Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/10usYgn2i0

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
01
“Nửa năm? Lâm Mạn, em điên rồi ?”
Chồng tôi quá kinh ngạc mà giọng lạc cả đi, bén nhọn đầy tổn thương:
“Anh cả mai đến rồi! Là ngày mai !”
Anh ta lặp đi lặp lại như từ “mai” có đè bẹp được quyết của tôi.
Tôi khớp khóa cuối cùng của vali 24 inch, nghe “cạch” giòn tan.
“Em không điên.”
Tôi bình thản nhìn anh ta, còn cười nhạt, không chút ấm áp.
“Cơ hội được thăng chức, tăng lương, em đợi năm rồi.”
“Bảng sao kê tiền vay nhà em để trên bàn anh. sau nhớ trả đúng hạn: 15 nghìn 327 tệ 4 trăm hào.”
Giọng tôi nhẹ nhàng, như chỉ đang bàn giao công việc chẳng liên quan gì đến mình.
Chu Hạo thở dồn dập, lồng ngực phập phồng dữ dội, tay anh ta siết chặt tờ giấy đến mức nhàu nát.
“Lâm Mạn! Em có ý gì đây? Trả thù anh ? Chỉ anh bảo em tiếp đãi nhà anh cả thôi mà?”
Điện thoại anh ta rung bần bật, chữ “Mẹ” nhấp nháy chói mắt.
Chu Hạo như vớ được phao cứu sinh, lập nghe máy, còn bật loa ngoài.
Đầu dây bên kia, mẹ chồng gào khóc vang lên, điện giật lách tách như lưỡi dao cùn cắt vào màng nhĩ tôi.
“Đồ vô lương ! Không muốn sống ? Nhà tôi cưới cô về để cô giày vò cả nhà này sao? Có cánh rồi thì muốn bay ?”
Tôi không nhúc nhích, không ngăn anh ta bật loa.
Tôi thong thả bước tới, lấy điện thoại từ tay anh ta, đưa lên miệng.
“Mẹ.”
Tôi nói không to, nhưng vừa đủ để đầu dây bên kia im bặt một giây.
“Ngôi nhà này, trăm nghìn tiền cọc là con bỏ. Mỗi 15 nghìn tiền vay là con trả.”
“Lương Chu Hạo tám nghìn, sau khi trừ ăn mặc sinh hoạt và tiền ‘hiếu thảo’ gửi mẹ, đến bản thân còn không nuôi nổi.”
“Tiếp khách là tình , không phải nghĩa vụ. Con không có nghĩa vụ dùng tiền mình vất vả kiếm được để nuôi một đình chẳng hề tôn trọng con.”
Giọng tôi rất bình tĩnh, từng từ như đá lạnh ném vào vũng bùn sôi sục.
Điện thoại im lặng hai giây, rồi lại vang lên gào khóc chói tai hơn:
“Tôi mặc kệ! Vé xe liên tỉnh cho nhà anh cả tôi đặt rồi! Tốn mấy nghìn ! Cô muốn để họ ngủ ngoài đường chắc? Tôi sao lại có đứa con á/c đ/ộc như cô! Trời ơi là trời!”
Gương mặt Chu Hạo xanh xao dưới ánh đèn.
Anh ta giật lại điện thoại, hạ giọng, gần như thì thào cầu xin.
“Mẹ, mẹ đừng nóng! Con nói với cô ấy!”
Anh ta bịt mic, đôi mắt đỏ ngầu trừng trừng nhìn tôi, đó là sự van xin, phẫn nộ và cả nỗi sợ chưa từng nhận thức được.
“Mạn Mạn, anh xin em , được không? Đừng gây . Chỉ lần này thôi, sau này nghe lời em .”
“Mẹ anh lớn tuổi rồi, bà chỉ sĩ diện chút thôi mà…”
Tôi nhìn anh ta – người đàn ông tôi yêu suốt năm năm, kết hôn năm.
Anh ta mãi mãi như vậy, vai “đứa con có hiếu” đứng giữa tôi và mẹ anh ta.
Tận hưởng sự sung túc tôi mang lại, nhưng lại ép tôi phải thỏa hiệp vô điều kiện đình gốc của anh ta.
Cái là “hiếu đạo” của anh, chẳng qua là hy sinh tôi để giữ diện cho nhà anh.
“Là bà ấy gây , hay là anh đang dung túng?”
Tôi nhẹ giọng hỏi, nhưng ánh mắt lạnh đến mức khiến anh ta vô thức lùi nửa bước.
“Chu Hạo, anh từng nghĩ đến chưa – nếu không có em, căn nhà này đến phí quản lý sau anh không trả nổi.”
Đó là giọt nước tràn ly.
Ngay mặt anh ta – khuôn mặt tái nhợt – tôi mở điện thoại, bật app thanh toán sinh hoạt.
“Nhìn này, tiền nước, điện, gas, em đều cài động hạn.”
Từng cú vuốt tay của tôi như rạch lên tim anh ta.
“Giờ em hủy .”
“Số dư tài khoản chắc dùng được đến trưa mai. Sau đó thì đi trung dịch vụ mà tiếp.”
“ mà, phí mạng và phí quản lý theo quý, tuần sau hạn. Tổng cộng hơn năm nghìn .”
Anh ta ch//ết lặng nhìn màn hình điện thoại, môi mấp máy mà không thốt nổi câu nào.
Đó là giác bị thực tế lột sạch lớp mặt nạ giả tạo.
Tôi cất điện thoại, nhìn anh ta lần cuối – và nhìn cả căn nhà này, nơi từng viên gạch, từng chiếc ghế đều do tôi thiết kế, xây dựng.
“Cái nhà này, từ giờ giao lại cho anh – ‘người chủ đình’.”
Tôi kéo vali, bước cửa, không ngoảnh lại.
Sau lưng tôi là chửi rủa điên cuồng của mẹ chồng, và gào tuyệt vọng mất kiểm soát của Chu Hạo:
“Lâm Mạn! Em dám đi! Em mà đi thì đừng quay về !”
Tôi mở cửa. Gió đêm lạnh buốt ùa vào làm tôi lập tỉnh táo.
Lên chiếc taxi đặt sẵn, tôi cửa, cách biệt mọi điên loạn phía sau.
Tôi lấy điện thoại, tìm số mẹ chồng, nhấn giữ rồi chọn “Chặn liên hệ”.
giới, cuối cùng yên bình.
Tài xế nhìn tôi qua gương chiếu hậu, hỏi:
“Cô muốn đi đâu?”
Tôi nhìn ánh đèn quen thuộc vụt qua ngoài cửa sổ, bỗng thấy xa lạ vô cùng.
“Đi… đến một khởi đầu mới.”
02
Mười hai giờ trưa hôm sau, trời nắng đẹp.
Tôi đoán, cả nhà anh chồng năm người hẳn đang hí hửng kéo theo đống hành lý to đùng, đứng cánh cửa khóa vân tay đắt tiền nhà tôi – mà chẳng ai có mật khẩu.
Tôi không đoán sai.
Chu Hạo sau đó gửi cho tôi một loạt tin nhắn WeChat đầy dấu chấm than và lời lẽ chửi rủa, miêu tả sống động cái cảnh tượng bi hài hôm ấy.
Vừa bước vào cửa, Vương Cầm oang oang cái giọng the thé của mình vang vọng khắp phòng khách rộng rãi:
“Ôi trời ơi Chu Hạo, cái gì đây? Nhà mới to này mà sao lạnh như hầm băng vậy? còn tưởng chú phát tài rồi mới dám ở căn hộ cao cấp này, hóa ngay cả tiền điện không nộp nổi ?”
Đôi mắt tinh ranh của ta đảo một vòng khắp nền nhà – loại gạch Ý tôi chọn kỹ lưỡng – như đang nhìn một thứ gì dơ bẩn vô hình.
đứa con nít – chẳng lớn chẳng nhỏ – là một tổ hợp tai họa.
Vừa xông vào nhà gào ầm lên đòi xem hoạt hình, đòi kết nối Wi-Fi chơi game.
Khi phát hiện tivi không mở được, điện thoại không có tín hiệu, chúng khóc lóc, hét lên đòi về quê, suýt thì lật tung mái nhà.
“Không có tivi coi! Con muốn về nhà! Nhà này hư rồi!”
“ ơi, điện thoại con không có mạng! Con muốn chơi game!”
Chắc chắn lúc đó đầu Chu Hạo như muốn nổ tung.
Anh ta cuống cuồng giải thích, nói là hệ thống có chút trục trặc, sẽ sửa ngay.
Nhưng khi nhấn thử từng công tắc và phát hiện cả căn hộ chìm sự im lặng ch//ết chóc, anh ta mới thực sự nhận được sức nặng của câu nói tôi để lại hôm qua.
Không nước, không điện, không sưởi, không mạng.
Căn “biệt thự cao cấp” trị giá hàng chục triệu chớp mắt biến thành một cái lồng sắt lạnh lẽo, được trang trí cầu kỳ nhưng vô hồn.
Điện thoại anh ta bắt đầu rung điên cuồng.
Anh ta tưởng là tôi .
Tất nhiên là không phải — tôi cài chặn cuộc làm phiền, số của anh ta lập bị chuyển vào hộp thư rác.
Không được, anh ta chuyển sang oanh tạc tôi bằng tin nhắn WeChat:
“Lâm Mạn, cô đúng là đàn bà độ/c á/c! Cô muốn gì hả?”
“Anh tôi tới rồi! Bọn trẻ đang khóc! Mẹ tôi đến sắp ngất! Cô hài lòng chưa?”
“Mau tiền điện nước đi! Nhanh lên!”
“Nghe máy! Cô nghe máy cho tôi!”
Mỗi dòng tin nhắn đều như một cơn giận phát tiết đến mức mất lý trí.
Tôi thảnh thơi ngồi cửa sổ kính sát đất của một căn hộ dịch vụ cao cấp giữa trung thành phố, tay cầm ly cà phê pha tay, nhìn dòng xe tấp nập ngoài kia.
Nắng vàng rọi qua khung cửa sổ, ấm áp dễ chịu.
Tôi cầm điện thoại lên, gõ chậm rãi bốn chữ vào loạt tin nhắn đang đỏ lòm biểu tượng chấm than:
“ mà lo.”
Sau đó, tôi tắt chuông điện thoại, ném sang một bên.
Tôi biết Chu Hạo sẽ xoay xở.
Bởi anh ta còn sĩ diện hơn cả tôi.
Quả nhiên, điện thoại của ban quản lý chung cư đến cho anh ta ngay sau đó.
Anh ta đến trung dịch vụ để phí, nhưng nhân viên lễ tân với giọng vô báo:
“Thưa anh, không chỉ còn nợ tiền điện nước và gas này, mà còn nợ cả quỹ bảo trì công cộng và phí quản lý quý . Tổng cộng là 4 nghìn 875 tệ.”
Bốn nghìn tám trăm bảy mươi lăm tệ.
Với một người lương tám nghìn và tiêu xài kiểu “có nhiêu xài ” như Chu Hạo thì đây là một khoản tiền khổng lồ.
Chỗ tiền tiết kiệm ít ỏi của anh ta e là còn không đủ đặt một đêm khách sạn tử tế cho cả nhà anh cả.
Tôi gần như có tưởng tượng cảnh anh ta đứng sảnh lễ tân, mặt đỏ rồi trắng, trắng chuyển xanh xấu hổ.
Cuối cùng, anh ta đành quẹt thẻ tín dụng.
Không phải để khôi phục căn hộ lạnh ngắt kia, mà là để thuê phòng khách sạn bình dân gần đó cho đoàn người “lên phố ăn Tết” kia.
Mâu thuẫn bùng nổ ngay căn phòng khách sạn chật chội.
Mẹ chồng chỉ thẳng vào mặt Chu Hạo, tung mọi từ ngữ cay độc bà từng biết đời:
“Vô dụng! Mày đúng là đồ vô dụng! Ngay cả vợ còn không quản được! Để nó cưỡi lên đầu lên cổ nhà mình mà ị!”
“Cả nhà người ta lặn lội xa xôi đến đây ăn Tết, mày lại để tụi tao ở cái chỗ chật hẹp này? Muốn để người ta chê cười anh mày, mày ?!”
Vương Cầm thì đứng bên phụ họa đầy mỉa mai:
“Thôi mẹ, mẹ đừng trách Chu Hạo . Mình còn lạ gì lương của chú ấy. Được ở căn hộ lớn như vậy chẳng phải nhờ Lâm Mạn cả sao? Giờ người ta không vui, đuổi tụi mình hợp lý thôi.”
“Tội cho bọn nhỏ, cứ tưởng được lên thành phố mở mang tầm mắt, ai ngờ đến bữa cơm tử tế không có, phải đặt đồ ăn ngoài.”
Anh cả Chu Cường – một người trầm tính, ít nói nhưng toan tính thì không thua ai – chỉ ngồi hút thu//ốc, mặt tối như đêm 30, không nói lấy một lời.
Mà chính sự im lặng đó, lại là lời buộc tội nặng nề nhất.
Không moi được gì từ con trai, mẹ chồng lập chuyển mục tiêu sang tôi.
Bà ta phát động một cuộc “thảo phạt” hoành tráng trên mọi nhóm đình.
Từ nhóm “Nhà họ Chu đoàn kết thân yêu”, đến “ tộc họ X tổng hội” (X là họ nhà chồng tôi), rồi cả mấy nhóm họ hàng xa tám đời không gặp.
Bà ta bịa trắng trợn, thêm mắm dặm muối, dựng tôi thành loại đàn bà gian trá, cuỗm sạch tài sản chồng, địa độc ác, bất hiếu bất nghĩa, rồi đuổi cả nhà chồng đường.
“Cả nhà coi mà xử! Con tôi đó, không sinh con được thì thôi, còn không cho tụi tôi lên nhà ăn Tết! Giờ còn ôm tiền nhà chạy mất, đuổi cả con trai lớn tôi đi ở khách sạn nhỏ!”
“Tôi thật khổ quá mà! Cưới phải cái thứ phá hoại này! Nhà họ Chu tôi kiếp mắc nợ gì chứ?!”
Kèm theo bài viết là tấm ảnh bà ta chụp selfie khách sạn, ánh đèn lờ mờ, gương mặt bà méo xệch, nước mắt nước mũi tèm lem.
Nhóm chat lập bùng nổ.
Những họ hàng giờ chưa từng nói nay bỗng hóa thân thành hiệp sĩ chính nghĩa, thay phiên nhau công kích tôi:
“Đúng là đàn bà quá quắt!”
“Chu Hạo hiền quá mới bị con này nắm đầu.”
“Phải ly hôn ngay! Không giữ loại đàn bà này!”
Điện thoại tôi “ting ting” liên tục.
Nhưng tôi chẳng buồn mở xem.
Ngồi nhìn từ xa, thấy kẻ thù loạn một cái nhấn tay của mình — giác đó… thật sảng khoái làm sao.
Chu Hạo, anh không phải muốn làm “người con có hiếu”, làm người tốt sao?
Giờ thì , người thân, họ hàng của anh – tất cả đều đang “giúp” anh mình.
Cú đấm thép đầu tiên của hiện thực – mùi vị nào?
Tôi nghĩ… chắc không dễ chịu gì.
Bởi dòng tin nhắn kế tiếp của anh ta không còn là chửi rủa, mà là một lời cầu xin nghẹn ngào mang theo giọng mũi:
“Mạn Mạn, anh sai rồi… em về đi, chúng ta nói đàng hoàng, được không?”
Tôi nhìn chằm chằm dòng chữ đó, cười lạnh lẽo.
Mới chỉ bắt đầu thôi mà.
Màn kịch hay, còn đang mới hé màn.