Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9UtQfmKs4i

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
1
Cuối tuần, tôi đeo tạp dề bận rộn bếp. Máy hút mùi ầm ỹ cũng không át được giọng the thé chói tai của mẹ chồng ngoài phòng khách.
“Bạn gái của Tiểu Dương điều kiện gia đình tốt lắm, là con một, chỉ có mỗi một yêu cầu: phải mua nhà trung tâm thành phố, trả một , không thì bàn cưới hỏi.”
Tôi vừa bày đĩa sườn chua ngọt cuối cùng ra dĩa, ngoài kia, em chồng – Trần Dương – lập tức lên , giọng nói mang theo vẻ hả hê quen thuộc:
“Mẹ, thế chẳng phải hợp quá à? Nhà cũ của mình vừa được đền bù, tiền sắp về rồi, đúng cho con dùng .”
Mẹ chồng cười cưng chiều:
“Đúng là con thông minh. Mẹ với ba mày bàn xong hết rồi. Số tiền đó, không đụng một xu, để hết cho mày. Vợ chồng anh mày có nhà có việc, chẳng thiếu gì.”
phòng im bặt vài giây.
Tôi bưng đĩa sườn ra đến cửa bếp thì dừng lại. Ánh nắng từ cửa sổ phòng khách chiếu rọi lên nền gạch men trắng bóng, chói đến mức làm người ta nhức mắt.
Ba chồng hắng giọng, dứt khoát tuyên bố:
“Cứ vậy mà làm. Hai triệu tám trăm tám mươi ngàn, tuần sau chuyển vào thẻ Trần Dương.”
Hai triệu tám trăm tám mươi ngàn.
Con số như một cây kim lạnh lẽo, đâ//m thẳng vào tai tôi.
Tôi nhìn chồng – Trần Mặc – ngồi trên ghế sofa, lặng lẽ gọt táo, không nói một lời. Lưỡi da//o đều đặn xoay quanh trái táo, một dải vỏ dài rũ , không đứt đoạn.
Anh ấy dường như chẳng nghe thấy gì cả.
Năm năm rồi, anh như thế. Hiền lành, trầm lặng, như một miếng bọt biển, hấp thụ hết mọi áp lực và công từ gia đình mình, chưa từng phản kháng.
Tôi đặt mạnh đĩa sườn lên bàn, vang lên một “rầm”.
Mẹ chồng nhíu mày liếc tôi một cái:
“Làm gì thế hả? Giật cả mình. Cơm nước xong chưa mà lề mề thế?”
“Xong rồi.” Tôi tháo tạp dề, giọng lạnh tanh.
Cả nhà quây quần quanh bàn ăn. hộ tám mươi mét vuông này là nhà vợ chồng tôi mua bằng tiền vay ngân hàng. Không lớn lắm. Mỗi họ đến, không gian lập tức trở nên chật chội ngột ngạt.
Trần Dương không đợi ai gắp đã nhanh tay ngay miếng sườn to nhất, vừa nhai vừa nói:
“Anh à, mai mốt em cưới vợ, hai người nhớ mừng cho em phong bao to to đấy nhé!”
Mẹ chồng cười rồi vỗ vào tay cậu ta:
“Khách sáo gì với anh con. Anh con làm kỹ sư, con làm văn phòng, hai đứa mỗi tháng kiếm gần hai chục , còn thiếu gì tiền lì xì.”
Tôi không nói gì, chỉ nhìn Trần Mặc.
Anh cuối cùng cũng gọt xong trái táo, đặt phần vỏ cuộn tròn sang một bên, rồi cắt táo thành miếng nhỏ, nhẹ nhàng bỏ vào chén tôi – vẫn như thói quen xưa nay của anh.
Sau đó, anh ngẩng đầu, ánh mắt bình lặng như mặt hồ ch//ết:
“Mẹ,” – anh mở miệng, giọng nhẹ tênh – “mẹ nói sẽ đưa hết tiền nhà cũ cho Trần Dương?”
Mẹ chồng gật đầu không chút do dự:
“Đúng thế. sắp cưới vợ, lớn mà. Hai đứa tụi con đâu cần mua nhà .”
“Hai triệu tám trăm tám mươi ngàn, đưa hết cho em ấy?” Trần Mặc hỏi lại, như cố xác nhận một điều phi lý.
“Đúng rồi!” – Trần Dương xen vào, miệng vẫn nhồm nhoàm – “Anh sao đấy? Chút tiền này mà cũng tranh với em? Em là em ruột của anh mà!”
Ánh mắt Trần Mặc lướt qua mặt em trai, dừng lại nơi ba mình, rồi cuối cùng nhìn thẳng vào mẹ.
chợt, anh cười.
Nụ cười quái lạ, khóe môi nhếch lên, mắt lại lạnh ngắt.
Đột nhiên, anh bật dậy.
Ghế ngã ra sau, đập nền nhà tạo nên động lớn.
Mọi ánh mắt sững lại.
Trần Mặc vươn tay, siết chặt mép bàn.
Tôi thấy gân tay anh nổi lên dùng sức quá mạnh.
Giây tiếp theo, anh lật tung bàn ăn.
Canh nóng, sườn dầu mỡ, rau củ sặc sỡ màu sắc… cùng với mảnh vỡ thủy tinh bắn thẳng vào mặt ba mẹ và em trai anh.
“Aaa—!”
hét chói tai vang lên từ mẹ chồng và Trần Dương.
Cảnh tượng hỗn loạn.
Nước sốt và dầu mỡ văng quần áo, tóc tai được chải chuốt kỹ càng của họ, canh nóng làm họ nhăn nhó đau đớn.
Ba chồng nhanh chân tránh ra sau, ống quần vẫn dính rau dính nhớp nháp.
Ông ta chỉ tay vào Trần Mặc, tức đến người:
“Mày… mày là đồ con hiếu! Mày điên rồi!”
Trần Mặc đứng giữa đống hỗn độn, lồng ngực phập phồng dữ dội. Đôi mắt anh đỏ ngầu, như một con dã thú bị dồn đến đường cùng.
“Điên rồi?” – Anh bật cười khàn giọng, chỉ vào mẹ mình –
“Ba năm trước, Lâm bị suy thận cấp tính, nằm viện chờ ph//ẫu thu//ật. Con cầu xin ba mẹ cho con mượn một trăm cứu người, con quỳ mà xin!”
Giọng anh chợt cao vút, từng chữ như rít lên từ cổ họng.
“Ba mẹ nói gì? Nói nhà không có tiền! Nói nhà cũ là để dưỡng già, không được đụng vào! Nói cô ấy là người ngoài, không xứng tiêu tiền nhà họ Trần!”
“Giờ thì sao? em út vợ, ba mẹ móc ra gần ba triệu!”
“Mạng là mạng! Còn vợ con thì không có quyền sống à?!”
Những lời chất vấn của anh như từng nhát búa, giáng mạnh vào tim từng người.
Mẹ chồng bị quát đến cứng họng, mặt mũi bê bết canh dầu, thảm hại chưa từng thấy. Bà ta rẩy môi, nửa ngày không nói được một lời.
Đôi mắt đỏ rực của Trần Mặc quét qua ba người trước mặt, anh giơ tay chỉ ra cửa, dốc hết sức gào lên:
“Bây giờ, cầm tiền của các người – CÚT!”
2
“CÚT RA NGOÀI!”
Giọng của Trần Mặc vang dội phòng khách nhỏ hẹp, dứt khoát đến mức chưa từng có, mang theo cả phẫn nộ và lạnh lẽo.
Mặt ba chồng từ đỏ chuyển sang tím, rồi trắng bệch. Ông ta cả đời gia trưởng, nói một là một, nào từng bị đối xử như thế này? Ông đập mạnh tay vào tay vịn ghế sofa, đứng bật dậy, chỉ thẳng vào mặt Trần Mặc mắng:
“Mày tạo phản rồi à? Trần Mặc, mày nói với ai đấy? là ba mày đấy!”
“Ông không xứng làm ba tôi!” Trần Mặc không hề lùi , mắt đỏ ngầu, nhìn thẳng vào ông ta:
“Vợ tôi nằm chờ trước cửa ICU, bác sĩ nói không có đủ tiền m//ổ là không cứu được, ông ở đâu? Ở tiệm mạt chược, huênh hoang khoe với thiên hạ rằng con cả của ông giỏi giang, không cần ông lo!”
Mẹ chồng này cũng kịp hoàn hồn, bà ta ngồi bệt sàn, vừa đập đùi vừa gào :
“Trời ơi ông trời ơi! Tôi không sống nổi rồi! Nuôi con vất vả bao năm, giờ một đứa ngoài mà muốn đuổi mẹ ra nhà! Tôi có làm gì thất đức mà sinh ra cái loại hiếu này chứ!”
Bà ta vừa lóc, vừa liếc trộm về phía tôi, ánh mắt chứa căm hận, như muốn xé xác tôi thành từng mảnh.
Tiểu Dương – em chồng – thì núp sau lưng bố mẹ, nhìn đống bừa bộn dưới đất và ông anh trai như phát điên mà rẩy không dám hé răng. mắt cậu ta không có chút áy náy, chỉ toàn khó chịu và khinh ghét.
Tôi lạnh lùng nhìn cảnh tượng ầm ĩ ấy.
Ba năm trước, ký ức ấy lại hiện về rõ ràng như mới hôm qua.
Hành lang bệnh viện trắng toát, mùi thu//ốc sá/t trù/ng nồng nặc, bác sĩ lạnh lùng nói:
“Tình trạng bệnh nhân rất nguy hiểm, suy th//ận cấp, cần lọc m//áu khẩn cấp, sau đó khả năng phải ghép th//ận. Người nhà, làm ơn chuẩn bị trước một trăm để phẫu thuật.”
Một trăm .
Vợ chồng tôi vừa trả xong tiền cọc hộ này, tài khoản chỉ còn chưa hai chục .
Trần Mặc gọi điện cho mẹ mình ngay trước mặt tôi. đầu tiên anh ấy hạ giọng, gần như van xin:
“Mẹ, mẹ với ba cho con mượn trước một trăm , nguy cấp, không đợi được.”
Đầu dây bên kia, giọng mẹ chồng rõ mồn một:
“Bệnh gì mà đòi tận một trăm ? Bọn trẻ tụi bay chỉ giỏi tiêu hoang! với ba mày làm gì có tiền? Nhà cũ là tiền dưỡng già, không được đụng vào! Với lại, là người ngoài, bị bệnh thì tìm cha mẹ mà xin, liên quan gì nhà họ Trần?”
Trần Mặc cúp máy, ngồi bệt góc hành lang, một người đàn ông cao mét tám, bả vai lên không ngừng.
Cuối cùng, là ba mẹ tôi chạy suốt đêm từ quê lên, dốc hết toàn bộ tiền tiết kiệm, vay mượn họ hàng khắp nơi mới gom đủ tiền cứu mạng.
Từ ngày hôm đó, tôi hiểu – cái nhà này, sưởi mãi cũng không ấm.
Giờ phút này, nhìn mẹ chồng ngồi đất ăn vạ, tôi không còn chút cảm xúc nào.
Tôi lại gần, cầm điện thoại lên, hướng thẳng về phía bà ta, bật chế độ quay video.
“Mẹ, mẹ cứ tiếp tục đi.” Tôi bình tĩnh nói, “ to thêm chút, mấy câu vừa rồi cũng nhắc lại . Câu ‘ một người ngoài’, câu ‘đuổi mẹ chồng ra nhà’. Vừa hay, để hàng xóm, họ hàng xem thử, xem các người đã đối xử với một người làm dâu năm năm, làm trâu làm ngựa cho nhà này như thế nào.”
của bà ta lập tức ngưng bặt, như con vịt bị bóp cổ. Bà ta nhìn tôi, tròn mắt không tin nổi.
Bà ta chưa bao giờ ngờ rằng tôi – người vẫn im lặng đi sau Trần Mặc – lại dám đứng ra phản kháng.
Ba chồng cũng đơ người, chỉ tay vào tôi, giọng :
“Mày… mày định làm gì? Định uy hiếp tụi à?”
“Không phải uy hiếp.” Tôi giơ điện thoại lên, camera hướng thẳng vào mặt ông ta, “Là lưu bằng chứng. Để lỡ các người ra ngoài vu khống vợ chồng tôi hiếu, đuổi cha mẹ chồng ra nhà, thì tôi còn có cái để kể rõ đầu đuôi.”
Tôi quay sang nhìn Tiểu Dương:
“Còn cậu , cậu sắp cưới đúng không? Hay quá, tiện thể để vị hôn thê của cậu xem . Xem nhà cưới của cậu đến từ đâu – là từ tiền cứu mạng vợ anh trai cậu đấy. Xem cô ấy có dám gả vào cái nhà ăn ‘bánh bao m//áu người’ như thế không.”
“ nói bậy cái gì đấy?!” Trần Dương cuối cùng cũng bật dậy, chỉ thẳng vào tôi mà quát, “Bánh bao m//áu người cái đầu ! Số tiền đó vốn là của ba mẹ tôi, họ muốn cho ai là quyền của họ, liên quan gì đến anh ?!”
“Đúng là không liên quan đến chúng tôi.” Tôi gật đầu, đưa camera về phía cậu ta.
“Vậy thì từ hôm nay trở đi, mọi của nhà các người, cũng không liên quan gì đến chúng tôi . phụng dưỡng, chúng tôi sẽ làm đúng theo pháp luật, một đồng cũng không thiếu. Còn lại, đừng mơ.”
Trần Mặc đến bên tôi, áo khoác từ tay tôi, rồi móc ví ra, rút một chùm chìa khóa và ném thẳng sàn.
Đó là chìa khóa dự phòng của bố mẹ anh, họ để lại phòng khi cần ghé qua nhà chúng tôi.
“Cút.”
Anh lặp lại , giọng đã bình tĩnh trở lại. chính cái lạnh lùng ấy còn khiến người ta rợn người hơn cả gào thét trước.
Sắc mặt ba chồng hoàn toàn thay đổi. Ông ta nhận ra – này, Trần Mặc thực muốn dứt.
Không phải giận bốc đồng, mà là cắt đứt.
Mẹ chồng cũng không . Bà ta bật dậy sàn nhà, chỉ thẳng vào tôi mà gào:
“Tất cả là tại mày – đồ sao chổi! Từ mày vào cửa nhà , chẳng có gì suôn sẻ! Mày khắc cả nhà ! Giờ còn dám chia rẽ mẹ con ! Trần Mặc, mở to mắt ra mà nhìn! Mày bị con đàn bà này mê hoặc đến lú lẫn rồi!”
Vừa mắng, bà ta vừa lao về phía tôi, giơ tay định giật điện thoại.
Trần Mặc lập tức kéo tôi ra sau lưng, dùng chính cơ thể mình chắn lại.
Ngực anh chắn trước mặt tôi – vững chãi như một ngọn núi.
“Đây là cuối tôi nói.” Anh nhìn thẳng vào mẹ mình, từng chữ nặng như đá:
“Dắt thằng con út của bà, biến nhà tôi.”
3
Bàn tay mẹ chồng khựng lại giữa không trung. Bà nhìn vào ánh mắt vô cảm của Trần Mặc, đầu tiên đời, bà thấy sợ.
Bà đã nuôi nấng đứa con trai này suốt ba mươi năm, chưa từng thấy như bây giờ. Đây không phải giận dữ, không phải thất vọng, mà là cắt đứt lạnh lẽo, tuyệt đối, không thể cứu .
Ba chồng cũng nhận ra nghiêm trọng của vấn đề. Ông ta trừng mắt nhìn mẹ chồng – người còn định mở miệng – rồi đến, cúi người nhặt chùm chìa khóa dính nước sốt dưới đất lên, nhét vào túi quần.
“Tốt. Tốt lắm.” Ông nghiến răng, từng chữ bật ra từ kẽ răng:
“Trần Mặc, những gì mày làm hôm nay… sau này đừng hối hận.”
Nói xong, ông kéo Tiểu Dương – này vẫn còn đứng ngây ra – một cái:
“Đi!”
Tiểu Dương miễn cưỡng theo, khi đi ngang qua tôi còn ném cho tôi một ánh mắt căm ghét, nhỏ giọng lầm bầm:
“Có gì ghê gớm đâu, chẳng qua là tiền. Làm như ai thèm lắm không bằng.”
Mẹ chồng là người cuối cùng ra cửa. Bà đứng ở ngưỡng cửa, ngoái đầu lại nhìn phòng bừa bộn sau trận náo loạn, rồi nhìn sang hai vợ chồng tôi. Ánh mắt bà oán hận, như muốn thiêu cháy tất cả.
“Trần Mặc, một đứa đàn bà như thế này, mà mày dám đoạn tuyệt với cha mẹ mình. Mày sẽ bị báo ứng!” – Bà gằn giọng rít lên câu đó, rồi “rầm” một – đóng sập cửa lại.
Khoảnh khắc cánh cửa khép lại, cả thế giới bỗng trở nên im lặng.
Chỉ còn tôi và Trần Mặc đứng giữa phòng ngổn ngang, tan hoang.
Không khí tràn ngập mùi thức ăn chua loét, hòa lẫn mùi dầu mỡ và mảnh thủy tinh vỡ rủi ro.
Thân hình cao lớn của Trần Mặc khẽ chao đảo.
Tôi vội vàng đỡ anh. Bàn tay anh lạnh toát, còn khẽ lên.
Người đàn ông vừa mới lật tung bàn ăn, hét vào mặt người thân yêu cầu họ “cút đi” – giờ đây như thể vừa bị rút cạn hết sinh lực. Anh dựa vào vai tôi, cúi đầu vùi mặt vào hõm cổ tôi, cả thân người gần như đổ hẳn lên tôi.
Tôi cảm nhận được những giọt chất lỏng ấm nóng, từng giọt, từng giọt rơi xương quai xanh của mình.
Anh .
Người đàn ông mạnh mẽ, vững vàng từ tôi phát bệnh, trải qua ca m//ổ rồi hồi phục – đến khi phải đối diện với việc đuổi người thân ruột thịt ra nhà – cuối cùng cũng sụp đổ.
Tôi đưa tay lên, nhẹ nhàng vỗ lưng anh từng cái một.
“Không sao rồi.” Tôi thì thầm, “Tất cả đã qua rồi.”
Anh không nói gì, chỉ ôm tôi chặt hơn, như người ch//ết đuối ôm chặt cọng rơm cuối cùng.
Tôi hiểu – lật bàn chỉ cần một giây dũng khí, để đưa ra quyết định như vậy, anh đã phải chịu đựng một cuộc giằng xé nội tâm kéo dài và đau đớn. Đó là ba mẹ sinh thành, là máu mủ ruột thịt.
Và hôm nay, anh tự tay cắt đứt tất cả.
Rất lâu sau, bờ vai anh mới dần bình ổn lại.
Anh ngẩng đầu lên, đôi mắt vẫn đỏ hoe ánh nhìn đã dần lại tỉnh táo.
“ .” Anh nhìn tôi, giọng khàn khàn, “Anh xin lỗi.”
Tôi khựng lại:
“Anh xin lỗi điều gì?”
“ đã để em chịu quá nhiều ấm ức.” Anh nói, “Anh lẽ ra nên làm điều này từ ba năm trước. Anh nên sớm nhìn thấu họ rồi mới đúng.”
Tôi lắc đầu, đưa tay lau giọt nước mắt còn vương trên má anh: