Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/60JYV4rzDy

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
7
phu nhân — mẹ của Quán Thanh — chính là nguyên nhân quan trọng nhất tôi quyết tâm chia tay ba trước.
Xem ra ba qua anh sống trong quân ngũ rất tốt, điều này cũng nằm trong dự tính của tôi.
tưởng của anh luôn là trở thành quân nhân, nhất là không quân.
Được lái máy bay chiến đấu thực hiện nhiệm vụ vốn là mục tiêu anh hằng nỗ lực.
Thế nhưng ba trước, cha tôi đ.á.n.h lộn rồi đột ngột tai biến liệt nửa người.
Mẹ tôi đã tái giá Mỹ không tiện xử những việc này, nghiễm nhiên tôi trở thành người giám duy nhất của cha.
đó tôi mới tốt nghiệp đại học, chưa mơ mộng nghiệp đã phải mệt mỏi chạy vạy giữa phòng cấp cứu và bệnh viện phục hồi chức năng.
Quán Thanh lúc ấy giai đoạn then chốt phỏng vấn vào không quân.
Anh phải huấn luyện thể lực khép kín và tham gia đủ loại sát hạch tuyển chọn, mỗi tôi chỉ có thể nói với anh vài câu ngắn ngủi qua điện thoại.
Cho đến một , mẹ anh tìm đến bệnh viện nơi cha tôi điều trị.
Bà huấn luyện viên của Quán Thanh gọi điện cho bà, nói anh muốn rút khỏi tuyển chọn.
Tôi vốn ngơ ngác bỗng chốc hiểu ra mục đích bà đến đây.
Bà không buông lời ác độc, chỉ hỏi tôi một câu:
“Cháu nghĩ sau này nó có hối hận vì đã từ ước mơ cả đời để chọn cháu không?”
Tôi cứng họng.
Vì tôi tin anh rút lui chắc chắn là vì tôi.
trước bà, tôi gửi cho anh một tin nhắn rồi lập tức kéo anh vào danh sách đen.
Tôi ngước nhìn bà, không trả lời câu hỏi mà trực tiếp đuổi khách: “Bác cho! Cha cháu cần nghỉ ngơi.”
Bà mục đích đã đạt được nên quay lưng rời đi.
Lúc đó tôi không khóc.
Ban tôi bệnh viện chăm cha, ban đêm thuê trực thay để nghỉ ngơi.
Mãi đến một , tôi thấy mình rất dễ buồn ngủ, rồi nhận ra đã ba tháng mình không “đến ”.
Mua que thử t.h.a.i nhà t.h.u.ố.c bệnh viện, khoảnh khắc hiện hai vạch, tôi không nhịn được nữa mà đổ vỡ, khóc nức nở.
Hóa ra cực vui sướng còn dễ người ta rơi lệ hơn cả đau lòng.
Chỉ mình tôi , tôi khóc vì vui.
🌟 Truyện được dịch bởi Mèo trắng ăn cơm trắng – 白猫次白饭 🌟
👉 Follow fanpage FB: Mèo trắng ăn cơm trắng – 白猫次白饭 (ID: meotrangzhihu) ❤️
💬 Để không lỡ bất chương mới và ủng team dịch
💖 Cảm ơn mọi người đã luôn yêu mến và ủng 💖
Vui vì cuối tôi và anh sẽ không bao giờ chấm dứt quan hệ.
Tôi và anh mãi mãi là cha mẹ của đứa trẻ trong bụng này, mối quan hệ đó sẽ không bao giờ thay đổi, vĩnh viễn không.
Thu lại dòng hồi ức, nghĩ đến cuộc hôn nhân mà mẹ anh nhắc tới, tôi bỗng thấy tò mò:
Quán Thanh có mình đã đưa vào tầm ngắm rồi không?
Tối đó, vốn dĩ hay khó ngủ, lại thêm chuyện ban làm tôi thức trắng đêm.
Giữa lúc nửa tỉnh nửa mê, tôi mơ hồ nghe thấy tiếng mở cửa.
Tôi không dám tin vào tai mình.
Tôi bật dậy, chẳng đi dép đã lao thẳng ra khỏi phòng ngủ.
Người vừa bước vào phòng khách cũng xuất hiện đột ngột của tôi làm cho giật mình.
Trong bóng tối không nhìn rõ biểu cảm của anh, nhưng trước nhận thức, tôi đã bước tới ôm chầm lấy cổ anh.
“Anh đầy mồ hôi, để anh tắm xong đã rồi ôm.”
Anh đặt ba lô xuống, định đẩy tôi ra một nhưng tôi lại càng ôm chặt hơn:
“Đừng đẩy , muốn nhìn anh tắm.”
Cánh tay kéo tôi khựng lại, anh không do dự mà nâng hông tôi , để hai chân tôi kẹp chặt lấy eo anh, cứ thế bế tôi vào phòng tắm.
Lúc bật đèn, tôi chói mắt.
Sau thích nghi, hình ảnh tiên tôi thấy trong gương chính là bản thân mình lúc này:
“Mau thả xuống, anh tắm đi.”
Tôi cảm thấy xấu hổ vô .
Anh bế thẳng tôi đặt ngồi bệ đá bồn rửa , cúi nhìn thẳng vào mắt tôi.
tôi tưởng anh định làm gì đó, anh khẽ cười:
“Chính nói đấy nhé, vậy thì nhìn anh tắm đi.”
8
Nói xong anh liền cởi quần áo, động tác này đúng là đã qua huấn luyện.
Tôi còn chưa phản ứng với lời anh nói thì anh đã trút lớp vải cuối .
Hơi nóng dần lan tỏa, kính phòng tắm phủ một lớp sương mù tôi chỉ còn thấy mờ ảo một bóng người.
Đây là lần tiên tôi nhìn thấy toàn bộ cơ thể anh dưới ánh đèn rõ nét thế này.
Giữa thẹn thùng và tò mò, tò mò của tôi đã chiếm ưu thế.
Tôi lặng lẽ đẩy cửa kính bước vào.
ngờ, ai đó mỉm cười nhìn tôi từng một rơi vào cái bẫy của anh.
Hậu quả của việc “cừu vào miệng cọp” dĩ nhiên là chẳng còn lại mẩu xương .
kết thúc đợt nước rút cuối , tôi đã thấy ánh bình minh lọt qua khe rèm.
Thức trắng đêm nhưng lúc này đại não tôi lại tỉnh táo lạ thường.
“Đừng cử động, để anh trong thêm lát nữa.”
Anh ngăn cản ý định xoay người của tôi, vẫn ôm chặt tôi từ phía sau.
Tôi cảm nhận được nhịp tim mạnh mẽ của anh áp sát lưng mình, và vòng tay mang lại cảm giác an toàn.
Cho đến …
“Anh chắc là chỉ ‘một lát’ không?”
Lời anh nói trong chuyện này chẳng có uy tín , vì tôi đã bắt cảm nhận được biến đổi của anh.
🌟 Truyện được dịch bởi Mèo trắng ăn cơm trắng – 白猫次白饭 🌟
👉 Follow fanpage FB: Mèo trắng ăn cơm trắng – 白猫次白饭 (ID: meotrangzhihu) ❤️
💬 Để không lỡ bất chương mới và ủng team dịch
💖 Cảm ơn mọi người đã luôn yêu mến và ủng 💖
Không thèm đếm xỉa đến yêu cầu vô đó, tôi nhanh chóng thoát khỏi người anh, quay lại đối diện:
“Chẳng phải anh cuối tháng mới sao?”
Anh cúi hôn trán, mũi rồi đến môi tôi.
Quá hiểu tính anh, tôi anh muốn lảng tránh câu hỏi này, nhưng tôi không còn là tôi của trước kia nữa.
“Đừng có lấp liếm, trả lời câu hỏi của đi.”
Tôi đẩy anh ra, hai tay giữ chặt lấy anh.
Anh kéo một bàn tay tôi xuống nắm trong lòng bàn tay mà mân mê, nhưng không nhìn tôi:
“Mẹ anh nói hôm nay bà ấy gặp .”
Tôi chợt hiểu tại sao anh không muốn trả lời, và hiểu cả do vì sao đêm nay anh luôn mang cho tôi cảm giác sợ hãi, cứ chiếm hữu không chịu buông tay.
đó ba trước, tin nhắn tôi gửi trước mẹ anh không chỉ là quyết định chia tay, mà còn là lời đe dọa để đảm anh không rút khỏi tuyển chọn.
Tôi đe dọa rằng nếu anh vì tôi mà làm vậy, tôi sẽ sang Mỹ tìm mẹ, anh vĩnh viễn không tìm thấy tôi.
Giờ nghĩ lại, lúc đó tôi thật không chín chắn.
Chỉ nhất thời nghĩ đến việc không thể để anh lỡ nghiệp mà không rằng lời đe dọa “vĩnh viễn rời đi” ấy lại anh hoảng loạn đến tận bây giờ.
Tôi không tiếp tục chủ đề đó nữa mà hỏi mảnh giấy:
“Tại sao không cần uống thuốc?”
Lần này anh không từ chối, trực tiếp nắm tay tôi đưa vào trong chăn, đặt vùng bụng dưới:
“Chỗ này từng thương, bác sĩ nói không thể có con được nữa.”
Tôi chấn động trước câu trả lời của anh.
Anh lại thản nhiên ấn tay tôi xuống thấp hơn một :
“ yên tâm, chức năng vẫn còn!”
Tôi rút tay ra, sờ vào vết sẹo hơi lồi bụng dưới mà anh vừa chỉ, không dám hình dung tượng anh thương lúc đó.
Tôi rúc vào lòng anh, khoảnh khắc này tôi thực thấy may mắn tột vì chúng tôi đã có con.
“Ngủ đi, trời sắp sáng rồi, có gì ngủ dậy rồi hỏi tiếp.”
Thấy tôi đã bắt buồn ngủ, anh không nói thêm nữa mà nhẹ nhàng vỗ để tôi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Nhưng trước lịm đi, tôi vẫn hỏi anh câu cuối:
“Mẹ anh cuối anh phải kết hôn với người khác?”
“Lê nhi, mẹ anh sẽ vĩnh viễn không phải là vấn đề giữa chúng ta.”
Chưa nghe xong câu trả lời, tôi đã ngủ thiếp đi trong vòng tay anh.