Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/4AruJbjn5A

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 4

14

Tại bệnh viện.

Kết quả CT thấy Phó Tư Niên chỉ bị xây xát bên ngoài.

Anh không ở ký túc xá, sau khi băng bó xong, tôi chuẩn bị bắt xe về trường một mình.

“Để tôi đưa cậu về.”

Phó Tư Niên đuổi theo: “Cùng về đi.”

Tôi xua tay: “Anh không tiện đường với tôi đâu, mất công, tôi bắt xe về cũng dễ.”

Phó Tư Niên vội vàng nói: “Trễ thế này , con gái đi một mình không an toàn.”

nữa, nhỡ lại tìm cậu gây chuyện thì sao?”

Tôi nghĩ một lúc, thấy anh nói có lý nên không từ chối nữa: “Vậy cảm ơn anh.”

“Ờm…” Trong lúc chờ xe, Phó Tư Niên ngập ngừng: “ hiểu lầm chúng quen nhau.”

“Hắn có bệnh đấy.”

Tôi đưa ra một nhận xét khách .

nghĩ hệ giữa hai người họ, tôi mím môi: “Anh lo, tôi nói rõ với hắn. Dù gì hai người cũng có giao tình năm, có cạch nhau thì cũng không nên vì chuyện hiểu lầm này mà…”

“Tôi không tâm!”

Phó Tư Niên ngắt lời tôi: “Thật ra, tôi nói—hay là chúng hẹn hò luôn đi?”

Tôi bật cười trêu chọc: “Anh không sợ bị gọi là ‘tiểu tam nam’ à?”

Với tính , chắc chắn bịa chuyện này ra vẻ mình là nạn nhân.

“Không sợ.”

“Tôi ở bên cậu, người khác nói gì cũng không trọng.”

Tôi sững người.

Dưới ánh trăng, Phó Tư Niên quấn băng gạc.

Lôi thôi, nhếch nhác.

với gương ấy…

Lại đẹp chết người.

Không hiểu ma xui quỷ khiến thế , tôi buột miệng: “Tôi… suy nghĩ.”

Phó Tư Niên mừng rỡ thấy rõ.

Khóe môi cong lên, gật thật mạnh: “Ừ!”

Trên xe.

Phó Tư Niên thỉnh thoảng lại liếc tôi.

Sau đó cười tủm tỉm một mình.

Bác tài xế anh suốt đường như thể thằng dở hơi.

Tôi đỡ trán.

Trong lòng thở dài.

Đúng là… mê trai hại não.

15

Từ đêm đó, tôi và Phó Tư Niên gặp nhau .

Ngoài thời gian ở trường, anh còn chở tôi đi dạy gia sư.

Chờ trong xe hai ba tiếng cũng không nề hà.

Cũng theo tôi đi làm thêm.

Gần đây đã học cách nướng cốt bánh kem.

không chỉ một lần nói với tôi rằng nếu thiếu tiền thì cứ bảo anh .

Câu anh hay nói nhất là: “Cậu đi làm gia sư chẳng phải vì kiếm tiền sao, tốn thời gian, mà lương chẳng bao, chi bằng bán thời gian đó tôi.”

Tôi biết, chỉ cần tôi mở miệng, nói gấp mười, gấp trăm lần thì anh cũng .

tôi không .

khi, làm bạn gái , tôi thấy mình giống như bao nuôi thì đúng .

Vì từ chối sự hỗ trợ về tiền bạc anh , tôi bị mắng là nhỏ nhen, không biết hưởng thụ.

Tôi không thấy mình nhỏ nhen khi tự mình kiếm sống.

Cũng chẳng thấy mình thanh cao.

Tôi chỉ tình yêu mình thuần khiết một chút.

để khi nhớ lại, toàn là mùi tiền thối rữa.

Mà đời thì đâu như ý.

Mối tình tôi kỳ vọng bao nhiêu, cuối cùng lại kết thúc trong ê chề.

May mắn là—Tôi chưa lún sâu.

Lúc với , chỉ vì thấy anh đẹp trai.

Giờ lại, đó đúng là ưu điểm duy nhất anh .

Có Phó Tư Niên làm người so sánh, tôi mới thấy…

Hóa ra trước giờ mình ăn kham khổ thế .

16

Thi xong cuối kỳ, trường không ở lại ký túc xá nữa.

Tuy tôi đã dành dụm đủ học phí học kỳ sau, vẫn không dám lơi là.

Kỳ nghỉ này tôi định tiếp tục đi làm thêm.

Nghe vậy, Phó Tư Niên đề nghị tôi ở nhà anh.

Lúc đó là tháng thứ hai kể từ khi tôi đồng ý làm bạn gái anh.

“Cậu hiểu nhầm, nhà tôi lắm, hai đứa mình ở riêng.”

“Tôi chỉ cậu có chỗ nghỉ ngơi tử tế thôi, nếu cậu ngại, tôi có thể về nhà bố mẹ ở.”

Tôi khoanh tay, nhướng mày: “Nè, có nói như tôi ép anh dọn ra ngoài vậy nhé, tôi đâu nói gì đâu.”

“Ý cậu là đồng ý đúng không?”

Phó Tư Niên ghé sát lại, đưa tay ôm lưng tôi một nửa.

Tôi hơi nhướn mày, cười nói: “Vậy tôi về thu dọn đồ đạc.”

Thế là, tôi tạm thời dọn nhà Phó Tư Niên ở.

nghỉ, Phó Tư Niên vẫn bận, mới năm hai đại học đã bắt tiếp quản việc kinh doanh gia đình.

Có hôm anh còn về muộn tôi.

Tôi nấu ăn.

Khi không bận quá, làm vài món đơn giản.

Làm xong đợi anh về.

Lần anh cũng ôm tôi, hệt như ôm mèo, cọ mãi không dứt.

Tối đó.

Phó Tư Niên đi tiệc, có chút rượu.

Vừa ôm tôi vừa lải nhải: “Vợ ơi.”

Tôi cau mày đánh anh: “ có gọi bậy.”

“Gọi bậy gì mà bậy?” Anh chôn hõm vai tôi làm nũng: “Cậu chính là vợ tôi mà.”

“Vợ ơi, tôi thấy mình thật hạnh phúc.”

“Tôi thích cậu lắm.”

Sau khi rượu, người anh nóng bình thường.

Hơi thở phả tai tôi nhịp, nhịp.

Ngứa ngáy phát điên.

Tôi đẩy anh ra: “Khuya , đi rửa nghỉ ngơi đi.”

“Ừ.”

Phó Tư Niên đồng ý nhanh.

không nhúc nhích tí .

Tôi bực bội bĩu môi.

Anh mới chịu buông ra.

Trước khi quay người, vì một đặc điểm sinh lý hơi… rõ ràng.

Còn “nảy” lên nhịp.

Tôi lập tức thu ánh mắt lại, đi tới mở tủ lạnh, lấy hai túi đá chườm lên .

Phù.

Mát thật.

17

Một lúc sau.

Tôi lại lấy ra một túi giá đỗ, định nấu canh giải rượu.

Phó Tư Niên không ít, nếu ngủ luôn thì sáng mai dậy dễ bị đau .

Canh đã nấu xong, vẫn không thấy người ra.

Tôi ghé .

Không phải ngủ đấy chứ?

Dạo này Phó Tư Niên đúng là mệt.

Nghĩ vậy, tôi quyết định mang canh bắt anh xong mới ngủ.

Tới cửa anh.

Tôi gõ nhẹ.

Không ai trả lời.

Tôi đẩy cửa bước .

Quả nhiên trong không bật đèn.

Chỉ là…

Có gì đó lạ.

Từ sau tấm bình phong, tiếng thở dốc dồn dập như mơ hồ lọt tai tôi.

Phó Tư Niên…

Không phải là… quá không thở nổi đấy chứ!!

Tôi hoảng hốt chạy tới.

Lúc này mắt đã quen với bóng tối.

Nên tôi lập tức thấy rõ—Phó Tư Niên nằm thoải mái trên giường, cắn môi, nhắm nghiền hai mắt.

Như thể một thời điểm… trọng đó, anh khẽ nhíu mày, hơi ngẩng .

“Hạ Dao.”

“Cưng ơi.”

“Vợ yêu~”

Tôi lập tức đưa tay bịt miệng mình.

Anh…

Tôi biết, lúc này mình nên giả vờ không thấy gì, nhanh chóng rời khỏi .

chân cứ như bị hàn dính xuống đất, không thể động đậy.

Dường như cảm giác gì đó.

Phó Tư Niên từ từ mở mắt.

Khi thấy tôi, anh như bị điện giật.

“Vợ ơi?!”

Sau đó cả người run lên.

Tùy chỉnh
Danh sách chương