẩm Phong hôn nhẹ một cái, sau đó dùng đôi mắt móc câu kia quan sát phản ứng tôi.

Tôi chớp mắt mấy .

Vô thức liếm môi.

Ánh mắt Thẩm Phong tối lại, anh nuốt nước bọt, siết eo tôi kéo lại gần, hung hăng hôn lên.

Tôi cong môi cười, kiễng chân, vòng tay ôm lấy cổ anh.

Anh khựng lại, rên khẽ một tiếng, rồi ôm chặt tôi vào lòng, hôn đến mức trời đất quay cuồng.

Trong lúc ngực tim đập rộn ràng, tôi cảm thấy thứ gì đó cứng ngắc ở eo mình càng lúc càng rõ…

chuẩn bị hành động, Thẩm Phong bỗng buông tôi ra, quay người đi nhanh.

Tôi không vui:

“Thẩm Phong.”

“Quay lại đây.”

Anh khựng người, rồi chậm rãi quay lại.

Tôi liếc xuống một cái, lông mày khẽ nhướng.

Quả .

Dù còn cách một lớp vải, phiên bản thực tế vẫn “ấn tượng” hơn video nhiều.

19

Thẩm Phong cúi người, vẻ mặt đầy lúng túng.

Tôi bắt đầu khó chịu:

“Lúc gửi video thì hăng như gì, xấu hổ là ?”

“Không xấu hổ…”

Thẩm Phong liếc trộm tôi, giọng nhỏ xíu:

“Chỉ là thấy… mất mặt.”

“Chỉ mới hôn có một cái… mà đã không khống chế được.”

“Nó không nghe lời, hay là… em đánh nó đi?”

Tôi nhìn anh, bật cười hỏi:

“Đánh nó? tính là trừng phạt hay… phần thưởng đây?”

“Anh…”

Thẩm Phong càng thêm bối rối.

Câu kia anh nói không qua não, nói là hối hận ngay.

“Xin lỗi, nụ hôn đầu … anh vốn để dành cho một khoảnh khắc lãng mạn hơn, ai ngờ…”

“Viên Viên, anh nói rồi, anh muốn bên em lâu dài, không chỉ là vui vẻ xác.”

“Anh… anh về đây.”

Nói , không chờ tôi đáp, anh quay lưng bỏ đi.

Tôi đứng yên tại chỗ, ngơ ngác một lúc.

Sau đó khẽ thở dài.

Thẩm Phong thật tham lam.

Không chỉ muốn thân tôi.

Còn muốn luôn trái tim tôi.

Tôi mím môi, bước vào thang máy.

Về đến nhà, tôi ngâm mình trong bồn tắm.

Tưởng sẽ thư giãn một , vậy mà trong đầu cứ hiện lên hình ảnh Thẩm Phong.

Khoảnh khắc anh quay lưng rời đi, giống hệt một chú chó con bị bỏ rơi.

Rõ ràng trời không mưa, mà người lại ướt sũng.

Cảm giác tê rần len lỏi từ tim lan ra khắp cơ .

Tắm , tôi nhìn bó đặt đầu giường, tay vô thức đặt lên ngực trái đập thình thịch.

Tôi gửi tin nhắn cho Thẩm Phong:

【Vậy không chỉ là xác nữa, thử sống đời thường với nhau xem .】

20

Chuyện yêu đương, tôi nghĩ yêu ai cũng như nhau.

Sự thật chứng minh tôi sai rồi.

Vốn dĩ tôi cực ghét những hành vi ngu ngốc, vậy mà khi Thẩm Phong vài chuyện “tụt IQ”, tôi lại thấy anh đáng yêu không chịu nổi, cười đến tê má.

Chắc chắn là vì mặt anh quá đẹp.

Ngày nào cũng nhìn cái mặt đó, bảo tôi buồn được.

Mọi chuyện êm đẹp.

Không ngờ hôm đó, Thẩm Phong đột đề nghị chuyển hết tiền cho tôi quản .

Tôi ngơ ngác nhìn xấp tài liệu dày cộm trong tay.

Tài sản, cổ phiếu, quỹ đầu tư, tiền tiết kiệm…

Tôi không nghĩ đã từ chối ngay:

“Áp lực lớn quá, anh tự quản đi.”

Bố mẹ Thẩm Phong mới biết tôi được vài ngày, anh đã giao hết cải cho tôi.

Bảo tôi nói với nhà chồng tương lai?

Thẩm Phong như nhìn thấu tôi:

“Đống này không liên quan gì đến công ty gia đình, toàn là tiền anh tự kiếm. Em đừng áp lực.”

“Đàn ông giao tiền cho vợ quản chứ.”

“Anh nghe nói vậy con gái mới có cảm giác an toàn.”

Tôi nhìn anh:

“Anh giao hết tiền cho em, không sợ em ôm tiền chạy mất à?”

“Anh chỉ nghĩ cho em, còn cảm giác an toàn bản thân thì ?”

Thẩm Phong ghé lại gần, hôn tôi một cái:

“Dễ mà. Em mở tính năng ‘Thanh toán thân mật’ với anh, sau này anh dùng tiền em là được.”

Chuyện này tất không dễ thuyết phục tôi được.

mới yêu nhau, chưa kết hôn mà.”

“Lúc yêu thường dễ bị cảm xúc chi phối, hay đưa ra những quyết thiếu trí. Anh nên bình tĩnh lại.”

Ánh mắt Thẩm Phong tối đi.

Anh im lặng rất lâu, rồi khẽ gọi:

“Viên Viên.”

“Anh không hề thiếu trí. Từ nhỏ đến lớn, mỗi một bước anh đều biết mình gì.”

Anh nhẹ giọng nói:

“Ngày em đồng ý bạn gái anh… anh đã nghĩ chuyện sau này sống với nhau nào rồi…”

21

Kết thúc ngày hôm đó, tôi và Thẩm Phong xem như không vui mà chia tay.

Mâu thuẫn vẫn chưa giải quyết , sáng hôm sau, tôi vừa tới công ty thì đã nhận được thông báo dẫn theo thực tập sinh mới – Lương – đi công tác ngoại tỉnh.

Lương cũng mới tốt nghiệp không lâu giống tôi, là một cậu trai năng động, tươi sáng như ánh mặt trời.

Cậu ấy nói chuyện khéo léo, hoạt bát, được mọi người rất quý mến.

Vì chuyến đi trong ngày, không quay về lấy hành , nên tôi trực tiếp ra ga tàu cao tốc.

Trong thang máy, Lương kể liền hai câu chuyện cười nhạt nhẽo.

Sau đó còn dí theo tôi hỏi:

“Chị thấy buồn cười không?”

Tôi chống cằm suy nghĩ một lúc rồi nói:

“Cũng đã nhạt tới mức vòng lại thành buồn cười rồi.”

Lương ôm ngực ra vẻ đau khổ:

“Chị nói vậy là quá phũ đấy Viên ơi, tim em đau quá nè.”

Đinh — một tiếng.

Thang máy mở cửa.

Tôi bật cười:

“Cậu có lố vậy không?”

Vừa nói vừa vô thức liếc qua khu vực ghế chờ sảnh.

Khi nhìn thấy người ngồi ở đó, nụ cười trên môi tôi lập tức cứng đờ.

Tùy chỉnh
Danh sách chương