Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/60JYV4rzDy

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
4
sau.
Vì không liên lạc được đêm, Lục Trì đành xuống tận ký túc xá chặn tôi.
Khuôn mặt u ám, giọng lạnh tanh: “Không giải thích gì à?”
Tôi không đáp, cúi mắt nhìn đồng hồ.
Sắp trễ rồi.
Tôi né sang rời đi.
Bị anh ta nắm lấy tay.
Lục Trì trông như sắp hết kiên nhẫn: “Hạ , giận thì cũng có giới hạn chứ, anh thích em thật , không có nghĩa là em được vô lý như này.”
“Chuyện này rõ ràng là lỗi của em, anh đã chủ động tìm em, cho em bước xuống rồi, đừng có đáng!”
Tôi nghiêng đầu nhìn anh ta.
mắt là một chàng trai với đường nét sắc sảo, xương mày rõ nét, ánh mắt đào hoa lạnh lùng.
Cứ tưởng là “trai đẹp”.
Không ngờ là một bông hoa… lắm gai.
Ánh mắt tôi lạnh đi.
Bỗng dưng lại không muốn chia tay nữa.
Ít nhất không là lúc này.
Tôi quay người đối mặt với anh ta: “Tối qua phụ huynh đột ngột yêu cầu dạy thêm tiết, em thật sự không rời được, giữa chừng điện thoại hết pin nên tắt máy, về nơi muộn , tắm xong là ngủ luôn.”
Lý do gượng ép, Lục Trì vẫn chưa hài lòng.
sắc mặt cũng dịu đi chút, lầm bầm một câu: “Thêm tiết thì được bao nhiêu tiền? Nói em mê tiền em còn không chịu.”
“ bỏ đi, vậy tối nay thì sao? Rảnh chứ?”
“Tối nay?”
“Ừ, qua em không đến, anh còn chưa cắt bánh sinh nhật, để dành lại nay.”
Anh ta nhìn tôi từ đầu đến chân, rồi nhếch môi: “Sao em không mặc cái áo ngực anh mua?”
Tôi hỏi lại: “Cái áo có cúp siêu à?”
Lục Trì gật đầu, ghé sát tai tôi: “Cưng à, mặc cái đó lên trông dáng em gợi cảm lắm, tối nay mặc nhé.”
Tôi nghiêng đầu tránh xa.
Mỉm nhạt nhòa: “ rồi.”
5
Lục Trì mua cho tôi một chiếc áo ngực.
Cỡ E hẳn hoi, loại có gọng và mút dày nâng ngực.
Mặc vào, ngực không cũng trông đầy đặn rõ.
Tôi chưa từng mặc, để nguyên hộp tủ quần áo.
Chiều tan lớp, tôi đi thẳng ra cổng trường, quét một chiếc xe đạp công cộng.
Phát hiện chỗ mình đến gần đó không có bãi đỗ.
Đành gọi xe đi.
Lục Trì và đám bạn đã đến từ sớm.
Đang ngồi bên tán gẫu.
Tôi vừa bước vào.
Thì một câu vọng ra: “Má nó, đẹp thì đẹp , bạn gái người ta ai cũng ngực bự như sét đánh, còn cô thì… đến cái nụ hoa còn chẳng bằng.”
“Không nhìn mặt, tưởng đâu thằng con trai tóc dài.”
“Không tắt đèn tao còn không nuốt nổi nữa là.”
Tiếng vang rộ, có người góp lời: “ thì đổi bạn gái ngực đi, khổ mình gì.”
“Khổ cái gì mà khổ, mấy ông không , thằng này lập tài khoản phụ, follow mấy trăm con streamer ngực khủng, nạp tiền đại ca bảng xếp hạng hăng lắm.”
đám hứng thú, đổ dồn ánh mắt về phía Lục Trì: “ mày nạp tiền cho họ mà không đòi lại gì à?”
Lục Trì không nói gì, mở điện thoại: “Nè, mấy cái này là họ gửi tao .”
“Đệch! Cái này không mặc đồ luôn à! Không sợ bị report à?”
“Ngực thì , nhìn là đồ công nghệ, giả lòi ra.”
“ còn gì, chỗ đâu mà kiếm toàn đồ thật, eo thon mông cong, dáng chuẩn chữ S từ đầu đến chân thì gì có thật trên đời.”
Lục Trì ngậm điếu thuốc, nhả ra một vòng khói: “Hạ cái gì cũng tốt, giá mà ngực chút thì hoàn hảo.”
“Mấy ông nghĩ xem, có cách khuyên cổ đi nâng ngực không.”
“Bọn tôi thì có cách gì, trừ phi cổ tự nguyện.”
“Cổ lại không muốn mới là vấn đề, tôi cứ cảm cổ rất bài xích chuyện này, mỗi lần nói đến lại lảng tránh.” Lục Trì nheo mắt phả khói, uống cạn ly rượu mặt. “Không còn cách , chắc gạt cô đến viện !”
“Lúc đó, tiêm một mũi gây mê là xong, muốn không cũng không được!”
6
Tôi đứng ngoài cửa, sắc mặt không thể dùng từ “khó coi” để miêu tả nữa.
Đang xông vào tát thằng khốn đó một cái ra trò thì một bàn tay chợt đặt lên tay nắm cửa tôi.
“Muốn vào à?”
Tôi khựng lại.
Quay đầu nhìn sang.
Dưới ánh mờ mờ, gương mặt Phó Tư Niên như được phủ thêm một lớp ánh mềm, đẹp đến mức không giống người thật.
Đặc biệt là đôi mắt màu hổ phách kia, không lần đầu gặp, tôi vẫn không khỏi kinh ngạc.
Phó Tư Niên là người ngoài việc lạnh lùng và khó gần thì không có điểm gì để chê.
Việc anh ta chủ động bắt chuyện là điều tôi không ngờ .
Ngọn lửa lòng bị Lục Trì châm lên, cũng dịu đi phần .
“Ờ, tôi muốn vào.”
“Vậy, cùng nhau nhé?”
Vì chênh lệch chiều cao, Phó Tư Niên hơi cúi đầu xuống.
Lúc ánh mắt chạm nhau, anh lại vội tránh đi.
Hửm? Tai anh ta đỏ lên rồi.
nay đúng là lạnh hơn qua.
Có lẽ bị lạnh thật.
Tôi lịch sự mỉm : “Được .”
Cánh cửa được đẩy ra.
tiếng mở cửa, mọi người bên đồng loạt quay đầu lại.
Gương mặt Phó Tư Niên cộng thêm xuất thân gia , đi đến đâu cũng là trung tâm chú ý.
“Mọi người đều có mặt rồi nhỉ, bọn em không đến muộn chứ?” Anh nở nụ nhã nhặn, lời nói lại mang chút mờ ám.
Không còn tưởng tôi với anh ta là một đôi thật.
Lục Trì khẽ nhíu mày, gần như không nhận ra.
“Không muộn.”
“Cưng à, em đến sao không gọi anh ra đón?”
Anh ta bước nắm lấy tay tôi.
Nhìn tôi một cái, hạ giọng: “Sao không mặc cái đó?”
“Em quên.”
Tôi tránh né anh ta, ngồi xuống ghế.
“ được rồi, không mặc thì , đừng giận nữa.”
Lục Trì ngồi sát bên, kéo tay tôi đặt vào lòng bàn tay anh ta xoa xoa: “ sao em cũng chúc mừng sinh nhật anh, anh vui lắm. Ngoan, anh đi tiếp bạn cái đã, lát nữa quay lại với em.”
Tôi nhìn bóng lưng Lục Trì, bỗng bật .
Cũng tự tin nhỉ.
Tôi đến đây, có liên quan gì đến anh ta đâu.
7
Tôi lấy điện thoại ra, tìm lại số qua.
Vào thẳng vấn đề: [Anh có chê tôi ngực nhỏ không?]
Anh ta đáp rất nhanh: [Sao lại chê, ngực nhỏ là dáng chuẩn .]
phòng rất đông người, phần lớn đang chơi điện thoại.
Muốn xác người kia là ai, chắc hơi khó.
[Ồ? Anh thích à?]– Tôi hỏi.
[Thích chứ!]
[Tôi thì lại thích ngực nhỏ cơ.]
Tôi nhướng mày.
Copy số, gọi thẳng.
Vừa đổ chuông một tiếng, điện thoại bị giật mất.
Lục Trì đã uống không ít rượu, đang khá hưng phấn.
“Cưng ơi, mình chơi trò này nha!”
Tôi lạnh mặt, đứng dậy: “Em không chơi. Trả điện thoại em đây.”
Lục Trì giơ tay lên cao: “Anh không đưa.”
Vừa nói vừa nhào ôm eo tôi.
Tôi nghiêng người né.
Lục Trì không chịu, cứ ôm bằng được.
lúc giằng co, “xoẹt” một tiếng.
Tôi giật nảy mình.
Dồn hết sức đẩy anh ta ra: “Buông tôi ra!”
Lời vừa dứt.
Đèn đột ngột tắt phụt.
Căn phòng lập tức chìm vào bóng tối.
Đúng lúc đó, áo nịt ngực bung toang ra.
Tôi theo phản xạ ôm lấy ngực, giơ chân đạp mạnh vào người Lục Trì.
Anh ta vì đau mà buông tay.
Còn tôi vì mất thăng bằng mà ngã ngửa ra sau.
Xung quanh tối đen như mực, cảm giác mất trọng lực đột ngột khiến tôi hoảng loạn.
Ngay lúc .
Một bàn tay đỡ lấy eo tôi từ phía sau, kịp thời ngăn tôi đập đầu xuống đất.
Tôi loạng choạng muốn đứng dậy, do quán tính, lại nhào thẳng về phía .
Chưa kịp hoàn hồn thì đèn bất ngờ bật .
Tôi nheo mắt theo phản xạ, tay bám lên “bức tường” mặt, từ từ ngẩng đầu.
Dưới ánh đèn chùm pha lê lấp loáng, là một đôi mắt màu hổ phách vô cùng mê người.
8
Chủ nhân của cặp đồng tử nhìn tôi, yết hầu bất giác trượt lên xuống.
Rất nhanh sau đó, nét mặt anh trở nên kỳ lạ.
Ánh mắt không kìm được mà trượt xuống dưới.
một giây sau, đồng tử chấn động.
Còn tôi, lúc này mới nhận ra—tôi và Phó Tư Niên đang dán chặt vào nhau, không lệch chút .
Chính xác mà nói, là bộ phận đó đang áp sát anh .
Theo một tư ngã vào lòng người ta.
Tôi thậm chí còn cảm nhận rõ trái tim đang đập dồn dập bên dưới lớp cơ rắn chắc của anh .
Tim đập hỗn loạn.
Tôi lập tức lùi lại tạo khoảng cách.
Xui xẻo thay, tôi vô tình liếc điện thoại Phó Tư Niên đang rung.
Trên màn hình liên tục.
Bốn chữ “ bảo bối” hiện rõ ràng.
Nhịp tim vừa bình ổn lại rối loạn lần nữa.
Cái này…
Chắc là trùng hợp .
Có lẽ bạn gái Phó Tư Niên cũng tên .
mà…
Thật sự có chuyện trùng hợp như vậy sao?
Khi còn đang nghi hoặc, Phó Tư Niên đã cởi áo khoác ngoài, từ ra sau phủ kín người tôi.
Gần như cùng lúc, một giọng nói không vui vang lên từ phía sau.
“ người đang gì ?”
Lục Trì đi , liếc nhìn chiếc áo khoác trên người tôi.
Nửa nửa không: “Cưng à, em lạnh lắm hả?”
“Nếu lạnh thì bảo anh, sao lại mặc áo của Tư Niên chứ, mau cởi ra trả cho người ta.”
Vừa nói, anh ta vừa đưa tay lột áo tôi.
Tôi xoay người tránh đi, không muốn bị chạm vào: “Ai ngờ dây áo ngực bung ra rồi, đừng động vào.”
Lục Trì liếc nhìn Phó Tư Niên, không vì sao, càng nhìn càng khó chịu.
Sắc mặt trầm xuống, hừ lạnh: “Cho bung ra thì cũng chẳng khác gì, bộ tịch.”
Anh ta lỡ lời nói câu khó , sau đó lại hối hận: “Cưng à xin lỗi, anh không cố ý…”
“Lục Trì, mình chia tay đi.”
Tôi lười anh ta lảm nhảm, cắt ngang.
Căn phòng bỗng chốc yên lặng.
Lục Trì nhìn tôi không thể tin nổi: “Em nói gì?”
“Chia tay đi.”
Tôi bình tĩnh lặp lại lần nữa.
“Nếu không chia tay, tôi sợ một ngày đó bị anh lừa lên bàn mổ thật .”
vậy, khí sắp bùng nổ của Lục Trì lập tức xẹp xuống.
Lắp bắp: “Anh… anh đùa mà.”
“Không quan trọng.”
Tôi ngước mắt: “ anh đùa hay nghiêm túc, cũng không quan trọng nữa rồi.”
“Có câu này tôi chưa từng nói, thật ra tôi cũng anh… nhỏ.”
“Nếu đã ghét nhau rồi, vậy thì huề làng.”
“ sao cũng từng yêu nhau, chúc sau này đều tìm được người hơn.”
Nói xong một hơi, tôi giật lại điện thoại từ tay Lục Trì—kẻ đang mặt mày tái mét—rồi quay lưng bỏ đi.