Kiếp trước, tôi gặp tai nạn giao thông rồi rơi vào hôn mê suốt năm năm trời.
Trong năm năm ấy, Bùi Hoài Nghị luôn ở bên chăm sóc không rời nửa bước, nhưng cuối cùng tôi vẫn chẳng thể tỉnh lại.
Ngày tôi nhắm mắt xuôi tay, anh ta cũng chọn cách tự sát để đi theo tôi.
Người đời ai nấy đều ca tụng anh ta là người tình chung thủy, trăm năm khó gặp, biết bao người đã rơi nước mắt cảm động trước mối tình sâu nặng ấy.
Nhưng thế gian đâu ai biết được rằng, cả tôi và anh ta đều đã trọng sinh.
Chúng tôi quay về đúng cái ngày hai đứa bắt đầu định tình.
Lần này, anh ta chẳng buồn liếc nhìn tôi lấy một cái.
Anh ta hướng ánh mắt tràn đầy tình tứ về phía một cô gái xinh đẹp, căng tràn sức sống và nói:
“Em có đồng ý làm bạn gái anh không?”