Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/10usYgn2i0

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
8
Một tuần sau.
Không ai liên lạc với tôi.
Không có mẹ chồng, không có Lâm Hạo, cũng chẳng có ba chồng.
Tôi gọi cho Lâm Hạo, gọi ba lần đều không bắt máy.
Gọi cho ba chồng cũng vậy.
Được thôi.
Vậy là đã quyết tâm không trả.
Tôi không gọi thêm nữa.
Ngày thứ tám, tôi nhận được một tin nhắn WeChat.
Là mẹ chồng .
“Tô Vãn, tôi cô đang sống . Nếu cô còn quay lại cái nhà này, thì rút lại những lời hôm trước đi. Coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Nếu không rút lại, thì sau này đừng quay về nữa.”
Tôi nhìn tin nhắn, bật cười.
Đến nước này rồi mà còn dám đe dọa tôi.
Tôi không trả lời.
Tôi trực tiếp lái xe đến nhà Lâm.
Mẹ chồng đang ngồi phòng khách xem tivi.
Thấy tôi bước vào, bà sa sầm mặt.
“Cô đến đây làm gì?”
“Đến .”
“ gì?”
“ của tôi.” Tôi chỉ vào phòng ngủ. “Quần áo, túi xách, một số giấy tờ.”
“Những thứ đó là trai tôi mua cho cô!”
“Bà chắc chứ?” Tôi nhìn thẳng vào bà. “Tôi có hóa đơn mua sắm. Mỗi món đều là tôi tự mua. Bà xem không?”
Mặt bà tối sầm lại.
Tôi đi vào phòng, bắt đầu thu dọn đạc.
Mười phút sau, Lâm Hạo về đến nhà.
“Tiểu Vãn? Em về làm gì vậy?”
“ .”
“Em…” Anh ta nhìn chiếc vali trong tay tôi. “Em định…”
“Dọn đi.”
“Tiểu Vãn, mình nói chuyện một chút được không—”
“Không có gì để nói.” Tôi kéo vali ra . “Một tuần rồi, tiền đâu?”
Sắc mặt anh ta thay đổi.
“Tiểu Vãn… số tiền đó… khó đòi lắm…”
“Khó đòi?”
“ Tiểu Lỗi… nó cũng phải trả góp, không có dư nhiều…”
“Đó là chuyện của nó.”
“Nhưng mà—”
“Lâm Hạo.” Tôi cắt ngang. “Số tiền đó, tôi phải lại. Nếu không được, tôi sẽ .”
“Em—”
“Tôi nói là làm.”
Đúng lúc này, mẹ chồng từ trong bếp lao ra.
“? Cô định cái gì! Đó là tiền sinh hoạt! Cô tự nguyện đưa mà!”
“Tự nguyện?” Tôi nhìn bà. “Lúc đầu bà nói là dùng để chi tiêu trong nhà, nhưng quả lại đem hết đi mua nhà cho em chồng. Đó gọi là lừa đảo.”
“Tôi không—”
“Còn nữa,” tôi ngắt lời, “tôi có ghi âm. bà nói ‘tiền của cô là tiền của nhà này’. Bà dám nói câu đó trước mặt không?”
Mặt mẹ chồng trắng bệch.
“Cô…”
“Mẹ, tôi nói lại lần nữa.” Tôi nhìn bà. “Tôi không đến đây để cãi vã. đến để nói rõ: chuyện này, không thể qua. Tiền, nhất định phải trả.”
“Cô nằm mơ!” – mẹ chồng hét lên – “Tôi không trả đấy! Cô làm gì được tôi?”
“Được thôi.” Tôi gật đầu. “Vậy thì gặp nhau ở án.”
Tôi kéo vali đi ra cửa.
“Còn nữa,” tôi ngoái lại nhìn Lâm Hạo, “giấy hôn, tôi sẽ nhờ luật sư cho anh.”
Lâm Hạo đứng đơ người.
“Gì cơ?”
“ hôn.” Tôi nói rõ ràng. “Cái nhà này, tôi không sống nổi nữa.”
“Tiểu Vãn! Em bình tĩnh lại—”
“Em rất bình tĩnh.”
Tôi nhìn thẳng vào anh ta.
“Lâm Hạo, suốt ba năm qua, tôi đóng 288 ngàn tiền sinh hoạt, trả 18 ngàn tiền vay mua nhà.
Tổng cộng em đã ra 306 ngàn cho cái nhà này.”
“Vậy mà quả là gì?”
“Tiền tôi đưa, tất cả đều được đem đi mua nhà cho em trai anh.
Tôi đòi hỏi một câu trả lời, thì mẹ anh mắng tôi là vô ơn.
Tôi đòi lại tiền, anh bảo tôi đừng làm lớn chuyện.”
“Cái nhà này, chưa bao xem tôi là người nhà.”
“Bà ấy nói đúng. Tôi là người .”
“Vậy thì khỏi phải giả vờ làm người trong nhà nữa.”
Tôi mở cửa.
“Trong đơn hôn, tôi chỉ yêu cầu hai điều:
Một, trả lại 288 ngàn tiền sinh hoạt.
Hai, nhà thì tôi không cần, khoản vay mua nhà tôi cũng không trả nữa.”
“Nếu anh ý, thì chia tay trong hòa bình.
Không ý, án giải quyết.”
Cánh cửa khép lại.
Sau lưng tôi, là tiếng mẹ chồng gào thét và tiếng Lâm Hạo gọi với.
Tôi không quay đầu lại.
Xuống tới tầng trệt, nước mắt tôi cuối cũng trào ra.
Không phải vì đau lòng.
Mà là vì… giải thoát.
Ba năm rồi.
Cuối cũng chấm dứt.
9
Một sau.
mở phiên xét xử.
Tôi, Lâm Hạo, mẹ chồng và em chồng đều có mặt.
Mẹ chồng thuê luật sư riêng, dáng vẻ vô tự tin như thể nắm chắc phần thắng.
“Thưa bà Tô Vãn,” luật sư phía bị đơn mở lời, “số tiền 288 ngàn mà bà cung cấp là do bà tự nguyện đưa cho bị đơn dưới danh nghĩa tiền sinh hoạt. Theo quy định pháp luật, hành vi tặng cho khi đã hoàn tất thì không thể đòi lại. Yêu cầu khởi của bà không có căn cứ pháp lý.”
Luật sư của tôi đứng dậy.
“Chúng tôi cho rằng đây không phải là tặng cho, mà là hành vi có ý.”
“ ? Căn cứ vào đâu?”
“Thân tôi đưa khoản tiền này dựa trên lời nói của bị đơn rằng đây là tiền sinh hoạt, dùng cho nhu cầu gia đình. Nhưng trên thực tế, bị đơn đã phần lớn số tiền đó cho thứ ba là Lâm Lỗi – trai út – để mua nhà.
Ngôi nhà này được đăng ký duy nhất đứng tên Lâm Lỗi, không liên quan gì đến nguyên đơn hay chồng của cô ấy.”
Luật sư của tôi trình bày cứ:
“Đây là sao kê ngân hàng ba năm của bị đơn, cho thấy bị đơn nhận từ thân tôi tổng cộng 288 ngàn, thời đã cho Lâm Lỗi 507 ngàn, trong đó ít nhất 288 ngàn là từ tiền sinh hoạt của nguyên đơn.”
“Đây là giấy nhận quyền sở hữu nhà ở của Lâm Lỗi, trị giá 1 triệu 8, đặt cọc 500 ngàn, sổ hồng chỉ đứng tên một mình Lâm Lỗi.”
“Bị đơn lợi dụng danh nghĩa tiền sinh hoạt để chiếm đoạt tiền của dâu, sau đó cho trai út mua nhà, là hành vi lừa đảo điển hình.”
Luật sư phía đối phương phản biện:
“Nguyên đơn không có bằng cho thấy bị đơn có ý khi nhận tiền. Dù bị đơn có tiền cho Lâm Lỗi, đó cũng là quyền định đoạt tài sản của bà ta, không liên quan đến nguyên đơn.”
Luật sư của tôi mỉm cười.
“Không có ý ? Vậy mời mọi người nghe lời nói của bị đơn.”
Cô ấy bấm phát đoạn ghi âm.
Tiếng mẹ chồng vang vọng trong khán phòng:
“Tiền của cô là tiền của cái nhà này. Tôi tiêu sao là chuyện của tôi. Cô là người , cô quyền gì mà quản?”
Phòng xử án im lặng vài giây.
Mặt mẹ chồng lập tức trắng bệch.
Luật sư của tôi nhìn thẳng vào thẩm phán:
“Đoạn ghi âm này minh rất rõ: từ đầu đến cuối, bị đơn không hề coi thân tôi là người nhà. Bà ta cho rằng ‘tiền của dâu là tiền nhà’, lợi dụng danh nghĩa tiền sinh hoạt để chiếm đoạt tài sản, trong khi thực tế không hề có ý định sử dụng số tiền đó cho nhu cầu sinh hoạt gia đình.”
“ ý – đã được thể hiện rõ ràng qua lời nói của bị đơn.”
Luật sư phía kia còn định phản đối, nhưng thẩm phán ngắt lời.
“Phía bị đơn, còn cứ gì khác không?”
Luật sư nhìn mẹ chồng.
Mẹ chồng lắc đầu.
“Không có.”
Thẩm phán gật đầu.
“ nhận định: nguyên đơn đã cung cấp đầy đủ bằng rõ ràng, bị đơn đã lợi dụng danh nghĩa tiền sinh hoạt để chiếm đoạt tài sản, cho thứ ba mà không có sự ý của nguyên đơn, cấu thành hành vi chiếm đoạt.
Yêu cầu khởi của nguyên đơn được án chấp nhận.”
“ tuyên: Trong vòng 30 ngày kể từ ngày bản án có hiệu lực, bị đơn – bà Tiền Quế Phân – phải hoàn trả cho nguyên đơn – cô Tô Vãn – số tiền 288 ngàn.”
“Cộp!” – tiếng búa phán quyết vang lên.
Tôi thở phào một hơi thật dài.
Tôi đã thắng.
Mẹ chồng ngồi chết lặng ở ghế bị đơn, sắc mặt xám xịt.
Bà quay sang nhìn tôi, ánh mắt đầy căm hận.
Tôi không nhìn lại.
Ba năm trời, hôm nay sổ sách đã rõ ràng.
Từ trở đi – tôi và nhà Lâm, đường ai nấy đi.
10
Sau khi bản án có hiệu lực, mẹ chồng không kháng cáo.
Có lẽ bà có cũng không thắng được.
Cũng có thể là bị ba chồng mắng cho sợ rồi.
Dù sao thì, một sau, tài khoản ngân hàng của tôi nhận được 288 ngàn.
Người khoản: Lâm Lỗi.
Là em chồng hoàn trả.
Nghe nói cậu ta bán bớt vài món , rồi vay mượn thêm bạn bè để gom đủ số tiền.
Nhà thì vẫn chưa bán, nhưng sống rất chật vật.
Còn mẹ chồng thì sao?
Sau một trận cãi vã lớn với ba chồng, hai người bắt đầu sống thân.
Ba chồng dọn về quê sống, nói là “mắt không thấy, tim không phiền”.
Mẹ chồng ở lại thành phố một mình.
Em chồng không thèm đoái hoài.
Lâm Hạo cũng chẳng mấy khi đến thăm.
Bà gặp ai cũng chửi tôi “vong ơn bội nghĩa”, “phá nát gia đình ”.
Nhưng không ai quan tâm.
Vì ai cũng sự thật là gì.
Còn về Lâm Hạo…
Ngày hoàn tất thủ tục hôn, anh ta có đến tìm tôi.
“Tiểu Vãn, mình có thể… cho nhau thêm một cơ hội không?”
Tôi nhìn anh ta, không nói gì.
“Anh những năm qua là lỗi của anh, là mẹ anh sai…
Nhưng mình đã hôn ba năm rồi, cũng từng có tình cảm mà…”
“Tình cảm?” Tôi cười.
“Lâm Hạo, ba năm qua, tôi đóng 306 ngàn cho cái nhà này.
Còn anh thì sao? Anh đã làm được gì?”
“Anh…”
“Anh không đóng một xu nào.
Khi mẹ anh chửi tôi, anh không hề đứng về phía tôi.
Khi tôi xem sổ sách, anh bảo tôi không tin mẹ anh.”
“Đó gọi là tình cảm sao?”
Anh ta cúi đầu, im lặng.
“Lâm Hạo, tôi hỏi anh một câu.”
“Gì vậy?”
“Nếu khi xưa, là ba anh bị bệnh, mà mẹ tôi không chịu tiền, tôi sẽ làm gì?”
Anh ta sững lại.
“Tôi sẽ tiền của mình ra để chữa bệnh cho ba anh.
Vì anh là chồng tôi, thì ba anh cũng là ba tôi.”
“Nhưng anh thì sao?”
“Ba tôi nhập viện, tôi tìm mẹ anh mượn 50 ngàn.
Bà ta bảo ‘ai có cha mẹ nấy lo’.
Còn anh đứng ngay cạnh – không nói một lời.”
“Khoảnh khắc đó, tôi hiểu.
Trong mắt anh, tôi không phải vợ anh.
Tôi chỉ là người .”
Khoé mắt Lâm Hạo đỏ hoe.
“Tiểu Vãn, anh xin lỗi…”
“Xin lỗi thì được gì?” Tôi đứng dậy.
“Ba năm, tôi đã cho anh quá đủ cơ hội rồi.”
Tôi bước về phía cửa.
“Từ , mỗi người một đường.
Tạm biệt.”
Cánh cửa khép lại sau lưng tôi.
Phía sau là tiếng khóc nức nở của anh ta.
Tôi không quay đầu lại.
Bước xuống dưới lầu, ánh nắng chói chang rọi vào mắt.
Tôi ngẩng đầu nhìn bầu trời, hít sâu một hơi.
thúc rồi.
Tất cả…
Đã thực sự thúc.
Ngày nhận lại 288 ngàn, tôi đến ngân hàng tiền.
Đứng trước quầy, nhìn số dư tài khoản nhảy lên, tôi ngẩn người rất lâu.
Ba năm.
Hai trăm tám mươi tám ngàn.
Đổi một bài học.
Đáng giá.
Sau khi hôn, tôi không vội tìm việc mới.
Tôi cho bản thân nghỉ ngơi một tuần, lái xe đi biển.
Chỉ có một mình, một chiếc ba lô, một chiếc xe.
Tôi lái tám tiếng, đến một thị trấn nhỏ ven biển.
Hoàng hôn, tôi ngồi bờ cát, ngắm mặt trời lặn.
Màu cam đỏ của ánh tà dương từ từ chìm xuống đường chân trời.
Tôi bỗng nhớ lại ba năm trước.
Khi đó, tôi và Lâm Hạo mới hôn, vẫn còn mặn nồng.
Anh ta từng nói:
“Tiểu Vãn, sau này anh nuôi em.”
Tôi nói: “Không cần, em tự lo được.”
Anh ta cười: “Vậy thì chúng ta nhau lo cho cái nhà này.”
nhau lo cho cái nhà này.
Nghe sao mà ấm áp.
quả thì sao?
Cái nhà đó, một mình tôi gánh ba năm.
306 ngàn.
Còn anh ta?
Một cũng không ra.
Tôi nhìn biển cả, khẽ cười cay đắng.
Sau này, sẽ không để bản thân ngu như vậy nữa.
Một tuần sau, tôi quay lại thành phố, bắt đầu tìm việc.
Nhờ có kinh nghiệm làm việc trước đó, tôi nhanh chóng nhận được nhiều lời mời phỏng vấn.
Một trong số đó là ty Internet chuyên về marketing.
Người phỏng vấn hỏi tôi:
“Vì sao bạn nghỉ việc ở chỗ cũ?”
“Tôi đổi môi trường.”
“Bạn mong mức lương bao nhiêu?”
“Trên 15 ngàn /.”
Người phỏng vấn gật đầu:
“Được.”
Một tuần sau, tôi nhận được thư mời.
Chức vụ: Chuyên viên cao cấp phòng Marketing.
Lương : 16 ngàn — cao hơn trước đây 6 ngàn.
Tôi nhìn offer, mỉm cười.
Đây mới là giá trị xứng đáng của tôi.
Ngày đi làm đầu tiên, tôi mặc bộ sở mới, bước qua cánh cổng ty.
Ánh nắng rất đẹp.
Tôi đi ngược chiều nắng, bóng mình kéo dài phía sau.
Một khởi đầu mới.
Một năm sau.
Tôi ngồi trong văn phòng, xử lý xong bản kế hoạch cuối trong ngày.
cửa sổ là khu CBD sầm uất, xe cộ nối đuôi nhau.
Trong năm vừa qua, tôi được thăng chức.
tôi là trưởng phòng Marketing, lương 18 ngàn.
Tôi mua một chiếc xe nhỏ, thuê một căn hộ hướng nam.
Không rộng nhưng rất gọn gàng, ấm cúng.
Ban có mấy chậu cây xanh, sinh trưởng tốt.
Sáng nào tôi cũng pha cà phê, đứng trên ban ngắm nắng rọi vào phòng.
Yên tĩnh.
Bình yên.
Trưa hôm đó, ăn cơm với nghiệp, cô ấy hỏi tôi:
“Tiểu Vãn, cậu sống một mình, không thấy cô đơn à?”
Tôi nghĩ một lúc.
“Không.”
“Tốt hơn trước kia nhiều.”
Cô ấy cười.
“Vậy là được rồi.”
Chiều, tôi nhận một cuộc gọi.
Là Tiểu Trương – nghiệp cũ.
“Tiểu Vãn, kể cậu nghe chuyện này.”
“Chuyện gì thế?”
“Cậu không, nhà Lâm Hạo gặp chuyện rồi.”
Tôi hơi ngạc nhiên.
“Gì vậy?”
“Em trai cậu ta – Lâm Lỗi – nghỉ trả nợ nhà, ngân hàng dọa siết nhà rồi.”
“Rồi sao nữa?”
“Mẹ cậu ta đến tìm vợ Lâm Lỗi đòi tiền, bị đuổi thẳng ra cửa.
Bây bà ta sống một mình trong nhà cũ, không ai thèm quan tâm.”
Tôi im lặng vài giây.
“Còn Lâm Hạo?”
“Cậu ta bị ty sa thải mấy trước, thất nghiệp, vay tiền khắp nơi.”
“Ồ.”
“Nghe nói cậu ta hối hận, bảo là lúc trước không nên đối xử với cậu như vậy.”
Tôi bật cười.
Hối hận thì có ích gì.
Tôi gác máy, ngả người ra ghế, nhìn lên bầu trời cửa sổ.
Lâm Hạo hối hận.
Mẹ chồng bị cả nhà xa lánh.
Em chồng sống túng thiếu.
Ba năm trước, tôi đóng 8 ngàn mỗi , thắt lưng buộc bụng sống qua ngày.
Còn ?
Ung dung tiêu tiền của tôi, không chút áy náy.
Ba năm sau, tôi thăng chức, tăng lương, sống thoải mái.
Còn ?
Thất bại, cô lập, không chốn nương tựa.
Nhân quả không sót ai cả.
Tôi đứng dậy, đi đến cửa sổ.
Ánh hoàng hôn rực rỡ chiếu vào.
Điện thoại rung.
Một tin nhắn WeChat.
Người : Mẹ chồng cũ.
Tôi nhìn tên người , không mở tin nhắn.
Suy nghĩ một chút, tôi điện thoại vào túi.
Bà ta gì, tôi không cần .
Không liên quan đến tôi nữa.
Tôi đóng máy tính, xách túi rời văn phòng.
“Chào chị Tô, mai gặp nhé!”
“Mai gặp.”
Bước ra khỏi cổng ty, ánh chiều rọi lên người tôi, ấm áp lạ thường.
Tôi hít một hơi thật sâu.
Ba năm,
288 ngàn,
mua một bài học.
Đáng giá.
Lần này, tôi sẽ sống vì mình.
[ Hết ]