Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/2B6pwEfsbc

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 3

7

Tôi cuối cũng hiểu vì hai người vợ của Chu Hành lại ly hôn.

Cũng hiểu vì họ có thể từ bỏ cuộc sống nhàn nhã mỗi nhận cả triệu mà vẫn bỏ .

Một thiếu niên mười lăm tuổi lại giải tỏa dục vọng bằng những cảnh máu me, bạo lực tàn khốc như vậy.

Những thứ đó khiến cậu hưng phấn.

Thật quá kinh khủng.

mặt tôi không phải là một con riêng.

Là một tội phạm bạo lực đang hình thành.

Một kẻ đồ tể có thể bất cứ lúc vung dao .

… cháu thích xem mấy thứ này?”

Cậu ngạc nhiên vì tôi không bỏ .

Nhưng chỉ trong chốc lát.

Kéo quần xong, cậu quay lại nhìn tôi, trong vẫn còn vệt đỏ chưa tan, ánh lên vẻ điên cuồng.

“Dì không có những loại người bị đối xử như vậy ? tiếc là cháu không thể tự ra tay. Nếu được, cháu còn có cách độc ác hơn nhiều.”

Gió đêm lùa qua khung sổ chưa khép kín, tiếng hú như oan hồn nơi địa ngục.

Ánh đèn hắt lên gương mặt Chu Lê Đình, nửa sáng nửa tối, càng thêm âm u rợn người.

“Cháu… xả cảm xúc theo cách này, dì đại khái hiểu.”

Không ngờ mình vẫn đủ can đảm bước cậu rồi ngồi tấm thảm cạnh giường, ngẩng đầu nhìn đôi khó hiểu ấy.

“Cháu ghét loại người ? Nói với dì được không? Dĩ nhiên, dì sẽ giữ bí mật.”

“Hơ.” Cậu hất cằm, chỉ lên camera : “Giữ bí mật? Cháu không có bí mật.”

Không có quyền riêng tư.

Mỗi giây phút của cậu đều là trần trụi người khác.

“Dì biết không? Cháu ghét phụ nữ, tất cả phụ nữ.”

Ánh cậu ngập tràn oán độc đến mức sợ.

Ngón tay bám mép bàn siết chặt đến bệch.

Mỗi chữ đều như nghiến răng rít ra: “Tụi nó… đều chết.”

Bị cơn cuồng nộ đen tối phủ, tôi có chút hoang mang.

Bởi cậu dùng chữ “tụi nó”, chứ không phải “các người”.

Tức là tôi hiện tại chưa nằm trong danh sách “ chết” của cậu.

“Vì mẹ ruột cháu ? Cháu nghĩ ấy bỏ cháu nên cháu hận ấy? Hay là… cháu từng bị mẹ kế bạo hành?”

Lần này Chu Lê Đình không trả lời.

Đôi thăm thẳm của cậu như chứa một cơn bão bị nhốt lại, sâu hun hút sợ, không giống ánh của một thiếu niên chút .

Lần đầu cậu không mặc quần áo từ trên lầu bước , tôi ý một vết sẹo mờ từ vai kéo dài đến bụng.

Nhìn kỹ lại, trên người cậu có rất nhiều vết.

Trẻ con hồi phục nhanh nên đa số chỉ còn là những đường mờ , hòa làn da lạnh của cậu.

“Đi ngủ đi, nửa đêm mà nhiều lời quá.”

Cậu gần như thừa nhận, nghiêng mặt đi, lông mi rũ như dựng lên một bức tường tự vệ.

“Dì sợ cháu tự sát.”

“Vậy dì ở lại… ngủ với cháu?”

“Không không không, dì càng sợ cháu giết dì hơn.”

Tôi lập tức đứng bật dậy, vẫy tay rồi đi luôn.

Đến lại quay lại nhắc: “Dì về đây, muốn nói thì gọi dì, dì không có camera.”

“…”

8

Chu Hành không nói thật với tôi.

Hoặc trách tôi không hỏi đến nên bị anh ấy dùng hai câu qua loa che lấp.

Giữa anh ấy hai người phụ nữ sau đó chắc chắn còn có nhiều vấn đề khác.

Giữa hai bên có chênh lệch múi giờ.

Lúc tôi nhắn tin, anh ấy vẫn đang việc trên thuyền, phải một tiếng sau mới rảnh trả lời.

Những này vốn dĩ Chu Hành không muốn nhắc đến.

Chỉ là bị tôi gặng hỏi quá nên đành phải kể ra cũ.

Sau khi ly hôn với mẹ ruột của Chu Lê Đình, Chu Hành từng dẫn con lang bạt ngoài đường, đến cơm cũng không có mà ăn.

ấy Chu Lê Đình mới tuổi.

nội mất sớm, nội vừa qua đời.

Chu Hành ôm con đi lái thuê chuyển hàng.

tiết kiệm tiền nhà trọ, hai ba con hầu như ngủ trong chiếc tải nhỏ.

Mùa đông nát, gió lùa lạnh buốt.

trẻ bệnh liên tục ba ngày hai bữa.

Không còn cách , Chu Hành mới nghĩ đến mang con đến nhờ ngoại, mong họ giúp chăm sóc qua một mùa đông.

Đó là lần đầu tiên Chu Lê Đình còn nhớ được, được gặp mẹ ruột ngoại mình.

Lúc đi, thằng vui lắm.

Từ một đống quần áo cũ chọn ra bộ mình thích nhất.

Còn tự mua mấy gói snack ở tiệm tạp hóa, định đem đến quà cho họ.

Chu Hành lúc đó cũng nghĩ trẻ ngoan như vậy chắc chắn sẽ người lớn vui.

Nếu vun đắp được tình cảm, sau này mẹ ruột sẽ chịu liên lạc với con nhiều hơn.

Nhưng kết quả lại nằm ngoài dự đoán của tất cả.

Không những họ đuổi hai ba con ra khỏi , một mực không thừa nhận Chu Lê Đình là con của con gái họ mà còn giẫm nát hết những món quà nhỏ thằng chọn rất kỹ.

Họ cảnh cáo Chu Hành: “Nếu còn dám tới gây thì tao đem thằng nhỏ đi bán.”

Hôm đó, Chu Lê Đình tuổi ngồi co mình giữa đống hàng trong , không khóc một tiếng.

Cũng hôm đó, trong lúc tự trách mình, Chu Hành lái mất tập trung gặp tai nạn.

Sau cú va chạm kinh hoàng, rất lâu sau, Chu Lê Đình xíu mới từ đống sắt vụn lảo đảo bò ra.

Nén đau từ chiếc xương vai bị gãy, thằng hoảng loạn cố gắng kéo ba mình ra ngoài.

Nhưng nó quá nhỏ.

Đến bị biến dạng còn không mở được.

Nó không biết tìm ai giúp, chỉ đành bộ theo trí nhớ quay lại nhà người phụ nữ sinh ra mình.

Quỳ sấp đất, cầu xin họ cứu Chu Hành.

Nó rơi nước nhưng không dám khóc thành tiếng, chỉ run rẩy nói: “Con… con nhất định sẽ đền đáp… xin cứu ba con… con chỉ còn ba thôi…”

Nhưng nó tới không đúng lúc.

Đúng lúc mẹ ruột nó được chồng đại gia mới cưới tới đón.

ngoại hoảng loạn.

Dùng chổi, dùng ghế đuổi nó nhưng không đuổi được.

Cuối ngoại giận dữ dùng ghế đập mạnh lưng nó.

Rồi nắm cánh tay đang gãy của nó kéo lê ra khỏi khu dân cư, quăng rãnh nước bốc mùi hôi thối bên ngoài…

Không ai biết một trẻ không biết bơi bò lên bờ kiểu gì.

Không ai biết nó đau đến mức .

Chỉ biết nó khắp nơi cầu cứu từng người cuối cứu được Chu Hành một mạng.

Từ ngày đó, trong miệng Chu Lê Đình không giờ xuất hiện chữ “mẹ” nữa.

9

“Về sau… cũng là lỗi của anh.”

Chu Hành kể rằng, nếu như trong nhà có ai chăm được Chu Lê Đình, anh ấy có thể thuê một căn rẻ hai ba con ở, không đến mức phải ngủ trong .

Lúc đó anh ấy còn trẻ, trẻo khá ưa nhìn, cũng dễ được người giới thiệu quen.

Có người mai mối cho anh ấy một người phụ nữ từ thành phố lớn về, anh ấy nghĩ không nhiều, liền đồng ý.

“Cô ta bạo hành Lê Đình phải không? Em trên người nó có nhiều vết thương cũ.”

“Ừ. Nhưng Lê Đình chưa giờ nói cho anh biết.”

Lúc ấy thằng mới học tiểu học, chưa hiểu hôn nhân nghĩa là gì.

Chỉ biết rằng khi có người phụ nữ đó, Chu Hành đi thì yên tâm hơn, về nhà thì có bữa cơm nóng.

“Cô ta mặt anh thì một kiểu, sau lưng lại một kiểu.”

“Mà anh hoàn toàn không nhận ra, cho đến khi Lê Đình bị đánh nặng đến chảy máu không ngừng, phải đi cầu cứu nhà hàng xóm, được anh hàng xóm đưa viện.”

“Đến lúc đó anh mới biết, cô ta từng nghề đứng đường ở thành phố lớn, bị phát hiện nên về quê.

Ở quê không ai chịu cưới nên mới chọn anh, là bất đắc dĩ.”

Bất đắc dĩ cưới người mình không ưng, lại phải chăm một con riêng.

Với một phụ nữ từng sống trong phồn hoa giàu sang, oán khí tích tụ, cô ta trút lên đầu cũng không có gì lạ.

Sau đó Chu Hành tìm được công việc đi biển.

Có một sư phụ anh ấy chịu khó thật thà nên chịu nhận dạy nghề.

Nhưng không ai trông Chu Lê Đình, anh ấy yên tâm mà đi nửa không về được?

Người phụ nữ đó nghe nói đi biển kiếm nhiều tiền nên không đồng ý ly hôn.

Cô ta quỳ , xin Chu Hành cho cơ hội, cam đoan sẽ đối xử tốt với Lê Đình, tuyệt đối không đánh nữa.

“Nhưng đó tàu gặp sự cố, hụt mùa, mọi người chẳng ai kiếm được nhiêu, anh trở về nhà trong cảnh tay.”

“Rồi cô ta ly hôn?”

“Cô ta phát điên, đập phá hết đồ đạc trong nhà. Nếu anh không che cho, nguyên ấm nước sôi hắt hết lên người Lê Đình rồi.”

Chu Hành không kể chi tiết về ấm nước sôi ấy.

Mãi về sau, khi anh ấy thay áo, tôi mới nhìn mảng lớn vết bỏng sau lưng.

“Vậy… người sau đó thì ?”

Tôi đang định anh ấy nói một lần cho hết thì bên đó đột nhiên nổi gió lớn.

Tín hiệu điện thoại như bị gió biển cuốn đi, lúc có lúc không, cuối cuộc gọi bị cắt hẳn.

“Muốn biết mẹ kế của cháu ly hôn thế không?”

Giọng thiếu niên bất ngờ vang lên sau lưng khiến tôi giật mình.

tiện theo dõi Chu Lê Đình, lúc nghỉ ngơi tôi cũng không giờ đóng kín , chỉ khép một khe nhỏ.

Lúc này, Chu Lê Đình đang đứng trong khe hở ấy, giọng mang ý cười trào phúng, rõ ràng đứng ngoài nghe lén từ lâu.

“Cháu nói cho dì luôn, dù người biết sự thật là cháu.”

Tùy chỉnh
Danh sách chương