Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/4AruJbjn5A

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
9
Những ngày sau đó, anh cứ tá túc chỗ tôi.
Tôi tận hưởng khoảng thời gian không phải dậy sớm.
Mọi việc sinh hoạt, đưa đón con trai được anh bao trọn.
Mỗi ngày đi làm về, anh nấu xong canh đợi tôi.
Buổi tối tắm rửa con xong, dỗ con ngủ, anh lại kéo tôi tập “thể d.ụ.c trước khi ngủ”.
Nếu không có sự xuất hiện đột ngột của mẹ anh, có lẽ tôi đã chìm đắm trong cuộc sống như vợ chồng già này mà không thể dứt ra được.
Khi Cảnh nhân đến, đứa trẻ đã ngủ rồi.
Tôi tắm xong bước ra thì thấy hai mẹ con họ đang ngồi đối diện nhau trong phòng khách, sắc mặt mẹ anh ràng là không tốt.
Tôi đang ngập ngừng không biết có nên chào một tiếng không thì thấy Cảnh Thanh quay lại đưa tay về phía mình:
“Lại đây ngồi với anh một lát.”
Ngồi xuống bên cạnh anh, tay phải tôi được anh nắm bóp nhẹ như để trấn an.
Tôi thử xoa dịu không khí:
“Cảnh nhân, …”
“Cô đừng nói!”
Lời khách sáo của tôi kịp thốt ra đã bị bà ngắt lời:
“ Thanh, con định ngoài bao lâu mẹ không can thiệp, nhưng chuyện con động về để đề bạt lớn như , sao con không bàn bạc với gia đình một lời?!”
Nghĩ lại cũng thấy hổ thẹn, mấy ngày anh về tôi chẳng hề quan tâm đến công việc của anh, cứ ngỡ anh chỉ thuần túy là nghỉ phép.
Nghe mẹ anh nói vậy, tôi cũng tò mò, rốt cuộc anh động về để làm ?
“Mẹ, đây là quyết định con đã cân nhắc rất lâu.
Viện nghiên cứu tổng khu là nơi phù hợp với con.
Con không những ưu đãi từ danh hiệu, con muốn là phát huy sở trường.
Con không thể lái máy bay được nữa, nên làm nghiên cứu khoa học liên quan đến máy bay là con muốn hiện tại và sau này.”
Khoảnh khắc nghe anh bảo không thể lái máy bay, tôi sững sờ quay sang nhìn anh.
Tôi biết này có ý nghĩa với anh, lòng đau nhói mà siết chặt tay anh.
Anh khẽ dùng lực gỡ tay tôi ra, đổi thành mười ngón đan chặt, tiếp tục với Cảnh nhân đang sắp mất kiểm soát:
“Tính cách của con không hợp với các mối quan hệ xã giao phức tạp, mẹ và ba này.”
🌟 Truyện được dịch bởi Mèo trắng ăn trắng – 白猫次白饭 🌟
👉 Follow ngay fanpage FB: Mèo trắng ăn trắng – 白猫次白饭 (ID: meotrangzhihu) ❤️
💬 Để không bỏ lỡ bất kỳ chương mới và ủng hộ team dịch
💖 ơn mọi người đã yêu mến và ủng hộ 💖
Cảnh nhân thở dài thườn thượt:
“Từ đời cha con, các bác các chú đi buôn bán, nếu không có quan hệ của ông nội thì họ có làm ăn thuận lợi được không?
Trong lứa này con là đứa gần vị trí đó , vậy mà con lại không biết trân trọng!”
“Mẹ, thời đại rồi, giờ nhà họ Cảnh trong tay anh họ vẫn phát triển rất tốt.”
“Mẹ nói không lại con, con tự lo thân đi.”
Cảnh nhân đứng bật dậy, ném lại một câu hờn dỗi rồi định rời đi.
Tôi kéo tay Cảnh Thanh định đuổi theo, anh lắc với tôi, ghé tai nói một câu khiến tôi dở khóc dở cười:
“Bà ấy đang tự tìm bậc thang để đi xuống đấy.”
Bước đến cửa, trước khi mở cửa, Cảnh nhân liếc nhìn tôi một đầy ẩn ý rồi trừng mắt nhìn Cảnh Thanh một thật sắc rồi mới rời đi.
Tôi đứng đờ ra đó vẫn kịp hoàn hồn thì đã bị anh bế bổng lên:
“Cảnh Thanh, bỏ xuống, còn có chuyện muốn hỏi!”
“Suỵt, muốn làm con thức giấc à?”
Anh có tài đ.á.n.h lạc hướng câu hỏi của tôi, nhưng tôi thực sự quá muốn được đáp thắc mắc.
“Anh với mẹ về chuyện anh bên ?”
Tôi vừa hỏi vừa ngăn cản đôi bàn tay không an phận kia.
Anh mấy lần định “kiếm chút chắt” bị ngăn lại, đành bất lực nhìn tôi:
“ này hơi dài, chắc chắn muốn dùng một đêm đẹp này để bàn chuyện đó sao?”
Tôi biết dạo này con trai bám anh, ngủ muộn lại dễ giật mình nên lần “vận động” cũng không được thỏa thuê.
Khó khăn lắm tối nay con mới ngủ sớm, mẹ anh lại đến làm mất thời gian.
Nhìn bộ dạng “mặt dày” của anh, tôi thật muốn mở não anh ra xem ngoài chuyện đó ra còn chứa được không.
“Anh ràng thì đêm nay nghe theo anh tất!”
Vì muốn có đáp án, tôi cũng đ.á.n.h liều .
10
Đôi mắt anh tức thì sáng rực, anh rút điện thoại lật ra hai tấm ảnh, miệng còn lầm bầm:
“ anh một phút là đủ rồi.”
Tôi thực sự có giác sắp bị anh làm phát điên, gọi là “ rất dài” của anh chỉ một phút thôi sao?
Anh chỉ vào ảnh trong điện thoại, tấm tiên là giấy giám định thương tật trước đây, ghi :
Vô sinh, rối loạn chức năng.
Vô sinh thì tôi biết, nhưng “rối loạn chức năng” sao tôi chẳng hề mảy may nhận ra?
Lướt xuống tấm thứ hai là một loại giấy tờ tôi vô cùng quen thuộc:
Giấy chứng sinh của con trai.
Trên đó chỉ có thông tin của tôi, không có thông tin của cha, nhưng trọng điểm không phải đó, mà là ngày sinh của thằng bé đã bị khoanh một vòng tròn đỏ chót.
Với những người bước ra từ gia đình như , chỉ nhìn hai tấm hình này là chẳng thêm nữa.
Huống hồ là người từng trải như mẹ anh, hai tấm ảnh này đủ để một “vai diễn” như tôi đè bẹp bất cứ ai mà chẳng gặp chút áp lực , kể đây còn là người mà con trai bà tự mình chọn .
Tôi thầm mắng anh một tiếng, này mà gọi là nhiều thời gian?
Tôi cố tình giả vờ không :
“ vẫn lắm, chút thời gian để tiêu hóa đã.”
Nhưng “cáo nhỏ” làm sao đấu lại “sói xám”, đêm nay mới chỉ vừa bắt mà thôi.
Còn một tuần nữa là đến lễ Halloween, ngày anh chính thức đến viện nghiên cứu cũng không còn xa.
Tôi quyết định xin nghỉ vài ngày, cùng anh và con trai lái xe du lịch quanh thành phố.
Tôi vốn bị cuộc sống cuốn đi như chong chóng, hiếm hoi lắm mới tìm lại được chút bản ngã trong kỳ nghỉ này.
Trên đường lái xe về nhà, Cảnh nhân gọi cuộc điện thoại kêu chúng tôi về nhà họ Cảnh ngay lập tức.
Chuyện về sự tồn tại của con trai đã đến tai ông cụ Cảnh gia, ông nổi trận lôi đình đòi gặp thằng bé.
Lòng tôi hoảng loạn vô cùng, ngược lại hai cha con họ lại như những người không liên quan.
Thực tế đúng là tôi đã nghĩ quá nhiều, mượn nguyên văn lời Cảnh Thanh:
Ông cụ đã mong chắt nửa đời người, lẽ lại khắt khe với nó?
🌟 Truyện được dịch bởi Mèo trắng ăn trắng – 白猫次白饭 🌟
👉 Follow ngay fanpage FB: Mèo trắng ăn trắng – 白猫次白饭 (ID: meotrangzhihu) ❤️
💬 Để không bỏ lỡ bất kỳ chương mới và ủng hộ team dịch
💖 ơn mọi người đã yêu mến và ủng hộ 💖
Mấy người anh họ của Cảnh Thanh thuộc tuýp cuồng công việc, bạn gái cũng từng có nhưng đưa một ai về nhà.
Ông cụ Cảnh vốn cũng không phải lão cổ hủ , không thiết phải con đàn đống, nhưng trong vòng tròn này, tuổi của ông, thứ để đem ra so bì chẳng qua cũng chỉ là những chuyện vụn vặt trong gia đình mà thôi.
Sau khi con trai thu hút toàn bộ sự chú ý của mọi người, tôi và cha nó mới là những kẻ bị hắt hủi .
Trước khi đi, ông cụ Cảnh gọi tôi vào phòng, đưa tôi một tệp tài liệu, trên đó ghi:
Chuyển nhượng cổ phần.
Tôi không giơ tay nhận ngay mà chờ xem ông còn lời dặn dò không.
“Đây là tài sản tiền hôn nhân của , cũng là sự bảo đảm dành .
Ông nội biết, những năm qua đã vất vả rồi.”
Tôi cứ ngỡ ông sẽ nói mấy lời khách sáo kiểu quà gặp mặt con dâu mới, không ngờ lại là những lời như vậy.
Vốn định từ chối nhưng tôi lại đưa tay nhận , vành mắt hơi nóng lên:
“Ông nội, Thanh xứng đáng mà.”
Lưu luyến tiễn chúng tôi lên xe, con trai đã ngủ say trong lòng tôi.
Mấy ngày đi chơi cộng với sự nhiệt tình của nhà họ Cảnh đã khiến thằng nhóc năng lượng dồi dào này gục ngã hoàn toàn.
Tôi nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ, thấy trải nghiệm trong hai tháng qua giống như một giấc mơ, có lẽ nằm mơ cũng chẳng đạt được sự tốt đẹp đến nhường này, khiến tôi không dám tin là thật.
“ Thanh, tại sao lại là lúc này?”
Một câu hỏi không không đuôi buột miệng thốt ra, nhưng tôi biết anh ý mình.
Tôi cúi , không nhìn biểu của anh, anh cũng không trả lời ngay.
Sau khi đỗ xe trong hầm, anh tắt máy, quay sang nhìn tôi:
“Lê nhi, đó đã là giới hạn chịu đựng của anh rồi.”
Tôi dường như mà cũng dường như không hoàn toàn , nhưng ít tôi một , đúng như tôi hằng tin tưởng:
Dù những năm qua chúng tôi không bên nhau, nhưng trái tim bao giờ rời xa đối phương.
Nơi đó kể từ khi có một người trú ngụ thì chẳng thể chứa thêm ai được nữa.
Nếu lúc này con trai tỉnh dậy, nó định sẽ phát hiện ra:
Hóa ra lúc mẹ khóc trông cũng có thể xấu xí y hệt như nó vậy!