Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/7AVVuIelbz

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
“Trần Mặc! Con không được đi! Con không thể tàn nhẫn như vậy được! Trần Mặc——!”
Chúng tôi không dừng lại.
Ra đến cổng bệnh viện, trời đã tối hẳn. Những biển hiệu neon nhấp nháy trong đêm trông như không thật.
Gió lạnh thổi , cơ thể Trần Mặc hơi lảo đảo.
Tôi vội đỡ anh.
Anh quay sang nhìn tôi, ánh mắt đau đớn giằng xé.
“ … anh có phải quá tàn nhẫn không?” – anh khàn hỏi.
Tôi lắc đầu, chặt anh.
“Không.” – Tôi áp mặt vào lồng ngực lạnh giá của anh – “Anh chỉ vừa làm điều mà một người trưởng thành cần làm. Điều khó nhất, nhưng cũng đúng đắn nhất.”
Anh vùi đầu vào hõm cổ tôi, cơ thể khẽ run lên.
Tôi biết — tự cắt đứt sợi dây huyết thống chẳng khác tự xé nát chính mình. Nỗi đau ấy, thấu tận xương tủy.
Nhưng thà đau một lần, còn hơn rỉ máu cả đời.
Hôm , anh đã dùng hai trăm nghìn, để mua một tương lai yên tuyệt đối cho chúng tôi.
Xứng đáng.
15
Lần đến bệnh viện hôm ấy, giống như một buổi lễ chia ly long trọng.
Từ ngày hôm đó, điện thoại của Trần Mặc không còn bất kỳ gọi từ “gia đình” ấy nữa. Thế giới của chúng tôi, cuối cũng thật sự yên .
Trần Mặc như trút được gánh nặng ngàn cân, cả con người anh trở nên nhẹ nhõm thấy .
Anh dồn nhiều tâm sức hơn vào sống mới của hai đứa. Anh bắt đầu học chụp ảnh, mua một chiếc máy cơ, cuối tuần cũng kéo tôi ra ngoài chụp cho bằng được, ghi lại từng khoảnh khắc nhỏ nhặt trong đời sống thường ngày.
Dưới ống kính của anh, nụ cười của tôi ngày càng rạng rỡ.
Tình cảm của chúng tôi, sau cơn giông bão tưởng chừng sẽ bào mòn mọi thứ, lại hóa ra càng trở nên vững chắc thuần khiết. Chúng tôi đã trở thành điểm tựa duy nhất, không thể thay thế, trong đời nhau.
Một tháng sau, kỳ “thăm họ hàng” đáng lẽ đến từ mười ngày trước… vẫn chưa thấy đâu.
Trong lòng tôi bắt đầu dấy lên linh cảm, nhưng vẫn chưa dám khẳng định.
hôm ấy, nhân lúc Trần Mặc còn chưa dậy, tôi len lén vào nhà vệ sinh, dùng que thử thai kiểm tra.
Khi thấy hai vạch đỏ rực ràng trên que thử, tôi bắt đầu run không kiểm soát được.
mắt lập tức trào ra.
Là vui sướng, là xúc động, là không thể tin nổi.
Chúng tôi có con rồi.
Chúng tôi thực sự, đã có con rồi.
Tôi ngồi trong nhà tắm lâu, cố gắng tĩnh lại. Tôi muốn dành cho Trần Mặc một sự bất ngờ.
Tôi cẩn thận đặt que thử thai vào một chiếc hộp quà nhỏ — là hộp trang sức chúng tôi từng mua trước đó.
Rồi tôi làm như không có gì, vào bếp chuẩn bị bữa .
Trần Mặc thức dậy, thấy tôi đang bận rộn, liền bước tới tôi từ phía sau:
“Chào buổi vợ yêu. Hôm ăn gì ngon ?”
“Anh đoán xem.” – tôi cố tình làm ra vẻ thần bí.
Trong bữa , tôi đẩy chiếc hộp nhỏ đến trước mặt anh.
“Quà tặng anh.”
Anh ngẩn ra, có phần nghi hoặc: “Hôm là ngày gì ?”
“Anh mở ra xem đi.” – tôi mỉm cười nhìn anh, tim đập thình thịch.
Anh tò mò mở hộp.
Khi thấy bên trong là que thử thai nhỏ bé nhưng mang ý nghĩa khổng lồ ấy, cả người anh như đông cứng lại.
Anh cầm que thử, lật lật lại xem mấy lần, rồi ngước lên, mắt không thể tin được nhìn tôi.
“ … này… này là…”
anh run rẩy.
Tôi cười, gật đầu thật mạnh.
Ngay giây tiếp theo, anh bật dậy khỏi ghế, vòng bàn ăn, chầm tôi, siết thật chặt trong vòng .
Tôi cảm lồng ngực anh phập phồng dữ dội, cảm được những giọt mắt nóng hổi, từng giọt rơi xuống cổ tôi.
Anh không gì, chỉ tôi như đang một báu vật vừa giành lại được sau bao gian khổ.
Phải lâu sau, anh mới buông tôi ra, nâng mặt tôi lên, hôn lên trán, lên mắt, lên chóp mũi tôi hết lần này đến lần khác.
“Cảm ơn em.” – anh nghẹn ngào – “Cảm ơn em đã chịu sinh con cho anh.”
“Ngốc.” – tôi cười, lau mắt cho anh – “Là cho chúng ta.”
Anh kích động như một đứa trẻ, đi đi lại lại trong khách, miệng không ngừng lẩm bẩm:
“Anh sắp làm bố rồi… Anh thật sự sắp làm bố rồi…”
Rồi anh chạy vào , lôi điện thoại ra, bắt đầu tra cứu “những điều cần biết khi mang thai”, “thực đơn cho phụ nữ mới bầu”, “bệnh viện phụ sản tốt nhất”…
Nhìn dáng vẻ luống cuống mà vui mừng đến phát cuồng ấy, tôi ngồi trên ghế sofa, cười mà mắt rơi lả chả.
Ánh nắng xuyên cửa sổ lớn, chiếu rọi khắp căn khách mới mẻ, cũng chiếu cả tương lai hy vọng của chúng tôi.
Tôi biết, kể từ khoảnh khắc này, sống của chúng tôi sẽ bước sang một chương hoàn toàn mới, tươi đẹp hơn bao hết.
Ngôi nhà này — cuối cũng trọn vẹn rồi.
16
Trong suốt thai kỳ, tôi được Trần Mặc chăm sóc như một bà hoàng.
Anh gần như gánh vác toàn bộ việc nhà, đến cả quét nhà cũng không cho tôi làm, bảo sợ tôi cúi người sẽ chèn ép em bé. Mỗi bữa ăn đều được anh chuẩn bị kỹ càng, thay đổi món liên tục, tỉ mỉ đến từng chi tiết.
Mỗi lần tôi đi khám thai, anh chưa từng vắng mặt. Anh chăm chú lắng nghe từng lời bác sĩ dặn, ghi chú đủ tất cả những điều cần lưu ý vào ứng dụng nhắc việc trong điện thoại. Khi lần đầu tiên chúng tôi thấy hình ảnh thai nhi bé xíu trên màn hình siêu âm – một sinh linh bé tẹo như hạt đậu – anh, một người đàn ông trưởng thành, lại đỏ hoe mắt vì xúc động.
Anh thường áp tai lên bụng tôi, thì thầm với con:
“Bé con , ba . Con phải ngoan ngoãn nha, đừng quậy mẹ nhé, biết không?”
“Ba mua cho con nhiều đồ chơi, chờ con ra đời rồi chúng ta sẽ nhau chơi.”
Nhìn dáng vẻ dịu dàng ấy của anh, tôi không ít lần tự hỏi: nếu ngày xưa không có đoạn tuyệt kia, nếu con tôi được sinh ra trong gia đình phức tạp ấy, thì sẽ ra sao?
Có lẽ con sẽ phải chia sẻ tình yêu của ông bà, bị yêu cầu phải “biết điều”, “nhường nhịn”, bị nhồi nhét những đạo lý kiểu “cháu đích tôn thì phải gánh vác nhiều hơn”.
Nhưng , con sẽ được tất cả yêu thương vô điều kiện của chúng tôi.
Con sẽ là trung tâm trong thế giới của chúng tôi.
Nghĩ đến điều đó, tôi lại thấy may mắn vì ngày ấy đã đủ quyết đoán.
Mang thai đến tháng thứ năm, bụng tôi đã nhô lên thấy . Một hôm, chúng tôi đang tản bộ dưới khu chung cư, thì bất ngờ gặp một bóng dáng quen thuộc đi về phía mình.
Là cô ba.
Bà sống gần khu này, nhưng từ khi chúng tôi dọn đến vẫn chưa từng chạm mặt, không ngờ hôm lại gặp.
Bà thấy chúng tôi, ban đầu có chút sững người, ánh mắt nhanh chóng dừng lại nơi bụng tôi, kinh ngạc.
“Lâm … cháu… cháu mang bầu rồi …”
“Vâng, chúng cháu có em bé rồi.” – Trần Mặc thản trả lời, đồng thời nhẹ nhàng chắn tôi ra phía sau.
Biểu cảm của cô ba lập tức trở nên phức tạp: có ngạc nhiên, có lúng túng, lại có cả ghen tỵ.
“Trời ơi, thật là… thật là chúc mừng nha.” – bà cười gượng – “Được mấy tháng rồi? Con trai hay con gái thế?”
“Năm tháng, cảm ơn cô đã hỏi.” – Trần Mặc vẫn lịch sự nhưng ràng không có ý muốn tiếp .
Cô ba cũng cảm được sự lạnh nhạt ấy, bà xoa , do dự một lát rồi vẫn mở lời:
“… A Mặc … em con… là Trần Dương ấy…”
Lông mày Trần Mặc lập tức nhíu chặt lại.
“ của cậu ấy, không liên quan đến bọn cháu.”
“Không… không phải.” – cô ba vội xua – “Cô không đến để xin tiền. Chỉ là… tháng trước… nó mất rồi.”
Cả tôi Trần Mặc đều sững sờ.
“Cứu không được.” – bà chùng xuống, “Hai trăm nghìn con cho, cộng với toàn bộ tiền tích lũy của bố mẹ con, đều đã tiêu hết. Nằm viện ba tháng, chịu đủ đau đớn… Cuối cũng không khỏi.”
Trong lòng tôi không biết phải diễn tả cảm giác đó ra sao. Người thực vật — đối với cả bệnh nhân người thân — chết có lẽ là sự giải thoát.
“Bố mẹ con…” – cô ba tiếp – “bị cú sốc đó đả kích nặng. Mẹ con đầu óc không ổn định, lúc nhớ lúc quên, có lúc còn không ra ai nữa. Bố con vì chăm mẹ, cũng đổ bệnh theo. Mấy hôm trước cô đến thăm, thấy hai ông bà già ngồi trong căn nhà trống hoác, thật sự đáng thương…”
Vừa kể, bà vừa thăm dò sắc mặt của Trần Mặc.
Trên gương mặt anh không có bất kỳ biểu cảm . Anh chỉ lặng im lắng nghe, như thể đang nghe một câu không liên quan đến mình.
“A Mặc … con sắp làm cha rồi.” – bà dịu lại – “Hay là… rảnh thì về thăm bố mẹ một chút? Dù sao… họ cũng là bố mẹ con, là ông bà nội của cháu mà. Đừng để họ già rồi mà không được thấy mặt cháu nội…”
Cuối , đuôi cáo cũng lộ ra.
Trần Mặc khẽ cười lạnh.
“Cô ba, cô là thật sự không hiểu… hay là cố tình không hiểu?” – anh nhìn bà, ánh mắt sắc như dao – “Trước kia họ đối xử với vợ con cháu thế ? Với đứa trẻ chưa chào đời này thế ? Chính họ đã , vợ cháu là người ngoài. Vậy đứa con này, trong mắt họ chẳng phải cũng chỉ là ‘cháu’ sao?”
“Nếu khi xưa, họ coi bọn cháu là người nhà, coi là con dâu, coi đứa trẻ này là cháu ruột, thì mọi đã không đi đến này.”
“ , bọn cháu có gia đình riêng, có con của riêng mình. Bọn cháu sống tốt. Cũng xin cô, đừng làm phiền thêm nữa.”
“Còn về họ,” – Trần Mặc hoàn toàn lạnh lẽo – “người đáng thương, ắt có chỗ đáng giận. Kết cục hôm , là do họ tự chọn. Không thể trách ai.”
xong, anh không thèm liếc nhìn cô ba đang sững sờ, quay người đỡ tôi đi thẳng.
“Sau này gặp bà ta, tránh xa ra.” – anh khẽ.
Tôi gật đầu.
Có những người, cả đời cũng không bao hiểu được: một tấm gương đã vỡ, thì vĩnh viễn không thể lành lại.
17
Thời gian trôi nhanh như chớp mắt, thoáng đã đến ngày dự sinh của tôi.
Trần Mặc căng thẳng đến mức giống như sắp ra chiến trường. Anh kiểm tra túi đồ sinh tới lui không biết bao nhiêu lần, tuyến đường từ nhà đến bệnh viện cũng đã chạy thử không dưới ba lượt, chỉ để đảm bảo mọi thứ suôn sẻ tuyệt đối.
Tôi bị dáng vẻ căng thẳng ấy của anh chọc cười không thôi, ngược lại phải trấn an:
“Anh đừng lo, người sinh con là em chứ đâu phải anh.”
“Chính vì vậy mới càng lo hơn cả lúc chính mình lên sàn.” – Anh nghiêm túc đáp.
Tối hôm đó, khi cơn đau chuyển dạ bắt đầu, người hoảng loạn đầu tiên lại là anh. Vừa luống cuống giúp tôi thay đồ, anh vừa run rẩy gọi điện thoại cho bệnh viện, lắp bắp cả lên.
Đến nơi, tôi được đẩy vào sinh, còn Trần Mặc thì bị chặn lại bên ngoài.
Tôi nằm trong kia, vẫn nghe được tiếng bước chân anh đi đi lại lo lắng ngoài hành lang.
Quá trình sinh nở vất vả, nhưng chỉ cần nghĩ đến người đàn ông đang chờ đợi bên ngoài, đứa con sắp chào đời, tôi lại có thêm sức mạnh.
Mười mấy tiếng sau, một tiếng khóc trong trẻo xé tan không khí yên lặng trong sinh.
“Chúc mừng, là một bé trai, cân nặng 3,4kg, mẹ tròn con vuông.”
Khi được đẩy ra khỏi sinh, điều đầu tiên tôi thấy là Trần Mặc đang đợi nơi cửa, ánh mắt anh như muốn phát .
Tóc tai anh rối bời, mắt đỏ ngầu, râu chưa kịp cạo, trông vô tiều tụy. Nhưng khi thấy tôi, anh lập tức nhào tới, cúi xuống đặt một nụ hôn thật sâu lên trán tôi.
“Vợ , em vất vả rồi.” – anh nghẹn ngào.
Sau đó anh mới nhìn sang đứa bé đỏ hỏn đang được y tá bế trên .
Anh dè dặt đưa ra muốn chạm vào, nhưng lại do dự không dám, dáng vẻ ấy vừa buồn cười lại vừa đáng yêu.
“… là con trai của anh sao?” – Anh ngơ ngác hỏi.
Tôi mỉm cười gật đầu.
Anh nhìn đứa bé nhỏ xíu ấy, trong mắt ngập tràn , một cảm xúc phức tạp – vui mừng, xúc động, kính sợ – hiện trên khuôn mặt anh.
Anh đã chính thức làm bố.
Chúng tôi đặt tên ở nhà cho con là An An – là tôi chọn. Tôi hy vọng con cả đời an, thuận lợi, hạnh phúc.
Trần Mặc thương con đến tận xương tủy.
Anh học cách thay bỉm, pha sữa, vỗ ợ hơi – từ vụng về lóng ngóng ban đầu đến thành thạo điêu luyện. Mỗi ngày sau làm việc, việc đầu tiên của anh là chạy vào em bé, An An lên thơm thơm để.
Anh thường bế con ngồi bên cửa kính lớn, kể cổ tích, hát những bài hát mà chính anh cũng hát sai giai điệu.
Ánh nắng rọi xuống cha con họ, cả khung cảnh đẹp như một bức tranh sơn dầu.
Tôi hay đứng từ xa nhìn họ, nhìn đến ngẩn ngơ.
chính là hạnh phúc mà tôi từng mơ ước: đơn giản, thuần khiết, yên.
Một hôm, Trần Mặc đang An An thì bất chợt quay sang bảo tôi:
“Vợ ơi, mình tổ chức tiệc tháng cho An An đi?”
“Được đó.” – Tôi gật đầu, “Mời những ai?”
“Chỉ mời ba mẹ em, với mấy người bạn thân nhất của tụi mình thôi.” – Anh suy nghĩ một chút rồi tiếp – “Anh muốn những người thật lòng chúc phúc cho tụi mình đều có mặt, nhau chia sẻ niềm vui.”
Tôi hiểu ý anh.
Bữa tiệc tháng này, không chỉ để chúc mừng con trai, mà còn là một lễ tiễn biệt quá khứ một cách chính thức.
sống mới của chúng tôi, từ về sau, chỉ chấp sự yêu thương những lời chúc lành.