Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9zphGkqkO8

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
4
Ta phải thừa nhận, khoảnh khắc nghe tin ấy, ta thật kinh ngạc.
Tính đốt ngón , Giang Thanh hiện tại cũng chỉ vừa tròn hai tám niên hoa, bản nàng còn là một đứa trẻ con.
Ta quên mất, đây là cổ đại, qua lễ cập kê liền được xem là trưởng .
Lý là , nhưng trong lòng ta vẫn khó tiếp nhận. Mẫu còn chưa phát dục hoàn toàn, đứa này… có thể khỏe mạnh không?
Chỉ có điều, cả phủ e rằng chỉ có mình ta là bận tâm đến chuyện đó.
Từ sau khi tin Giang Trắc phi mang thai truyền ra, phần thưởng trong cung, phần thưởng của Thái tử, cứ ào ào như nước chảy đổ vào viện nàng.
Đến Hoàng hậu cũng tạm gác kiến trong lòng, ban chỉ bảo nàng an tâm dưỡng thai, lại sai người đưa đến không ít bổ.
Thái tử thì khỏi phải nói, cả tấm lòng buộc trên người Trắc phi, mỗi ngày hạ triều là lập tức chạy đến viện nàng, mỹ nhân hồng tụ thi thư ngày trước sớm bị quăng ra sau đầu.
Giang Trắc phi thời phong quang vô hạn.
lý, là Thái tử phi, ta hẳn áp lực mới phải. Dù gì đứa con đầu tiên của Thái tử không phải do ta sinh ra – dĩ nhiên, tiền đề là ta thật muốn làm tốt vai trò Thái tử phi này.
Đáng tiếc, mục tiêu của ta là ăn chờ chết, “Thái tử phi” với ta chỉ là một chức danh rỗng bị ép gánh lấy.
Nhưng dù là chức danh rỗng, vẫn có nhiệm vụ công việc. Mỗi ngày, mạch án của Trắc phi sẽ đúng đặt trên bàn ta.
Lúc còn chưa xuất giá, nương ta cụ tổ học y, thuở ta hay cuộn trong lòng nương nhìn bà phân loại thảo dược, tai nghe mắt mãi rồi cũng hiểu sơ sơ y lý.
, qua lời lẽ bóng gió đã được chỉnh sửa trong mạch án, ta phát hiện có điểm không ổn – đứa bé này của Giang Thanh e là không giữ được.
Ta thời không quyết được làm gì.
Không tự quyết được thì đi hỏi cấp trên – đây là lần đầu tiên kể từ khi vào phủ, ta chủ động cầu kiến Thái tử.
“Thái y nói ?”
“Ý của Thái y là…” Ta cẩn trọng lựa từ, cố gắng nói uyển chuyển, “Muội muội Giang còn tuổi, khung xương chậu chưa phát triển hoàn chỉnh, e rằng thai kỳ này sẽ rất vất vả.”
Thái tử trầm mặc hồi lâu, “ ?” Trong giọng nói mang khàn khàn.
Cũng lúc đó, ta mới thực nhận ra, vị điện hạ trước mắt cũng chỉ là một thiếu niên chưa đủ tuổi đội mũ, lần đầu làm cha, liền phải chuẩn bị tinh thần sẵn sàng mất con bất cứ lúc – đúng là tàn nhẫn.
“Bảo Thái y cẩn trọng thêm , chuyện bên Thanh … tạm thời giấu đã.”
Ta cúi người đáp: “Vâng.”
Nhưng không ngờ, cuối cùng vẫn không giấu nổi.
Nghe nói là bà mụ hồi môn của Trắc phi trong lúc sắc phát hiện vị bị đổi, nghi có người ngấm ngầm giở trò, liền lén giữ lại bã mang ra ngoài cung hỏi lang y.
Ai ngờ vừa hỏi liền vỡ chuyện, phương an thai kia bị đổi dưỡng cho người lớn, bà mụ nóng lòng một thời, liền lỡ lời.
Ngày hôm đó, viện Trắc phi quả thật gà bay chó sủa một trận lớn.
Cuối cùng vẫn là Thái tử tới, vỗ về Trắc phi dưỡng thai cho tốt, nói tương lai còn dài.
Giang Thanh nức nở tựa vào lòng Thái tử, đôi mắt đẫm lệ, thật đáng thương.
Nhưng ta liếc nàng cụp mắt xuống lại không hề mang vẻ bi thương, trong lòng không khỏi dâng lên dự cảm bất an.
–
Có vẻ ta thật có năng lực… tiên tri.
Đến tháng thứ năm của thai kỳ, Trắc phi bị sẩy thai. Nghe nói là do Tưởng mỹ nhân lỡ đẩy nàng ngã xuống bậc thềm.
Chuyện này ta có phần hoài nghi.
À, Tưởng mỹ nhân là vị mỹ nhân trong thư phòng được Thái tử sủng hạnh hôm .
Ta chạm mặt nàng đôi ba lần, là người khéo léo, tâm tư minh mẫn, không giống loại người liều lĩnh làm ra chuyện dại dột như .
Nhưng hôm đó tất cả nhân chứng cắn răng khẳng định là Tưởng mỹ nhân ra đẩy Trắc phi, ta chỉ đành xử lý quy củ – trục xuất nàng khỏi phủ Thái tử, đưa đến trang viện hẻo lánh.
Ngày lên đường, ta là người duy tiễn nàng.
Tưởng mỹ nhân nhẹ nhàng thi lễ, đưa cho ta một chiếc , mỉm cười với ánh mắt cong cong: “Tạ ơn nương nương đã nương giữ lại tính mạng cho nô tỳ. Vật này nô tỳ nghĩ giao cho nương nương là hợp .”
dùng chất vải tinh xảo, không giống thứ một mỹ nhân cấp bậc như nàng có thể sở hữu.
Có lẽ được nghi hoặc trong mắt ta, Tưởng mỹ nhân dịu giọng giải thích: “Đây là lúc nô tỳ va phải Trắc phi, không biết từ ai trên người rơi ra. Xét nương nương có ơn cứu mạng, cho phép nô tỳ nhiều lời – nương nương, hãy cẩn thận Giang Trắc phi.”
Sau khi về phòng, ta trằn trọc nghĩ mãi, cuối cùng vẫn mở ra.
Bên trong rơi ra một con búp bê vu cổ , mặt sau còn viết sinh thần bát tự của ta, nét chữ đoan thanh tú.
Rõ ràng đang giữa hè, mà ta lại cảm khắp người lạnh toát.
Thì ra, có việc – đâu phải cứ “không tranh” là có thể yên .
5
“Thái tử phi, nàng nói xem, lòng người… có thể thay đổi chăng?”
Thái tử nhìn đã bị bóc mở đặt trên án, trầm mặc hồi lâu, ánh mắt sâu thẳm khó dò.
Ta đoán, chắc hẳn hắn đã biết ấy từ đâu mà tới.
“Nếu trong lòng có mong cầu gì, thì e là… có thể.” Ta cúi đầu thấp hơn một , vẫn cẩn thận lựa lời.
Cơn giận của nhà đế vương vốn chẳng dễ gánh, dù thiếu niên trước mắt này vẫn chưa trực tiếp chấp .
“ ?” Trong giọng nói Thái tử như mang ý cười giễu cợt. “ còn Thái tử phi thì ?”
Tới rồi! Cả người ta chấn động – tới lúc biểu trung rồi đây!
Ta cố gắng kìm nén căng thẳng, ngẩng đầu thật to, dồn hết chân vào đôi mắt: “Thần nói rồi, thần nơi phủ này không cầu gì khác, chỉ mong bình yên mà thôi.”
Ta thực lòng chỉ muốn làm cá mặn. Tốt là làm cá mặn có lương thì càng mỹ mãn.
“Thôi được.” Trên mặt Thái tử lộ ra biểu cảm mà ta không thể hiểu nổi, “Chuyện hôm cứ xem như chưa xảy ra, Thái tử phi hiểu chứ?”
Ô hô, ném củ khoai nóng đi nhanh thật đấy! Ta gật đầu như giã tỏi: “Vâng vâng, thần xin cáo lui.”
Quá tuyệt vời! mà chạy nhanh về viện, chắc vẫn kịp làm một bữa nướng nho , thêm ly canh dâu lạnh, còn gì hoàn hảo hơn cho một đêm hè như mơ?
Nhưng… ta thật vẫn hơi lo cho cái mạng của mình. Đang hí hửng bước ra ngoài, ta dừng lại, ngượng ngùng quay đầu nhìn Thái tử, hai xoa xoa:
“À… thần xưa nhát gan, sợ là đêm về ngủ dễ gặp ác mộng. Không biết… không biết có thể mượn điện hạ một tên ám vệ không ạ?”
Ta thề với trời là câu này hoàn toàn vì lý do sinh tồn. Dù ám vệ của triều đại này là cao thủ trung , ta chỉ muốn sống yên ổn.
Nhưng Thái tử hiển nhiên không nghĩ . một tiếng gằn khẽ: “Cút ——”, khi ta tỉnh hồn thì đã bị ném ra ngoài cửa thư phòng.
Haizz… mối tín nhiệm vốn đã mong manh giữa ta và Thái tử, thì tuyết rơi càng lạnh.
–
Thái tử rất lâu không đặt chân vào hậu viện.
Ngược lại, đế hậu lại lần lượt đưa thêm vài mỹ nhân nhập phủ, hậu viện Thái tử cũng có thể gọi là “oanh oanh yến yến vây quanh” rồi.
Tính ngày, kể từ sau khi ta dâng lên, Thái tử bận rộn xử lý vụ, không ghé thăm Giang Trắc phi – người vẫn đang dưỡng sau khi sẩy thai, đến cả quy củ mỗi tháng trung kỳ nghỉ lại viện ta cũng bỏ.
Nói là nghỉ lại, thực chất là Thái tử ngủ giường , ta ngủ trên ghế dài dưới cửa sổ. Hắn không đến, ta còn càng thoải mái.
Nhưng Giang Trắc phi e là không ổn.
Rõ ràng trước kia còn nằm liệt trên giường, đã nhảy nhót khắp nơi, mà Thái tử vẫn chưa lại gần nàng, trái lại hậu viện còn thêm mấy tình địch mới – thử hỏi với một người luôn tự nhận là tình nhân số một của Thái tử như Giang Thanh , nàng ta có thể nuốt nổi cục tức này ?
Trắc phi yên tĩnh… định đang mưu tính gì đó.
Chỉ là ta không ngờ lần này nàng lại chơi lớn đến .
Không biết từ khi , dân gian bắt đầu rộ lên tin đồn: đương kim Thái tử phi là người “không thể sinh nở”, hoàn toàn không xứng với vị trí này.
…
Ta nghe mà không biết tức hay cười. Ta và Thái tử đến vẫn chưa có chuyện phu thê, nếu bụng ta thật có động tĩnh thì mới thật là đại họa.
E là Hoàng hậu cũng đã nghe được phong thanh. Hôm Thái tử vào cung thỉnh an khá lâu, về đến phủ liền trực tiếp đến viện ta.
“Ngươi… thôi thôi, miễn lễ miễn lễ.” Thái tử phất áo ngồi xuống, nhìn ta do dự mở lời, “Ngươi…”
Đây là lần đầu tiên ta trong mắt Thái tử có vẻ ngượng ngùng.
Ồ hô, chuyện hiếm có.
“Nếu là vì cái tin đồn vớ vẩn kia, điện hạ cứ tùy ý xử lý.” Ta không mấy để tâm, khoát nói, “Tính cách của thần , hẳn điện hạ đã rõ, mấy chuyện này từ trước đến vốn không để trong lòng.”
Dừng lại một , ta lại nói: “Chỉ là cũng báo một tiếng cho phụ mẫu, nói rằng thần thể không , tránh để người lớn trong nhà lo lắng.”
Thái tử càng lúc càng mang vẻ mặt phức tạp, khiến ta cũng hơi mù mờ – ta nói gì sai à?
“Cũng được. Ngươi chỉ cần nhớ kỹ, vị trí Thái tử phi này… mãi là của ngươi.” Thái tử nói đầy ẩn ý.
Thái tử điện hạ sắp đến tuổi đội mũ, càng ngày càng khó đoán rồi. Nhưng ta thì lãi rồi, được lời cam kết hẳn hoi, coi như có lời.
Ta vui vẻ nhét một miếng bánh vào miệng, cười tít mắt nói: “ thần xin đa tạ Thái tử điện hạ.”
Nói chung Thái tử là một cấp trên khá tốt, nói được làm được, nếu biết nắm đúng thời điểm, đối thoại cũng không quá nhọc. Nói không ngoa, hợp tác với một cấp trên như , cảm giác rất dễ chịu.
ngày sau đó trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã ba năm.
Giang Trắc phi cuối cùng cũng hạ sinh đứa con đầu lòng của Thái tử, là một tiểu nữ hài đáng yêu, ta con bé rất xinh xắn, nhưng Giang Thanh hình như lại chẳng mấy hài lòng.
Sau đó, Lý mỹ nhân và Vương mỹ nhân nhập viện cũng lần lượt mang thai, đang an thai trong viện mình.
Còn ta thì vẫn như cũ, mang trên mình danh vị Thái tử phi, lúc có lúc không dựng dậy ăn dưa hóng chuyện, lúc cũng sống kiếp cá mặn ăn uống nằm chơi, ngày tháng trôi qua cũng thật dễ chịu.
–
Đông năm thứ hai mươi tám niên hiệu Đế, đại tuyết, Hoàng đế bệnh nặng.
Từ triều đình đến hậu viện Đông cung, khắp nơi căng như dây đàn, báo hiệu giông bão sắp đến.
Sắc dụ kế vị chưa được ban, ngôi vị Thái tử liền vị trí mập mờ, các hoàng tử bắt đầu ngóc đầu dòm ngó.
Thêm vào đó, cũng hay nghe được chuyện Đại tướng quân cầu kiến Thái tử, bóng gió muốn Thái tử cân nhắc người được phong làm Hoàng hậu sau này.
lời đồn năm xưa ồn ào huyên náo khắp nơi, e rằng trong đó cũng có bút tích của phủ tướng quân.
Ta thì chẳng lo , Thái tử là người tỉnh táo lại có dã tâm, chỉ cần không hồ đồ, tuyệt đối sẽ không để con gái của kẻ nắm binh quyền ngồi vào ngôi vị Hoàng hậu.
Quả nhiên, năm thứ hai mươi chín, Thái tử đăng cơ, đổi quốc hiệu Túc.
Khiến lũ thuyết thư ngoài chợ thất vọng rồi – ngôi Hoàng hậu ấy, cuối cùng vẫn là của ta, Lâm Nguyễn.