Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/4AruJbjn5A

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
6
Tay anh khựng .
Trong mắt dâng lạnh lẽo dữ dội.
Anh ném viên kẹo thùng rác.
“Không ăn thôi.”
Sau đó khoác áo ba lỗ đi thẳng ra cửa.
Bàn tay khớp xương rõ ràng móc thuốc ra, châm lửa, ngậm miệng.
Rồi rời đi.
Từ đó trở đi, suốt mấy ngày liền tôi không thấy bóng dáng anh đâu.
Ngoại trừ việc anh mặt mày dữ dằn trở , ném đồ ăn tôi.
Vì tôi không nấu cơm.
Không có đồ ăn tôi sẽ chết đói.
Cố Chiêu lắp sân nhỏ một hàng rào sắt có gai.
Ngày hôm đó, chuông cửa bên ngoài vang dồn dập.
Tôi cứ ngỡ là Cố Chiêu trở .
Vội vàng thay váy mới chạy ra đón anh.
khi mở cửa ra.
Người đứng đó là một người khác – Cố Thần Tinh.
Cố Thần Tinh là cậu hai nhà họ Cố.
Cũng là vị hôn phu của tôi trước khi tôi gả Cố Chiêu.
Vốn dĩ Doãn Nhi mới là vị hôn thê của Cố Chiêu.
ta không gả.
Thế là nhà họ tráo đổi hai chúng tôi.
Tôi trở thành vợ của Cố Chiêu.
Còn Doãn Nhi trở thành vị hôn thê của Cố Thần Tinh.
Cố Thần Tinh từ trên dưới giá cách ăn mặc của tôi.
Trong mắt tràn đầy kinh diễm.
Khoảnh khắc đối diện ánh nhìn nghi hoặc của tôi, anh ta bật cười.
Sau đó ôm tôi.
“ Tinh! Cuối cùng anh cũng tìm được rồi!”
Tôi nhất thời chưa kịp phản ứng.
Anh ta ôm tôi rất .
Tôi hơi khó thở.
định đẩy ra anh ta tự buông tay.
Hai tay nâng mặt tôi:
“ Tinh! Bọn họ đều lừa anh đúng không?”
“ có thể gả người anh trai nhà quê của anh chứ?”
“Tôi…”
Tôi còn chưa kịp trả lời, anh ta nhìn thấy những dấu vết trên cổ tôi.
Lập tức hiểu ra.
Lực tay bóp mặt tôi mạnh thêm mấy phần.
Ánh mắt tràn đầy ghen ghét.
“ Tinh, hắn… hắn ép buộc đúng không?”
“ Tinh, nói đi, là hắn ép buộc có đúng không?”
Tôi không dám nhìn anh ta nữa.
Bởi vì…
“Cái thứ tiện chủng kia dám ôm vợ tôi.”
“Hóa ra là con trai của con đàn bà hạ tiện.”
Cố Chiêu rồi.
Nghe thấy nói này, ánh mắt Cố Thần Tinh lập tức lạnh hẳn.
Anh ta xoay người đối mặt với Cố Chiêu, chắn tôi ra sau lưng.
“Cố Chiêu, anh là cái thá gì dám nói chuyện với tôi như ?”
Cố Chiêu không thèm nhìn anh ta một cái.
Chỉ chăm chăm nhìn tôi ở phía sau anh ta.
Mặt tôi bị Cố Thần Tinh bóp đỏ .
trong mắt anh, tưởng tôi đang đỏ mặt.
Có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Cơn giận trong đôi mắt ưng không ngừng dâng .
Anh vung một quyền, Cố Thần Tinh ngã lăn đất.
Trong mắt đầy sát khí, hung ý bừng .
“Tiểu tiện chủng, nói với mày rồi.”
“Cả đời này đừng xuất hiện trước mặt .”
“Nếu không đừng mong còn sống rời đi!”
Cố Thần Tinh hừ lạnh một tiếng.
Run rẩy đứng dậy.
“Cái thứ có mẹ sinh không có mẹ dạy như mày cũng xứng mắng là tiện chủng à?”
“Không phải của mày, mày còn chiếm giữ làm gì?”
“Đại công tử Cố gia là của .”
“Vị hôn thê của cũng là của .”
“Rốt cuộc mày có xấu hổ không!?”
“Hơn nữa mày không đâu…”
Cố Thần Tinh chỉ tôi.
“Người vợ hiện tại của mày.”
“Ha ha ha.”
“Vợ mày.”
“Cũng chỉ là thứ không thèm nữa thôi…”
Lần này còn chưa để anh ta nói xong.
Cố Chiêu vung thêm một quyền nữa mặt anh ta.
Cú này cực nặng.
Anh đè đầu Cố Thần Tinh bùn đất.
Giống như anh ta chôn thẳng mảnh đất lầy lội này.
Máu theo bùn loang ra.
nói của Cố Thần Tinh yếu dần.
Cứ tiếp tục thế này sẽ chết người mất!
Tôi hoàn hồn.
Vội vàng ôm eo Cố Chiêu.
“Đừng! Đừng nữa!”
“Cố Chiêu, đừng nữa!”
“Anh bình tĩnh đi!”
Một tay Cố Chiêu bóp cổ Cố Thần Tinh.
Một tay giữ cổ tay tôi.
Trong mắt đỏ ngầu:
“ Tinh, tôi khuyên đừng xen chuyện này!”
Nhìn Cố Thần Tinh trong bùn đất sắp bị anh bóp tắt thở.
Tôi liều mạng giãy ra khỏi tay Cố Chiêu.
Gạt tay anh đang siết cổ Cố Thần Tinh ra.
Ngồi xổm trước mặt Cố Thần Tinh.
“Cố Chiêu!”
“Anh đừng hồ đồ!”
“Tiếp tục như sẽ chết người!”
“Nếu anh thật sự có tức giận.”
“ anh tôi đi!”
7
tôi run rẩy dữ dội.
Nước mắt cũng vì sợ hãi rơi .
Cố Chiêu trầm mặc.
Chỉ là ánh mắt nhìn tôi càng lúc càng thất vọng.
Thứ tình cảm mới nhen nhóm dành tôi.
Từng chút từng chút rút đi.
Giây tiếp theo.
Anh dùng sức nắm tay tôi.
kéo lôi tôi phòng.
Tôi đau mức đẩy anh ra.
bị anh giữ hai tay, ép đỉnh đầu.
Đây là lần khiến tôi đau đớn nhất.
Cũng là lần ngột ngạt nhất.
Bất kể tôi khóc lóc cầu xin thế nào.
Anh đều không thèm để ý.
Tôi rất đau lòng.
Nước mắt rơi như đứt dây.
Lần này anh không còn dịu dàng hôn khô nước mắt tôi nữa.
chỉ lạnh lùng nhìn.
Tôi anh đang trừng phạt tôi.
Bởi vì tôi bảo vệ Cố Thần Tinh trước mặt anh.
Tôi khóc mức không thở nổi.
Lúc này tôi mới hiểu ra.
Hóa ra trước đây anh chỉ là mềm lòng tha tôi.
…
Tỉnh .
Cố Chiêu dựa đầu giường hút thuốc.
Cả căn phòng mù mịt khói.
Dưới đất chi chít toàn là đầu lọc thuốc.
Tôi bị sặc ho liên tục.
Cố Chiêu trầm thấp khàn đặc:
“Tỉnh rồi à?”
tôi khàn khàn:
“Ừ.”
Anh kéo vali bên giường.
“Tỉnh rồi đi.”
“Vị hôn phu thân yêu của cũng đòi người rồi.”
“Tôi cũng không thể cứ chiếm vợ của người khác mãi được.”
“Đúng không, ?”
“Cố Chiêu…”
“Anh đừng như …”
Tôi đưa tay ra nắm tay anh.
anh hất ra.
“Tôi như ?”
“Hay là đại tiểu thư tôi như thế nào?”
Tôi anh đang nói trong lúc tức giận.
Tôi nhanh chóng đứng dậy, ôm mặt anh hôn .
Nước mắt dán gò má anh.
Anh không đẩy tôi ra.
Chỉ đứng yên chờ tôi kết thúc.
“Cố Chiêu.”
“Nếu anh không quay .”
“Chúng ta cũng không cần quay .”
“Chúng ta có thể sống tốt ở đây.”
“Chúng ta có thể…”
Anh cười một tiếng.
“ có thể chứ?”
“ chẳng phải nhiệm vụ của tiểu thư thất bại rồi ?”
“Tôi yêu thương như .”
“ nỡ để nhiệm vụ của thất bại.”
“Uổng phí bao nhiêu tâm cơ của .”
“Đúng không?”
Trong lòng tôi đau nhói chua xót.
Nước mắt rơi .
Tôi còn có thể nói gì nữa đây?
Anh còn tin tôi ?
Quả thật là tôi làm sai.
Tôi có nói trăm lời cũng không thể biện minh.