Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9zphGkqkO8

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Kết hôn với nhà họ Lục ba năm, tôi luôn đóng vai một người con dâu dịu dàng nết na.
Không được nói lớn tiếng, không được đồ sặc sỡ, ngay cười cũng phải cười kín đáo.
nay, mẹ chồng lại chê tôi không đủ đoan trang.
Tôi chịu nổi rồi.
Nửa đêm, tôi trút lên điện thoại, quay một đoạn video xả bực dọc:
“Tôi chịu đủ rồi! Ngày ly hôn luôn!”
“Cái gì mà hào môn quý, đến ăn cái lẩu cũng nói là không có dạy dỗ?”
Xong xuôi, tôi bấm .
Ba giây sau, tôi mới tá hỏa phát hiện — nhầm nhóm.
Không phải cho hội bạn thân, mà là vào nhóm chat gia tộc họ Lục.
Trong đó có một trăm người, bao gồm người chồng mặt lạnh của tôi – người chưa từng nói nhiều ba với tôi mỗi ngày.
Một phút sau, anh ấy nhắn riêng cho tôi:
“Anh đặt chỗ lẩu rồi. Ngày anh đi với em.”
1.
“Anh đã đặt chỗ lẩu rồi, anh đi với em.”
Tin nhắn này… thật sự là do người chồng ba năm kết hôn, sống chung một mái nhà, tổng cộng chưa nói với tôi quá ba trăm kia đến?
Tôi điên rồi, hay là anh ta cũng phát rồ?
Tôi hoảng loạn chụp lấy điện thoại, định rút lại tin nhắn.
Nhưng một dấu chấm than đỏ chót bật lên trước mắt —
[Tin nhắn đã quá 2 phút, không thể thu hồi].
Xong đời.
Tôi cảm giác máu toàn thân dồn lên đỉnh đầu, ong ong.
Nhóm chat nhà họ Lục trăm người, giờ chắc đã nổ tung.
Tôi có thể tưởng tượng ra gương mặt vặn vẹo vì của mẹ chồng, những cái miệng vừa giả vờ quan tâm vừa hả hê của đám dì ba cô sáu.
– Đồ ngu!
Ba năm qua, tôi như con rối giật dây, sống trong lồng son nhà họ Lục, gắng gượng đóng vai một “người vợ mẫu mực”.
Tôi đã biến mình thành một viên sỏi mài nhẵn đến không còn cạnh sắc, tròn trịa nhưng trống rỗng.
Tôi cứ nghĩ mình quen rồi.
Cho đến chiều nay, mẹ chồng lại dùng ánh mắt soi mói quen thuộc, từ tóc tôi quét xuống tận cổ , rồi thả ra một như không:
“Vãn Vãn, tiệc nhà họ Trần, đầm màu champagne này cũng được… nhưng con cười hơi to đấy, trông không đoan trang nào. Nhớ kỹ, con dâu nhà họ Lục không được cười hở răng.”
Tôi siết chặt tay đến trắng bệch, nhưng miệng vẫn phải ngoan ngoãn đáp: “Vâng ạ.”
Chính khoảnh khắc đó, ngọn núi lửa dồn nén ba năm trong lòng tôi cuối cũng phun trào.
Đêm khuya, căn ngủ trở thành chốn duy để tôi trút .
Tôi cầm điện thoại, hét ra mọi ấm ức, quay hẳn một đoạn video để trút bỏ tất .
Nhưng giờ đây, nơi tôi chọn để giải tỏa… lại thành cánh cổng mở thẳng xuống địa ngục.
Và điều đáng sợ , không phải cơn thịnh nộ sắp bùng nổ của mẹ chồng.
Mà là tin nhắn của Lục Cảnh Thâm – nói thản nhiên, dửng dưng đến lạnh người.
Anh ấy có ý gì?
Châm chọc? Dằn mặt? Hay là… một kiểu trừng phạt cấp mà tôi không thể nổi?
Ví dụ như…
Ngày đưa tôi đến một tiệm lẩu cấp , rồi giữa bàn dân thiên hạ nói thẳng:
“Tô Vãn, đây chính là cái kiểu không có dạy dỗ mà em muốn phải không? Vậy thì anh chiều.”
Tôi càng nghĩ càng thấy lạnh, tay tê cóng, cuộn tròn như một con mèo ướt mưa.
Cửa ngủ vang lên tiếng gõ .
Tôi giật mình, toàn thân cứng đờ, nín thở.
Lục Cảnh Thâm.
Anh đã về rồi.
Tôi căng người lắng nghe, trái tim như lỡ một nhịp.
Tay nắm cửa vặn . Anh xuất hiện ở ngưỡng cửa, dáng người lớn được ánh đèn hành lang sau lưng vẽ nên một đường viền lạnh lẽo.
Anh không bật đèn.
Lặng lẽ đi đến bên giường, mùi tuyết tùng mát lạnh quen thuộc từ cơ thể anh lan vào không khí, xen lẫn hơi lạnh từ bên ngoài.
Tôi nhắm nghiền mắt, giả vờ đã ngủ say.
Nhưng hàng mi dài lại khẽ run lên không kiểm soát nổi.
Anh có phát hiện ra không?
Rằng tôi chỉ đang giả vờ?
Anh định nói gì? Lật bài? Chỉ trích? Hay đuổi tôi ra khỏi nhà?
Tiếng bước lại ngay cạnh giường.
Không có lời chất vấn.
Không có mỉa lạnh lùng.
Chỉ là… một sự yên lặng đến nghẹt thở.
Từng giây trôi qua như kéo dài thế kỷ.
Ngay lúc tôi tưởng như mình sắp phát điên vì sự im lặng đó, cơ thể đột nhiên ấm lên.
Anh kéo chăn lên đắp lại cho tôi.
Động tác rất . đến mức có cẩn thận, dè dặt.
Sau đó, anh xoay người rời đi, tiếng đóng cửa khẽ như một tiếng thở dài.
Tôi mở mắt. Trừng trừng nhìn lên đèn chùm pha lê lộng lẫy trên trần nhà.
Trong đầu là một mớ hỗn độn.
Lục Cảnh Thâm, rốt cuộc anh đang nghĩ cái quái gì vậy?
2.
Sáng sau, tôi lết xuống với đôi mắt thâm quầng như gấu trúc, trong lòng nặng như đeo đá.
khách yên tĩnh đến ngột ngạt.
Mẹ chồng đang ngồi nghiêm trang trên sofa, tay bưng tách trà nóng, sắc mặt âm trầm đến mức có thể vắt ra nước.
Da đầu tôi tê rần, nhưng vẫn phải cắn răng bước tới, khẽ gọi một tiếng:
“Chào mẹ ạ.”
Bà chẳng thèm liếc nhìn, chỉ lạnh giọng hừ một tiếng:
“Biết xuống cơ à? Tôi còn tưởng cô tính trốn trên làm đà điểu đời luôn rồi đấy.
Tô Vãn, bản lĩnh đấy, dám đăng cái thứ đó trong nhóm gia đình họ Lục, cô coi cái mặt mũi nhà này là gì?”
Tôi cắn chặt môi dưới, tay siết lấy vạt áo, không nói một lời.
Tôi biết, giờ nói gì cũng chỉ mọi thứ tệ .
“Được rồi.”
Bà đặt mạnh tách trà xuống bàn, cạch một tiếng giòn vang, tim tôi run lên.
“ nay đừng ra khỏi nhà nữa. Về mà tự kiểm điểm đi!
Còn về Cảnh Thâm… tôi sẽ dạy lại nó. Đúng là càng lúc càng loạn.”
Tôi thở phào một , lại chẳng sao trong lòng lại dâng lên cảm giác mất mát mơ hồ.
Anh ấy sẽ không đi với tôi nữa.
Thoát rồi à?
Hay… chuyện tối qua, chỉ là một nói đùa?
Ngay lúc ấy, Lục Cảnh Thâm từ bước xuống.
nay anh bộ suit xám đậm đơn giản, không thắt cà vạt, nút áo trên mở ra, nhìn tùy ý ngày thường rất nhiều.
Anh không thèm nhìn mẹ lấy một cái, đi thẳng đến trước mặt tôi, ánh mắt trầm tĩnh lại trên người tôi.
Tôi đang bộ đồ trắng đơn giản ở nhà, tóc dài buông xõa tự nhiên — kiểu dáng mà mẹ chồng tôi thích .
Anh mở miệng, giọng nói trầm thấp quen thuộc vang lên, bình thản mà không thể đoán nổi suy nghĩ:
“Đi thay đồ.”
Tôi chết lặng tại chỗ.
Mẹ chồng cũng khựng lại, thoáng sững sờ, rồi nổi quát:
“Cảnh Thâm, con nói linh tinh cái gì thế! nay nó không được đi đâu !”
Lục Cảnh Thâm cuối cũng nghiêng đầu, liếc nhìn bà một cái.
Ánh mắt anh rất điềm tĩnh, nhưng lại mang theo áp lực mạnh mẽ người ta không dám phản bác.
“Chính con là người đã hứa với Vãn Vãn trong nhóm tối qua.”
Giọng anh trầm và bình, không nhanh không chậm.
“Con…” Mẹ chồng đến mức bật dậy, chỉ tay vào anh:
“Con vì một đứa con gái không quy củ mà dám chống đối mẹ?!”
“Cô ấy không phải người ngoài.”
Lục Cảnh Thâm cắt lời bà, giọng nói không lớn nhưng dứt khoát, không thể nghi ngờ:
“Cô ấy là vợ con.”
Vợ.
từ đó thốt ra từ miệng anh, như hòn sỏi nhỏ rơi vào mặt hồ chết lặng trong tim tôi, mặt nước bất ngờ gợn lên từng vòng sóng lăn tăn.
Tôi đứng đơ tại chỗ, ngơ ngác nhìn anh.
Anh… đang bênh vực tôi sao?
Không thể nào. Chắc tôi nghe nhầm rồi.
“Mày…” Mẹ chồng đến mức môi run lên, nhưng cuối cũng không nói thêm được lời nào.
Bà quá rõ tính con trai mình — một khi Lục Cảnh Thâm đã quyết định điều gì, thì dù có chín con trâu cũng kéo không nổi.
Bà trừng mắt lườm tôi một cái sắc như dao, như thể đang nói: “Cô đúng là may mắn lắm!”
Sau đó hất tay rời đi, để lại sau lưng một luồng khí lạnh.
khách chỉ còn lại người chúng tôi.
Không khí trở nên ngượng ngập.
“Lên thay đồ đi.”
Lục Cảnh Thâm lại nhắc lại một lần nữa, ánh mắt trên mặt tôi.
“Chọn đồ nào thoải mái thôi, đừng váy.”
Tôi theo phản xạ đáp khẽ một tiếng “Ừm”, giống như con robot trình sẵn, xoay người lặng lẽ bước lên .
Trở về ngủ, tôi mở tủ quần áo ra.
Bên trong treo đầy những bộ “chiến bào” đủ kiểu — màu champagne, trắng ngà, xám nhạt… toàn là hàng cấp đặt may riêng hoặc thiết kế mới của các thương hiệu lớn.
Mỗi bộ đều tao nhã, đoan trang, chỉn chu — nhưng cũng tôi thấy ngột ngạt đến nghẹt thở.
Ngón tay tôi lướt qua từng lớp vải lạnh lẽo, cuối lại ở góc sâu của tủ.
Ở đó, lặng lẽ nằm một áo thun tôi mua từ trước khi kết hôn.
Màu vàng chanh nổi bật, trước ngực in hình một nhân vật hoạt hình ngộ nghĩnh, đi kèm là quần jean bạc màu vì giặt quá nhiều lần.
Tôi đã ba năm chưa từng chạm vào chúng.
Tôi do dự một lúc, rồi vẫn lấy chúng ra.
Thay đồ xong, tôi đứng trước gương, cảm thấy chính mình có xa lạ.
Cô gái trong gương áo thun tươi sáng, quần jean đơn giản, buộc tóc đuôi ngựa — mới thật sự giống với một Tô Vãn mươi sáu tuổi.
Nhưng tôi lại thấy hình ảnh đó… chói mắt.
Giống như mình đang làm chuyện gì sai trái, không thể để ai thấy.
Tôi hít sâu một hơi, rồi bước xuống .
Lục Cảnh Thâm đang đứng ở lối ra, quay lưng lại, gọi điện thoại.
Nghe tiếng bước , anh quay đầu.
Ánh mắt anh lại trên người tôi khoảng giây.
Ánh nhìn ấy rất sâu, nhưng tôi không thể nổi trong đó ẩn chứa điều gì.
Anh cúp máy, chỉ nói vỏn vẹn ba chữ:
“Đi thôi.”