Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/2B6pwEfsbc

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 4

Tống Nghiêm là người đầu tiên dậy, dẫn theo đoàn của mình — như một cơn gió lạnh buốt mang theo áp lực nặng nề rời khỏi phòng họp.Từ đầu đến cuối, anh ta không liếc nhìn tôi thêm một lần nào.

Cả người tôi như dây đàn căng hết mức, đột ngột thả lỏng.Chân tôi mềm nhũn, suýt không vững.Cố Ngôn phản ứng nhanh, đỡ tôi một cái, thấp giọng hỏi:“Cô không sao chứ? Trông sắc mặt không được tốt lắm.”

“Không sao đâu, thầy Cố. Có lẽ do hơi mệt một chút.”Tôi lắc đầu, tay ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Bước ra khỏi tòa , ánh nắng đầu chiều chói chang đến nhức mắt.Tôi ngẩng đầu nhìn tòa kính cao vút chạm mây, ngực như bị đè nặng bởi một tảng đá lớn.

Tống Nghiêm.Cái tên ấy, cùng quá khứ mà tôi tưởng rằng đã chôn từ lâu, một lần đột ngột và ngang ngược xông thẳng vào cuộc sống hiện tại của tôi.

Anh ta đã nhìn thấy bầu của tôi.

Ánh mắt đầy phức tạp và soi xét ấy như một mũi kim bén nhọn, đâm vào dây thần kinh yếu ớt của tôi.

Một cảm giác bất mãnh liệt lập xâm chiếm lấy tôi.

Những ngày tháng lặng… đã kết thúc rồi.

 Sau buổi thuyết trình, dự án tiến triển một bất ngờ trơn tru.Phản hồi từ bên A đến rất nhanh, yêu cầu tuy chi tiết nhưng đều trong phạm vi hợp lý.Phương án “Tề Trì Viện” mà tôi phụ trách, thậm chí còn mấy lần được chính Tống Nghiêm đích thân phê duyệt và khen ngợi.

Nhưng điều đó không làm tôi thấy tâm.Ngược lại, nó giống như sự yên tĩnh trước cơn bão, càng khiến tôi bất ổn.Tống Nghiêm là loại người tâm cơ như biển.

Anh ta… rốt cuộc toan tính điều gì?

Tôi cố gắng hạn chế đến công ty bên A hết mức có thể.

Có thể làm việc online làm online, nếu buộc đến cũng cố gắng đi cùng Tiểu Dương hoặc Cố Ngôn.

nhưng, điều đến… vẫn cứ đến.

Chiều hôm đó, tôi cần đến công ty bên A để xác nhận một lô hàng mẫu và hiệu quả thử nghiệm của các món đồ đặt riêng.Cố Ngôn và Tiểu Dương đều vướng vào một dự án khác, không thể phân thân.Tôi còn một mình đi.Ngay lúc ghi danh ở quầy lễ tân, tôi đã thấp thỏm không yên.Cắn răng bước vào phòng mẫu vật của phòng thu mua, cùng nhân viên tác kiểm tra từng hạng mục.

Phòng mẫu khá rộng, chất đầy đủ loại vật liệu xây dựng, vải mẫu, đồ nội thất và phụ kiện.Không khí phảng phất mùi bụi và chất liệu mới trộn lẫn.

Tôi mới kiểm tra được một nửa cánh cửa phòng mẫu bị đẩy ra.

Tống Nghiêm ở ngưỡng cửa, phía sau có một trợ lý đi cùng.

Nhân viên phụ trách lập nghiêm, căng thẳng gọi:“Tổng giám đốc Tống!”

Ánh mắt Tống Nghiêm không nhìn ai khác, lướt thẳng qua người kia và dừng ngay trên người tôi.Anh ta phất tay một cái, trợ lý lập lui ra ngoài, còn không quên khép cửa lại.

Nhân viên phòng mua cũng rất thức thời, vội kiếm cớ rút lui.

Phòng mẫu rộng lớn, còn lại tôi và anh ta.

Không khí bỗng chốc đông cứng lại.

Bụi bay lặng lẽ trong cột sáng xiên qua cửa sổ cao.

Tôi theo bản năng lùi lại một bước, lưng chạm giá hàng lạnh buốt.

Các ngón tay tôi bấu lấy một chiếc gốm thô ráp bên cạnh; sự mát lạnh của nó giúp tôi tĩnh hơn đôi chút.

Tôi nhìn anh ta đầy cảnh giác:“Tổng giám đốc Tống, có chuyện gì không?”

Tống Nghiêm từng bước tiến lại.

Anh cao lớn, khi tiến mang theo áp lực khổng lồ.

Cuối cùng anh dừng lại tôi đúng một bước chân.

Ánh mắt anh ta như luồng đèn pha sắc bén quét tôi nhô cao, dừng lại mấy giây.

Cái nhìn ấy không còn lạnh lẽo xét đoán , mà mang theo thứ gì đó như bỏng rát — một sự dò xét… và xác nhận.

“Mấy tháng rồi?” — Anh mở miệng, giọng khàn trầm, căng thẳng theo tôi chưa từng nghe thấy.

Tim tôi chợt trĩu .

Quả nhiên là vì chuyện này!

Toàn thân như con nhím dựng gai.“Tổng giám đốc Tống, đây là chuyện riêng của tôi, không đến công việc.”Tôi ưỡn thẳng lưng, cố làm cho giọng mình tĩnh và cứng rắn.

“Chuyện riêng?” — Tống Nghiêm kéo nhếch khóe môi, nhưng độ cong ấy không hề mang nụ cười, mà ẩn chứa sự dữ dằn như mưa giông sắp đổ.

Anh đột ngột tiến lên nửa bước, khí mẽ như bao trùm lấy tôi:“Tô Từ, cô mang thai con của tôi mà bảo là chuyện riêng ư?!”

Con của anh ta?!Ba chữ ấy như sấm sét nổ vang bên tai tôi!Anh ta… biết rồi?!

Anh ta làm sao biết được?!

Cơn chấn động và hoảng loạn khổng lồ tràn qua, sắc mặt tôi lập trắng bệch, giọng nói cũng biến đổi:“Anh nói bậy gì ! Không đến anh!”

“Không ?!”Ánh mắt Tống Nghiêm đột nhiên trở nên nguy hiểm.

Anh chộp lấy cổ tay tôi, lực đến mức như muốn bóp nát xương tôi.

Anh cúi , hơi thở lạnh buốt như phả thẳng vào mặt tôi; đôi mắt đen thẳm khóa tôi, cuộn lên sự phẫn nộ, cảm giác bị lừa dối, sự hung bạo… và một thứ mà tôi không sao hiểu nổi — như một sự chiếm hữu cuồng loạn.

“Ngày ly hôn cô đã biết mình mang thai, đúng không? Cố tình giấu tôi à? Hả? Ai cho cô gan như vậy?!”

Cổ tay đau nhói.Nỗi sợ hãi trong tôi, cùng những ấm ức, phẫn uất bị đè nén bấy lâu… như núi lửa dâng trào, bùng nổ!

“Buông tôi ra!”Tôi dốc hết sức hất tay anh ta ra, nhưng vô ích — không hề nhúc nhích.Toàn thân tôi run lên vì , hét to lên chẳng buồn chọn lời:

! Tôi biết rồi đấy!Nhưng sao? Tống Nghiêm, anh có tư gì chất vấn tôi?!Hồi đó anh nói sao?! Tiền trao cháo múc! Đừng đến tìm anh !Tôi, Tô Từ, không hèn hạ đến mức ôm lấy đùi anh mà cầu xin anh chịu trách nhiệm!Đứa con này là của tôi! Là của một mình tôi!Không đến anh dù một chút!”

“Không ?!”Ánh mắt Tống Nghiêm như muốn bùng cháy.Anh ta bất ngờ kéo tôi sát vào , tay còn lại… đặt thẳng lên tôi!

Qua lớp váy hè mỏng, tôi cảm nhận rõ ràng được nhiệt độ và lực ấn từ tay anh ta.

Tôi hoảng loạn, gào lên thất thanh:

“Anh làm cái gì vậy?! Buông ra! Đừng chạm vào tôi!”

Cái thai trong dường như cũng bị dọa sợ, bất chợt đạp một cái, rất rõ ràng.

tay Tống Nghiêm cứng đờ lại.Anh ta cảm nhận được rồi.

Anh cúi đầu, nhìn chằm chằm tay mình với vẻ không tin nổi, rồi ngẩng đầu lên nhìn tôi — ánh mắt anh lúc này đã không còn dữ, mà thay vào đó là một sự chấn động sắc, như kinh hoàng.

“Nó… vừa động sao?”Giọng anh khẽ run, rất nhẹ nhưng không thể che giấu.

“Không đến anh! Tránh xa tôi ra!”Tôi nhân lúc anh còn ngây người, dốc toàn lực đẩy anh ra, lảo đảo lùi về phía sau vài bước.Tôi giật lấy xấp tài liệu mẫu trên ôm vào như một chiếc khiên, ngực phập phồng dữ dội, nước mắt vì phẫn uất và tủi nhục mà tuôn trào không thể kìm lại:

“Tống Nghiêm! Tôi cảnh cáo anh!Tránh xa tôi ra!Tránh xa con tôi ra!Nếu không tôi báo công !”

Tống Nghiêm bị tôi đẩy lùi, chết trân tại chỗ.Anh ta nhìn tôi — như một con thú nhỏ bị dồn vào đường cùng, dựng hết gai nhọn lên mà gào thét, dữ đến cực điểm.

Trong mắt anh là một mớ cảm xúc hỗn độn, mãnh liệt và không thể phân giải: có kinh ngạc, không thể tin nổi, có cả cơn khi bị chống , và… một chút hoang mang mơ hồ?

“Báo công ?”Anh lặp lại như nghe được chuyện nực cười nhất giới.Khóe môi nhếch lên một nụ cười lạnh lẽo đầy châm biếm, ánh mắt tối sầm lại đến đáng sợ:

“Tô Từ, cô nghĩ…Cô có thể mang thai con của tôi,rồi chạy đi đâu được?”

Câu nói đó như một lưỡi dao ngâm trong băng, đâm thẳng vào tim tôi.Lạnh lẽo, tàn nhẫn, mang theo sự kiêu ngạo quen thuộc của Tống Nghiêm – cái kiểu luôn muốn nắm quyền kiểm soát mọi thứ.

Một nỗi tuyệt vọng và bất lực khổng lồ lập bóp nghẹt lấy tôi.Đúng vậy, anh ta là Tống Nghiêm.Ở Giang Thành, anh ta muốn tìm một người dễ như trở tay.

Anh ta muốn cướp đi thứ gì, ai có thể ngăn được?

Nước mắt cuối cùng cũng trào ra, không vì yếu đuối, mà vì phẫn nộ và căm hận!“Tống Nghiêm! Ngoài việc dùng quyền đè người, anh còn biết làm gì ?! Khi trước cần một ‘vợ trang trí’ để phó gia đình là anh! Ba tháng đã chán, như vứt rác mà đá tôi ra khỏi cũng là anh! biết tôi có thai, lại muốn tới đây thực hiện cái ‘quyền sở hữu’ cao cao tại thượng của anh sao?! Anh coi tôi là gì? Một cái máy đẻ mặc anh muốn xử lý nào xử lý à?!”

Tôi gào khản cả giọng, mỗi câu như rút hết sức lực trong người.Đứa bé trong cũng bồn chồn bất mà cựa quậy.

Gương mặt Tống Nghiêm theo từng lời tố cáo của tôi dần dần trầm , chuyển thành xanh mét.Anh ta mím môi, đường quai hàm căng như đá, ánh mắt u ám như sắp nhỏ ra nước.Anh ta nhìn chằm chằm tôi, như thể lần đầu tiên thật sự thấy rõ con người tôi.

Trong phòng mẫu còn lại tiếng nức nở nghẹn lại của tôi và tiếng thở nặng nề của anh ta.

mặt.Sự im lặng như chết.

Một lúc lâu sau, Tống Nghiêm chậm rãi buông nắm đấm siết .

Anh nhắm mắt, rồi mở ra, trong đáy mắt những cơn dữ và hung khí cuồn cuộn như bị ép , nhưng dưới làn nước , dòng chảy ngầm càng thêm dữ dội.Anh nhìn tôi, giọng lạnh cứng như băng:“Chuyện đứa bé, không thương lượng. Dòng máu họ Tống, không thể để lưu lạc bên ngoài.”

Anh ta dừng một chút, ánh mắt lướt qua gương mặt đầy vệt nước mắt và dáng vẻ đề phòng của tôi, giọng nói mang theo sự ban phát, áp đặt không thể chối từ:“Tình trạng của cô bây , không thích hợp để làm việc. Chuyển về Cẩm Viên (khu chung cư cao cấp – cũ). Tôi sẽ sắp xếp người chăm sóc cô.”

“Hừ…” Tôi bật cười vì trước cái vẻ đương nhiên, muốn kiểm soát tất cả của anh ta, nước mắt lại càng chảy dữ dội:“Chuyển về đó? Tống Nghiêm, anh mơ đi! Tôi dù có ôm con ngủ dưới gầm cầu cũng tuyệt không bước vào nơi đó thêm lần nào ! Càng không cần cái ‘chăm sóc’ giả dối của anh!”

“Không đến lượt cô.”Giọng Tống Nghiêm không hề có chút nhiệt độ nào, như tuyên án:“Tô Từ, đừng thách thức sự kiên nhẫn của tôi. Đừng hòng mang đứa bé biến mất. Hậu quả, cô gánh không nổi.”

Nói xong, anh ta không nhìn tôi , quay người sải bước ra khỏi phòng mẫu.Cánh cửa bị anh ta đập “rầm” một tiếng, rung lên làm bụi trên kệ rơi lả tả.

Tôi dựa vào giá hàng lạnh lẽo, cơ thể không kìm được trượt , cuối cùng ngồi bệt dưới đất.Tài liệu rơi vãi khắp nơi.

Ôm đầu gối, tôi vùi mặt thật vào trong, vai run lên dữ dội, khóc nức nở không thành tiếng.

Không vì sợ hãi lời đe dọa của anh ta.

Là vì hận.

Hận sự lạnh lùng của anh ta,hận cái anh ta áp đặt, hống hách,hận việc anh ta có thể dễ dàng đạp nát cuộc sống yên ổn mà tôi vừa mới chắp vá nên được một chút.

Nhưng càng hận chính bản thân mình hơn.

Hận mình tại sao lại ký cái bản hợp đồng chết tiệt đó.Tại sao lại bước vào cuộc hôn nhân nực cười đó.Và tại sao… lại giữ lại đứa trẻ mang dòng máu của anh ta!

Không biết đã bao lâu trôi qua, điện thoại bỗng rung lên.

Là Cố Ngôn.

Tôi lau mặt, hít vài hơi, cố gắng làm giọng nói mình thường lại:

“Thầy Cố?”

“Tô Từ, mẫu thử xác nhận tới đâu rồi? Bên A vừa gọi điện giục tiến độ.”Giọng Cố Ngôn mang theo chút tâm.“Giọng em sao ? Có chuyện gì không?”

“Không sao đâu ạ, thầy Cố.”Tôi khẽ hắng giọng, cố nén nghẹn ngào trong cổ họng.“Mẫu thử… có chút vấn đề. Em trao đổi lại.Em… em có lẽ cần thêm chút thời gian.”

“Được, không cần vội. trọng là toàn. Em cần anh qua đó không?”

“Không, không cần đâu ạ, em xử lý được.”Tôi vội đáp.

Cúp máy, tôi chống tay lên kệ hàng, gắng gượng dậy.Chân vẫn còn run, ngực như bị đè nặng, nghẹn đến khó thở.

Không được ngã.Tuyệt không thể ngã.

Lời đe dọa của Tống Nghiêm như thanh kiếm Damocles treo lơ lửng trên đầu.Khu Kim Viên?

Đó là lồng son – tôi chết cũng không quay lại.

Tùy chỉnh
Danh sách chương