Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/3VcDXCRvwO

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

“Cô… cô đừng tưởng tôi không cô đang tính gì!” – bà thẳng tay vào tôi – “Cô chia tài sản đúng không? chiếm cái nhà của con trai tôi đúng không?”

Tôi cười khẽ.

“Chia tài sản? Mẹ nghĩ nhiều .”

Tôi cầm lấy túi xách.

“Con không bị biến thành con ngốc thôi.”

Lúc ra cửa, tôi quay lại họ.

“Ba qua, từng đồng từng cắc, con nhớ rất rõ. Tiền mẹ cho Tiểu , con cũng đã tra ra .”

Sắc mặt mẹ chồng lập tức biến sắc.

“507 ngàn. đó có 288 ngàn là tiền con đưa hàng tháng.”

“Cô… cô lén xem điện thoại của tôi!”

“Con không lén.” Tôi mở cửa. “ đó mẹ nhờ con nạp tiền điện thoại, vô tình thấy tin nhắn ngân hàng.”

“Tô Vãn! Cô đứng lại đó cho tôi! Tô Vãn!!”

Tôi mặc kệ bà.

Cánh cửa khép lại.

Sau lưng là tiếng chửi rủa điên cuồng của mẹ chồng.

Tôi đứng hành lang, hít sâu một hơi.

Được . Mặt nạ đã rơi.

Tiếp theo, lúc điều tra cho ra ngô ra khoai.

4

sau, mẹ chồng tìm tận nhà.

Không phải xin , chất vấn.

“Tô Vãn, qua cô nói mấy câu đó là có gì hả?”

Tôi đang thu dọn đồ, không ngẩng .

gì là gì ạ?”

“Cô nói tôi tiền cho Tiểu , cô có gì? Tiền là của tôi, tôi cho ai thì cho!”

“Vậy còn 288 ngàn tôi đưa thì ?”

“Đó là tiền ! Đã đưa cho tôi thì là của tôi! Tôi tiêu là quyền của tôi!”

Tôi ngừng tay, bà.

mẹ là, tôi đóng tiền, mẹ mang đi cho em chồng mua nhà, như vậy là hợp lý à?”

“Có gì không hợp lý!” – mẹ chồng lớn giọng – “Tiểu là con trai tôi, tôi mua nhà cho nó thì ?”

“Lâm Hạo cũng là con trai mẹ, mẹ có mua nhà cho anh ấy không?”

“Lâm Hạo có cô ! vợ chồng cùng nhau trả góp, chẳng phải vẫn sống tốt à?”

Tôi bật cười.

“Vậy là, em chồng mua nhà thì mẹ bỏ 500 ngàn.

Còn vợ chồng tôi mua nhà, mẹ không bỏ đồng , ngược lại mỗi tháng còn bắt tôi đóng tám ngàn tiền ?”

“Cô…”

sau đó, lại lấy tiền tôi đóng, cho em chồng?”

Mẹ chồng bị tôi hỏi mức nghẹn lời.

“Chuyện … chuyện việc khác nhau!”

“Khác ở đâu?” – tôi thẳng vào bà – “Tôi đóng tiền, mẹ hết cho em chồng.

Chồng tôi lương 20 ngàn, không phải đóng một xu.

Tôi lương 10 ngàn, phải đóng tám ngàn.

Đây gọi là gì? Gọi là tiêu chuẩn kép.”

“Cô nói linh tinh! Tôi không có—”

“Có hay không, lòng mẹ rõ nhất.”

Tôi đứng dậy.

“Mẹ, con nói lại một lần: Từ trở đi, con sẽ không đóng một đồng .

Còn 288 ngàn con đã đóng, mẹ phải cho con một lời giải thích.”

Mẹ chồng tức run người.

“Giải thích? Cô tôi giải thích gì?”

“Rất đơn giản.” Tôi bà, ánh mắt không né tránh.

“Một là mẹ thừa nhận đây là tiền vay, viết giấy nợ, sau hoàn trả.

là mẹ thừa nhận tôi tự nguyện cho, từ đừng nhắc chữ ‘tiền .”

“Cô nằm mơ!”

“Vậy thì gặp nhau ở tòa.”

Tôi cầm túi lên chuẩn bị đi.

“Tô Vãn! Cô dám?”

“Có gì không dám?” Tôi không quay lại, “Mẹ bảo đó là tiền của mẹ đúng không? Vậy thì tòa quyết định, xem 288 ngàn đó thuộc về ai.”

“Cô…”

Cánh cửa đóng sầm lại.

Tôi xuống tầng, gọi điện cho Lâm Hạo.

“Alo?”

“Lâm Hạo, tôi nói trước: từ , tôi sẽ không đóng tiền .”

“Tiểu Vãn, em đừng nóng vội…”

“Tôi không nóng. Tôi không làm con rối thôi.”

“Con rối gì chứ…”

“Anh ba mẹ đã bao nhiêu cho Tiểu không?”

“507 ngàn. đó, 288 ngàn là tiền tôi đóng hàng tháng.”

dây bên kia im lặng.

“Nhà em trai anh giá 1 triệu 8, đặt cọc 500 ngàn – toàn bộ là mẹ anh bỏ ra.

số đó, 288 ngàn là tiền mồ hôi nước mắt của tôi.”

“Chuyện …”

“Lâm Hạo, anh lương 20 ngàn, không phải đóng đồng .

Tôi lương 10 ngàn, phải đóng tám ngàn.

Và toàn bộ số tiền đó, mẹ anh đem cho em trai anh mua nhà.”

“Anh… anh không chuyện …”

“Không ?” Tôi cười lạnh. “Mẹ quản tiền có nguyên tắc – câu đó là anh nói ra.”

“Thôi, tôi nói vậy là đủ. Còn lại, anh tự nghĩ đi.”

Tôi cúp máy, dựa người vào tường, hít sâu một hơi.

Lâm Hạo không ư?

Không – anh rất rõ.

là không quan tâm.

Vì người bỏ tiền không phải là anh .

Tôi ngẩng lên bầu trời.

Ba .

Cuối cùng, tôi cũng rõ bộ mặt thật của cái nhà .

5.

Mấy ngày sau đó, Lâm Hạo ngày cũng tìm tôi.

Không phải xin , khuyên tôi “đừng làm lớn chuyện”.

“Tiểu Vãn, mẹ vốn tính vậy, em đừng chấp bà làm gì.”

“Tôi không chấp. Tôi không tiếp tục bị lừa .”

“Lừa lừa gì chứ, đều là người một nhà cả …”

“Một nhà?” Tôi anh . “Em trai anh mua nhà, mẹ anh bỏ ra 500 ngàn, đó có 288 ngàn của tôi. Ba tôi nằm viện, tôi hỏi vay mẹ anh 50 ngàn, bà không cho một xu. Thế gọi là một nhà à?”

Lâm Hạo bị tôi hỏi cứng họng.

“Cái đó… là chuyện khác nhau…”

“Khác chỗ ?”

“Tiểu mua nhà là chuyện lớn, còn ba em nằm viện thì…”

“Ba tôi nằm viện không phải chuyện lớn à?”

“Anh không có đó—”

“Vậy anh có gì?” Tôi cắt ngang. “ anh là chuyện của em trai anh thì là chuyện lớn, còn chuyện của ba tôi thì là chuyện nhỏ?”

……

“Lâm Hạo, tôi hỏi anh, ba anh có từng đưa cho ba mẹ tôi một đồng không?”

Anh không nói gì.

“Mỗi tôi đều mua đồ, mừng tuổi cho ba mẹ anh, cộng lại ít nhất cũng ba chục ngàn. Còn anh cho ba mẹ tôi thì ? Tết mừng vài trăm cho có, ngày thường một đồng cũng không có.”

“Anh…”

“Anh cái gì?” Tôi đứng bật dậy. “Anh lương chục ngàn, không phải đóng tiền , cũng không phải lo cho ba mẹ tôi. Tôi lương mười ngàn, đóng tám ngàn tiền , còn phải bù thêm cho chính ba mẹ mình. Anh nói xem, ai là người thiệt thòi?”

Lâm Hạo cúi .

“Tiểu Vãn, anh mấy em chịu nhiều ấm ức…”

“Ấm ức?” Tôi lắc . “Tôi không thấy ấm ức. Tôi thấy mình ngu.”

“Em nói gì?”

“Tôi ngu.” Tôi thẳng vào anh . “Tôi tưởng gả vào nhà anh sẽ được coi là người nhà. Kết quả thì ? Tôi là máy rút tiền. Tiền đưa cho mẹ anh, mẹ anh lại đưa cho em trai anh. Còn tôi thì chẳng có gì.”

“Tiểu Vãn—”

“Lâm Hạo, tôi cho anh một cơ hội cuối cùng.”

Tôi lấy từ túi ra một xấp giấy.

“Đây là kê ngân hàng ba qua của mẹ anh, tôi đã in ra hết . Mỗi khoản cho em trai anh, tôi đều đánh dấu rõ ràng.”

Lâm Hạo nhận lấy, sắc mặt càng lúc càng xấu.

“Bây giờ anh đi tìm mẹ anh, bảo bà trả lại cho tôi 288 ngàn. Hoặc em trai anh trả cũng được. Tôi không cần ai trả, cần tiền quay về là được.”

“Cái …”

“Nếu anh không lo, tôi sẽ tự đi đòi.”

“Tiểu Vãn, em đừng làm vậy, anh nói chuyện với mẹ…”

“Nói chuyện gì? Nói rằng bà lấy tiền con dâu mua nhà cho con trai út là hợp lý ?”

Lâm Hạo há miệng, nhưng không nói được lời .

Tôi anh .

“Lâm Hạo, tôi hỏi anh câu cuối: anh đứng về phía ?”

Anh im lặng rất lâu.

“Tiểu Vãn, dù mẹ cũng là mẹ…”

Tôi hiểu .

Anh vẫn đứng về phía bà.

“Được.” Tôi gật , lấy lại xấp giấy. “Vậy thì chúng không còn gì nói .”

“Tiểu Vãn—”

“Từ , tôi sẽ dọn ra ngoài ở. Chuyện , gặp nhau ở tòa.”

Tôi kéo vali, không quay lại.

Sau lưng là tiếng Lâm Hạo gọi với theo.

Tôi không đáp.

Ba .

Tôi chịu đủ .

Tùy chỉnh
Danh sách chương